CHƯƠNG 27. MÁU TỘC QUA LẠI
Sau khi nếm qua bữa sáng, Lai Lạ Thường Á nói phải ra ngoài tìm chuyện thú vị, liền nhàn nhã rời khỏi cổ bảo. Giản Nguyệt đang đợi Áo Lôi Đức thực hiện nguyện vọng hôm sinh nhật của hắn, bởi vậy trong quá trình ăn, hắn thỉnh thoảng ngắm nhìn Áo Lôi Đức đang tao nhã ăn trước mặt.
Áo Lôi Đức cũng không thấy bị làm phiền, sau khi buông dao nĩa mới chậm rãi dắt tay Giản Nguyệt, cùng nhau đi đến phòng khách.
Hai người ngồi ở trên sô pha, tay Áo Lôi Đức không chút để ý vuốt tóc Giản Nguyệt, mà Giản Nguyệt cũng im lặng chờ đợi.
” Thật lâu trước kia, Huyết tộc cùng nhân loại tuy rằng không xem như hoà thuận, nhưng cũng không có phân tranh.” Trầm mặc trong chốc lát, Áo Lôi Đức khẽ mở miệng. ” Nguyên bản hai tộc vẫn đều tường an vô sự, thế nhưng nhân loại đối với những chuyện vật không biết luôn tò mò cùng sợ hãi.”
Nghe đến đó, Giản Nguyệt có điểm không đồng ý nhìn về phía Áo Lôi Đức. Hắn như vậy ngắt lời người khác đang nói thật sự là không đúng, nhưng mà khi hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện, Áo Lôi Đức vươn ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng đặt tại môi hắn, ý bảo hắn trước đừng lên tiếng.
” Nhân loại đầu tiên là sợ hãi chúng ta, rồi lại muốn nắm giữ chúng ta. Đáng giận nhất là bọn khoa học gia, đem trẻ con Huyết tộc lừa trở về, dùng làm thực nghiệm chi dùng.” Tay đang vuốt tóc Giản Nguyệt ngừng lại, thu hồi, nhẹ nhàng nắm thành quyền.
” Bọn họ thương tổn tộc nhân của chúng ta, có số bị giết chết, có số bị ngược đãi, sống không bằng chết. Nếu ta là vương của bọn họ, không thể nhìn thấy tộc nhân bị nhân loại tuỳ ý thương tổn mà khoanh tay đứng nhìn.” Ánh mắt Áo Lôi Đức dần dần trở nên lạnh như băng, y nhắm mắt lại, đem ánh mắt lạnh như băng che dấu, bắt đầu lâm vào hồi ức.
” Bọn người nhân loại đúng là quá đáng! Như vậy là có ý gì? Từ mấy ngày nay, người Huyết tộc của chúng ta đã bị bắt đi không ít rồi.” Lúc này Lai Lạ Thường Á đã không còn nụ cười luôn luôn nở trên môi, mà là phẫn nộ đem hai tay phách về phía cái bàn, thủ trạc trong suốt trên cổ tay trái tản ra quang mang nhàn nhạt.
Chuyện này đối với Huyết tộc mà nói là một xâm hại thật lớn, nhân loại thế nhưng dám làm ra loại chuyện khiến kẻ khác giận sôi gan, xem ra bọn người nhân loại này cho rằng cuộc sống chính mình quá mức yên vui.
” Hiện tại vấn đề lớn nhất là, nhân loại vì sao lại có biện pháp đem tộc nhân chúng ta bắt lấy.” Một lão thân sĩ giương giọng nói, cắt ngang kích động của Lai Lạ Thường Á. Bên tai trái lão lộ ra một vòng tai bảo thạch màu đen sẫm, trung gian mơ hồ có thể nhìn thấy một hoa văn làm cho người ta cảm thấy khí thế trang nghiêm.
” Nguyên nhân hay là lý do gì cũng không quan trọng, ta cho rằng trước mắt hẳn là đem nhân loại đả bại, sau đó cứu tộc nhân của chúng ta trở về.” Một nam nhân bộ dáng kiêu ngạo lớn tiếng nói. Tay phải đặt lên bàn, trên cổ tay có thể nhìn thấy một thủ trạc màu lam bảo thạch, ở giữa bảo thạch có thể nhìn thấy một hoa văn đặc biệt.
Mà một đại nam nhân thoạt nhìn rất giống Áo Lôi Đức không nói gì, ở trong buổi thảo luận đều không có phát biểu qua câu nào. Vẻ mặt của y cũng là lạnh nhạt, tựa hồ là không có sự tình gì có thể đả động đến tình cảm của y. Ở bên tai phải y lộ ra một vòng tai bảo thạch màu tím, trung gian mơ hồ nhìn thấy một hoa văn thần bí.
” Im lặng.” Áo Lôi Đức vẫn không nói gì, vẫn là do các tộc nhân trong Huyết tộc tự mình phát biểu ý kiến, trên mặt lãnh đạm không có biểu tình làm cho người ta nhìn không ra ý tưởng của y. Nơi cổ đeo một cái vòng cổ bảo thạch đỏ như máu, giữa bảo thạch có thể thấy một hoa văn phức tạp mà cao quý.
Hết thảy những người trong Huyết tộc ở đây dừng tranh luận, đều nhìn về phía đế vương cao nhất của bọn họ. Tuy rằng trong lòng mọi người vị tất là thật kính trọng vị vương này, nhưng dựa theo dòng máu ấn hạ năng lực, sẽ làm cho bọn họ đối hoàng tộc vĩnh viễn nguyện trung thành. Cho dù là muốn sinh mệnh bọn họ, bọn họ đều phản kháng không được, thân thể tự nhiên mà dựa theo ý của vương mà hành động.
Ở Huyết tộc, người có sinh mệnh tối trọng yếu đầu tiên là vương, sau đó mới là những người khác. Bất luận tình huống có bao nhiêu nguy hiểm, Huyết tộc cũng phải dùng hết năng lực của bọn họ mà bảo vệ vương được an toàn.
” Trước hết phải tìm ra phương pháp mà nhân loại bắt lấy Huyết tộc, cũng làm cho tất cả Huyết tộc đều tiến vào trạng thái đề phòng.” Áo Lôi Đức nhẹ giọng nói, ở đây Huyết tộc hoặc gật đầu tán thành, hoặc nhíu mày không ủng hộ, hoặc tĩnh toạ không có ý kiến, tóm lại cho đến cuối cùng, tất cả mọi người phải y theo lời Áo Lôi Đức mà làm.
Thế nhưng sự tình cũng không dễ dàng giải quyết như mọi người suy nghĩ, người của Huyết tộc vẫn như cũ bị nhân loại mang đi. Mà lúc này đây người bị nhân loại mang đi, trong đó có một tiểu nhi tử là quý tộc. Đến đây, Huyết tộc đã hoàn toàn bị chọc giận. Đối mặt áp lực của chúng tộc nhân, mặt Áo Lôi Đức vẫn không đổi sắc suy nghĩ, suy nghĩ thực hiện bước tiếp theo.
Ngay sau đó, có một người Huyết tộc từng bị nhân loại mang đi, kéo lê thân hình rách nát trở lại Huyết tộc. Hắn là một Huyết tộc tuổi còn trẻ, dưới sự trợ giúp của đứa con quý tộc màu lam, hắn may mắn đào thoát từ trong tay nhân loại.
Nguyên lai nhân loại đem Huyết tộc mang về nghiên cứu, hàng đầu là muốn cởi bỏ năng lực cùng trường sinh chi mê của Huyết tộc. Tiếp theo là muốn tìm ra phương pháp đối kháng Huyết tộc cùng với chế tạo ra một tân huyết tộc khác. Nhân loại lấy mục tiêu kéo dài sinh mệnh, cường hoá năng lực làm đích đến, muốn lợi dụng Huyết tộc tạo ra bước phát triển mới về nhân sinh.
Ngoại trừ nghiên cứu này ra, bọn họ từ trên tay Huyết tộc phát hiện Huyết tộc đối với vật chất nào đó sợ hãi. Bọn họ lợi dụng vật chất này lệnh tộc nhân Huyết tộc đi vào khuôn khổ.
Đã biết đại khái hành động của nhân loại cùng với phương pháp bắt được Huyết tộc, Áo Lôi Đức liền bắt đầu đem vị Huyết tộc vừa chạy thoát khỏi tay nhân loại kia cho nghiên cứu viên nghiên cứu một chút loại vật chất đối kháng với Huyết tộc. Kết quả nghiên cứu ra làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ, cơ hồ chỉ cần làm cho loại vật chất này tiếp xúc đến làn da Huyết tộc, sẽ tạo thành tổn thương nhất định.
Mưu gia quý tộc màu lam cũng liền trở nên xúc động, bởi vì tiểu nhi tử của hắn còn trong tay nhân loại, không biết bọn họ sẽ đối với con hắn làm ra chuyện gì. Tiếp theo ở mặt khác, để duy trì sự bình yên và an ổn cho Huyết tộc, Áo Lôi Đức quyết định hướng nhân loại đưa ra cảnh cáo đầu tiên cũng là cuối cùng. Muốn nhân loại đem người Huyết tộc bọn họ phóng thích an toàn, cũng đình chỉ việc tiếp tục nghiên cứu Huyết tộc, chỉ cần nhân loại đình chỉ nghiên cứu, bọn họ sẽ không công đánh lãnh thổ nhân loại. Lực ảnh hưởng của Huyết tộc ở thế giới ngầm vẫn là không ít, chỉ cần chân chính ra tay vẫn có thể áp chế nhân loại.
Thế nhưng nhân loại cho rằng bọn họ có trong tay vật chất có thể đẩy Huyết tộc vào chỗ chết nên không còn chút sợ hãi Huyết tộc, cũng không thèm để ý đến cảnh cáo của Huyết tộc, càng thị uy bằng cách tăng mạnh phạm vi ra tay đối với Huyết tộc.
Tất cả người trong Huyết tộc bởi vì Áo Lôi Đức kêu gọi mà bắt đầu tập hợp lực lượng, bọn họ quyết định phải tấn công lãnh thổ nhân loại, vì tộc nhân, vì an toàn về sau của Huyết tộc. Mỗi một quý tộc đều phái ra tinh binh chính mình xuất chiến, mà bình dân đều hợp thành quân đội ứng chiến.
Chiến sự hết sức căng thẳng, hai phương giao tranh quyết liệt, trong khoảnh khắc khắp nơi biến thành bình địa. Nhân loại có vật chất đặc thù trợ giúp nên cũng có thể cùng Huyết tộc có năng lực thần bí bất phân thắng bại, lực lượng Huyết tộc vào lúc này đã bị vật chất ảnh hưởng, nguyên bản lực lượng có hơi giảm xuống.
Tình huống Huyết tộc theo thời gian tăng trưởng, bắt đầu có khuynh hướng hạ xuống. Nhân loại số lượng phần đông, người nhiều so với Huyết tộc gấp mười lần, mà trên tay bọn họ đều cầm vật chất đủ để làm cho Huyết tộc trí mạng, tộc nhân Huyết tộc lâm vào khổ chiến.
Chiến sự đến phút cuối cùng, song phương đều thương vong thảm trọng, cuối cùng nhân loại lấy thương vong thật lớn đến đổi lấy thắng thảm. Các quý tộc đều lấy nhiệm vụ bảo vệ vương bọn họ là tối trọng yếu, làm cho vương bọn họ an toàn vô sự.
Kỳ thật trong cuộc chiến kia Huyết tộc cũng không phải hoàn toàn bị thua, bọn họ ở chiến tranh cũng đã phá huỷ nghiên cứu của nhân loại, tất cả tư liệu có quan hệ với Huyết tộc đều bị tiêu huỷ, ngoại trừ vật chất dùng để đối phó Huyết tộc ra. Vật chất kia, chỉ cần có phối phương, nhân loại có thể không ngừng chế tạo ra, làm cho Huyết tộc đối kháng không được.
Áo Lôi Đức vĩnh viễn cũng sẽ không quên, người đại diện cho quý tộc màu tím, cũng từng là bằng hữu kia, cuối cùng vì bảo hộ Áo Lôi Đức mà chết. Mà ở thời điểm cuối cùng, hắn chịu đựng công kích, nói ra lời tiên đoán cuối cùng.
Sau khi nói xong, Áo Lôi Đức trầm mặc trong chốc lát, ngay cả Giản Nguyệt cũng không nói chuyện, yên tĩnh trầm tư. Áo Lôi Đức mở mắt, vươn tay xoa xoa tóc Giản Nguyệt. Giản Nguyệt hướng y nhìn lại, nhìn không thấy bi thương, cũng nhìn không tới oán hận, giờ khắc này Giản Nguyệt chỉ nhìn thấy trong mắt Áo Lôi Đức chiếu rọi thân ảnh chính mình.
Giản Nguyệt rất muốn nói cái gì đó, rồi lại nói không nên lời, không biết phải nói cái gì, cũng không biết có thể nói cái gì. Áo Lôi Đức dùng trán mình áp vào trán Giản Nguyệt, nhắm mắt lại, không nói được lời nào.
Thật lâu sau, y mới nhẹ nhàng, lại làm như thoải mái nói ra một câu.
” Hết thảy sự tình đều đã qua đi, hiện tại, có ngươi là ta vui rồi.”