CHƯƠNG 25. GIẢN NGUYỆT BỊ LỪA
Ba người bọn họ đi đến ngã tư đường náo nhiệt, bề ngoài xuất sắc khiến cho ba người trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, thế nhưng ba người không có để ý tới, chuyên tâm thong thả bước đi trên con đường của bọn họ.
” Được rồi, hiện tại chúng ta tìm một quán giải khát nào đó uống nước thôi!” Lai Lạ Thường Á chỉ vào một quán vỉa hè lộ thiên, tự mình đi đến đó trước, tìm một vị trí ngồi xuống, đối với bọn họ huy phất tay. Khi ba người đã ngồi xuống hết, gã liền vội vàng gọi người phục vụ lại đây.
” Xin hỏi quý khách dùng gì?” Nữ phục vụ cẩn thận hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, có thể nhìn ra quán vỉa hè lộ thiên này nhất định là có tiêu chuẩn.
” Ân, tiểu thư mỹ lệ, vui lòng cho chúng ta ba ly cà phê Lam Sơn.” Lai Lạ Thường Á một cái nháy mắt, liền biến thành một nam nhân tao nhã mê người. Giản Nguyệt ngạc nhiên, tốc độ biến hoá này có thể nói là kinh người, hơn nữa hiệu quả cũng thật rõ rệt, nữ phục vụ kia cũng bởi vì vậy mà ngây người ngẩn ngơ.
” Xin hỏi còn muốn dùng thêm gì nữa hay không?” Nữ phục vụ hỏi bọn họ thêm một lần nữa, hỏi xong, dừng lại chờ đợi, sau khi nhìn thấy Lai Lạ Thường Á lắc đầu liền xoay người rời đi.
” Lát nữa chúng ta đi xem điện ảnh của nhân gian đi, nghe nói rất thú vị.” Lai Lạ Thường Á đối với hai người kia nói, sau đó từ trong túi tiền lấy ra một quyển sách nhỏ, mặt trên viết” sổ tay du lịch nhân gian”.
” Mặt trên nói nơi này có điện ảnh 3D, cũng có điện ảnh 4D, chúng ta đi xem đi!” Gã mở ra sách nhỏ, chỉ vào một áp phích tuyên truyền phim kinh dị. Trên áp phích là một khuôn mặt quái vật bị nóng chảy, bộ dáng xấu xí đáng sợ.
” Quyển sách nhỏ này là cái gì? Còn có khủng bố điện ảnh này……” Ngón tay Giản Nguyệt phát run chỉ vào sách nhỏ, trước không nói cái gì là ” sổ tay du lịch nhân gian”, cái quyển sách kia viết về bộ phim điện ảnh kinh dị hiện đang chiếu rầm rộ tại rạp, một loại tư liệu mới như vậy, so với cẩm nang du lịch của nhân gian còn muốn mới hơn.
” Quyển sách này là trước khi ta tới nơi này đến trung tâm du lịch mua, tư liệu bên trong chính là thường xuyên đổi mới, chưa bao giờ ta mua phải sách quá hạn.” Lai Lạ Thường Á vừa nói vừa lật lật từng trang, rất đỗi hứng thú. Giản Nguyệt trong lòng sợ hãi than thầm, còn có loại trung tâm du lịch như thế ư, thật sự là ‘ thế giới to lớn vô kì bất hữu’.
Nghe xong ý kiến của Lai Lạ Thường Á đối với cà phê nhân gian cùng với hành trình kế hoạch tiếp theo, ba người bọn họ đi tới rạp chiếu phim. Lại thấy Lai Lạ Thường Á khư khư cố chấp muốn mua vé xem phim kinh dị, Giản Nguyệt vẻ mặt kinh hách muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được, chờ khi Giản Nguyệt muốn làm ra phản ứng, bọn họ đã ngồi ở trong rạp chiếu phim rồi.
Tuy rằng nhìn thấy bộ dáng không muốn của Giản Nguyệt, thế nhưng Áo Lôi Đức không có làm gì đáp lại. Y muốn nhân cơ hội này có thể cho Giản Nguyệt luyện lá gan, hơn nữa đây cũng chỉ là một bộ phim kinh dị nho nhỏ, không đủ gây sợ hãi. Cho dù y sẽ làm bạn bên cạnh Giản Nguyệt, nhưng y cũng hy vọng lá gan Giản Nguyệt có thể lớn hơn một chút, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ mà sợ hãi, trở thành một người kiên cường hơn.
Mở đầu bộ phim, chính là những người trong phòng thí nghiệm đang tiến hành một thực nghiệm, sau đó thực nghiệm thất bại, chuyện đáng sợ từ đó mà phát sinh. Giản Nguyệt ngay từ lúc mở màn liền lấy hai tay che ánh mắt, len lén từ các kẽ ngón tay nhìn ra. Tới một trong những trường hợp khẩn trương, Giản Nguyệt sớm đem ánh mắt nhắm lại, cái này với hắn mà nói vẫn là rất kích thích, nếu có thể cho hắn lựa chọn một lần nữa, hắn nhất định sẽ không tiến vào.
Đến thời khắc tối mấu chốt nhất của phim, những người làm thực nghiệm cũng bị quái vật xấu xí ăn luôn, trong rạp chiếu phim không ít người bởi vì sợ hãi mà kêu to lên, Giản Nguyệt cũng là một trong số đó. Lúc này, Áo Lôi Đức thấy không đành lòng, nhẹ nhàng vươn tay đặt ở trên vai Giản Nguyệt, làm cho Giản Nguyệt tới gần y một chút, khiến cho hắn có thể có cảm giác an toàn.
Bỗng nhiên ở phía sau truyền đến một tiếng kêu to, đem tất cả ánh mắt mọi người ở đây đều đổ dồn về phía ấy, thế nhưng khi mọi người quay đầu nhìn lại tìm không thấy nơi phát ra thanh âm. Tất cả mọi người cảm thấy kinh hoảng, cho nên thời điểm bộ phim vừa kết thúc, tất cả mọi người đều rời đi, không có một chút dừng lại. Giống như là có cái gì ở sau lưng đuổi theo bọn họ, tốc độ rời đi nhanh đến nỗi làm cho người bên ngoài cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi Giản Nguyệt cùng hai người kia ra khỏi rạp chiếu phim, liền tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, làm cho Giản Nguyệt đang kinh hoàng thất thố hảo hảo bình phục tâm tình. Mặt Giản Nguyệt xanh như tàu lá, thái dương còn tích ra một giọt mồ hôi lạnh, rõ ràng chính là bị bộ phim kinh dị kia làm cho sợ hãi.
Lai Lạ Thường Á mua một ít thức uống nóng trở về, đưa cho Giản Nguyệt. Gã cũng không ngờ lá gan của Giản Nguyệt lại nhỏ như vậy, nếu sớm biết vậy gã cũng sẽ không chọn bộ phim này. Trên quyển sách còn ghi chú rõ có một bộ không quá khủng bố, phải chi xem bộ đó là tốt rồi, như vậy sẽ không làm Giản Nguyệt sợ hãi như vậy.
Áo Lôi Đức vỗ về lưng Giản Nguyệt, như là đang an ủi một đứa trẻ, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng áy náy. Y thật sự không nên mặc cho Lai Lạ Thường Á xằng bậy, cho dù y muốn cho Giản Nguyệt lớn mật một chút, kiên cường một chút, cũng có rất nhiều phương pháp khác, hơn nữa đây vẫn là một phương pháp không có tác dụng gì. Hiện tại, làm cho Giản Nguyệt sợ hãi, y cảm thấy rất không thư sướng, trong lòng cũng trở nên vô cùng khó chịu.
” Chính là nơi này, học viên Giản Nguyệt! Ngươi không có việc gì chứ?” Một phen giọng nữ từ phía sau truyền đến, lỗ tai linh mẫn nên Áo Lôi Đức cùng Lai Lạ Thường Á lập tức phát hiện đây là người đã kêu to cuối cùng ở rạp chiếu phim, chính người này làm mọi người trong cả rạp sợ hãi. Mà người này lại quen biết Giản Nguyệt, Áo Lôi Đức nhíu mày.
Giản Nguyệt nhìn nhìn phương hướng thanh âm vừa phát ra, sau đó ngây người. Ở bên kia đi tới chính là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, Vương Chỉ Mẫn, nàng đang lo lắng đi lại đây, đi theo phía sau nàng là một nữ nhân xấp xỉ tuổi nàng.
” Giản Nguyệt, ngươi không sao chứ?! Lão sư thật lo lắng cho ngươi!” Vương Chỉ Mẫn khẩn trương đem Giản Nguyệt từ chỗ ngồi kéo đứng lên, tay Áo Lôi Đức cũng tuỳ theo mà buông ra. Áo Lôi Đức không nói gì, mắt lạnh nhìn Vương Chỉ Mẫn. Mà Lai Lạ Thường Á lại là vẻ mặt hưng phấn khi sắp thưởng thức kịch vui.
” Nhìn thấy ngươi cùng hai người đi xem phim kinh dị, mà hai người kia bộ dáng lại cổ cổ quái quái, lão sư sợ ngươi bị lừa, cho nên chạy đến!” Vương Chỉ Mẫn ánh mắt cẩn thận cùng với khinh bỉ nhìn về phía hai người, càng làm cho Giản Nguyệt đúng ở phía sau chính mình. Nàng phải bảo vệ học trò của mình, nàng không thể thấy học trò chính mình gặp gỡ lừa án mà khoanh tay đứng nhìn.
” Lão sư, bọn họ……” Giản Nguyệt tiến lên định giải thích rõ ràng, lại bị Vương Chỉ Mẫn cắt ngang. Hắn nhìn thấy bộ dáng Áo Lôi Đức đã muốn bắt đầu lạnh xuống, liền ngay cả Lai Lạ Thường Á cũng không có duy trì nguyên bản tươi cười, gã chỉ biết nếu không ngăn cản sẽ có phiền toái.
” Giản Nguyệt không cần sợ, lão sư sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi. Hai người các ngươi nếu còn có một chút lương tâm, thì đứng có mà làm ra chuyện nhàm chán. Ai, các ngươi làm cho xã hội này bại hoại biết không? Cuộc đời ta tối thống hận chính là những kẻ lừa tiền người khác.” Vương Chỉ Mẫn giận dữ nói, đến cuối cùng thì chỉ vào Áo Lôi Đức mắng to, may mắn bọn họ ở một nơi hẻo lánh, mới không có thu hút sự chú ý của những người khác.
Áo Lôi Đức đứng lên, trên mặt không có biểu tình gì, trong mắt phiếm hàn quang. Loại lời nói vũ nhục này lại xuất ra từ miệng của một con người hèn mọn, là đúng sỉ nhục đối với thân phận quý tộc như y, mà bọn họ thân là quý tộc tuyệt đối không cho phép bị vũ nhục như vậy.
Nhìn thấy biểu tình lạnh như băng của Áo Lôi Đức, Giản Nguyệt sợ tới mức lập tức chạy về phía Áo Lôi Đức, hai tay ôm chặt y, không cho Áo Lôi Đức có động tác nào khác. Hành động của Giản Nguyệt làm cho mọi người ở đây cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mà hành động này lại có hiệu quả, hơi thở lạnh như băng trên người Áo Lôi Đức dần dần hạ thấp, làm cho Lai Lạ Thường Á ở một bên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
” Lão sư, hai người này đều là bằng hữu của ta, không phải như lão sư suy nghĩ, bọn họ đều là người tốt, ta không có bị lừa.” Giản Nguyệt buông lỏng tay ra, xoay người nghiêm túc nhìn Vương Chỉ Mẫn. Vương Chỉ Mẫn do dự ở trên người bọn họ đánh giá, tầm mắt cuối cùng dừng ở ánh mắt kiên định của Giản Nguyệt.
” Lão sư hiểu rồi, là lão sư không cẩn thận, không hỏi rõ ràng liền xúc động như vậy. Là ta không đúng, hai vị, thật sự rất xin lỗi.” Vương Chỉ Mẫn chăm chú nhìn Giản Nguyệt một hồi, nhìn thấy thần sắc khẳng định của Giản Nguyệt, liền hướng hai người cúi đầu giải thích.
Sau khi tiểu hỗn loạn kết thúc, ba người mang theo thân hình mệt mỏi trở lại cổ bảo. Lai Lạ Thường Á vừa trở về liền đi tắm rửa, còn lại Giản Nguyệt cùng Áo Lôi Đức ở phòng khách nghỉ ngơi.
” Ngươi hôm nay nói, chúng ta là bằng hữu?” Áo Lôi Đức thản nhiên lên tiếng, nhưng Giản Nguyệt biết y đang bất mãn. Ánh mắt y dừng ở trên người Giản Nguyệt, đợi đáp án từ hắn.
” Chỉ là đối với lão sư mới nói như thế……” Giản Nguyệt nhất thời toạ thẳng thân mình trả lời, hắn không hy vọng Áo Lôi Đức mất hứng, cũng không hy vọng hai người sẽ có hiểu lầm gì.
Áo Lôi Đức vươn tay sờ sờ tóc Giản Nguyệt, trầm mặc không nói. Chính là không khí giữa hai người bỗng trở nên thoải mái, Giản Nguyệt cảm giác tâm tình Áo Lôi Đức cải biến, biết y không có hiểu lầm, khẽ thở phào nở nụ cười. Áo Lôi Đức đột nhiên đem Giản Nguyệt ủng vào trong ngực, hôn ở đỉnh đầu của hắn, khoé miệng gợi lên một cái độ cung.