CHƯƠNG 22. QUỶ HỒN NGHI HOẶC
Đây là ngày đến trường cuối cùng, ngày mai bắt đầu là mỗi năm một lần nghỉ hè. Các học sinh hoặc mang theo tươi cười đầy chờ mong, hoặc mặt đầy ưu sầu, nghênh đón ngày học cuối cùng.
Giản Nguyệt rất sớm đã trở lại trường học, cẩn thận ngồi vào vị trí chính mình, cùng mọi người chờ đợi tiết học bắt đầu. Từ Diệp Minh không lâu cũng liền xuất hiện, sau khi hắn ngồi xuống liền cùng Giản Nguyệt chào hỏi.
Sau lần sự kiện ác quỷ kia không lâu lại bước vào cuộc thi cuối khoá quan trọng, hắn đều không có cơ hội hảo hảo cùng Giản Nguyệt nói chuyện. Từ Diệp Minh thuỷ chung luôn cho rằng cái người nam nhân cao lớn kia là một nhân vật rất nguy hiểm, tuy rằng khi đó người này không có đối Giản Nguyệt tạo thành thương tổn gì, ngược lại còn cứu Giản Nguyệt, nhưng cũng không thể hoàn toàn xác định đó là một người tốt.
Trên người người kia có một năng lực cường đại, hắn phân không ra là cái gì, nhưng trực giác cho hắn biết cũng không đơn giản. Sau lần đó, hắn liền lập tức đi điều tra chuyện về ác quỷ, còn riêng điều tra về năng lực của nam nhân kia. Nhưng không có một văn hiến nào có đề cập đến năng lực của người kia, cho nên hắn nghĩ rằng, có lẽ người kia là một Quỷ Hồn năng lực cao cường.
Nếu đúng thật là cái dạng này, Giản Nguyệt còn gặp nguy hiểm. Từ Diệp Minh thân là trừ linh sư, trong đó có một trách nhiệm chính là người giám hộ an toàn, nếu người kia gây hại cho nhân loại, như vậy bất luận là yêu ma hay là quỷ quái, hắn cũng không thể buông tha. Nhưng hiện tại hàng đầu biết đến là, người kia chưa cùng Giản Nguyệt liên lạc lại.
” Giản Nguyệt, ngươi hôm nay đến sớm.” Từ Diệp Minh toạ thẳng thân mình hỏi.
” Ân, bởi vì ngày mai là nghỉ hè, tâm tình thật sự rất hưng phấn a!” Giản Nguyệt cười đến xán lạn, Từ Diệp Minh cũng bị nụ cười tươi này cuốn hút, cũng cười khẽ theo.
” Nguyên lai là như vậy. Đúng rồi, sau sự tình kia, các ngươi làm sao vậy? Nam nhân kia là ai? Hắn có tìm ngươi nữa hay không?” Từ Diệp Minh trực tiếp hỏi, cũng cẩn thận lưu ý phản ứng của Giản Nguyệt. Nếu thật sự có vấn đề gì, hắn cần phải lập tức xử lý ngay.
” Ân? Ngươi nói Áo Lôi Đức? Hắn a……” Giản Nguyệt ngây dại, không biết nên trả lời như thế nào. Khi đó Từ Diệp Minh nhất định đã thấy được năng lực của Áo Lôi Đức, hắn nhất định là đang hoài nghi. Thế nhưng, ta lại không thể nói cho hắn biết Áo Lôi Đức kỳ thật chính là Huyết tộc, bằng không nhất định sẽ tạo thành vấn đề rất lớn.
” Hắn gọi Áo Lôi Đức? Ngươi biết hắn sao?” Từ Diệp Minh nhíu mày, bộ dáng Giản nguyệt giống như là có cái gì đó đang che giấu. Chẳng lẽ là cái người kêu Áo Lôi Đức kia đối Giản Nguyệt làm chuyện đáng giận gì đó? Nhưng mà bộ dáng Giản Nguyệt lại không giống như là bị thương tổn, rốt cuộc Giản Nguyệt che giấu cái gì? Vì cái gì phải giấu diếm?
” Ân… có quen biết…..” Giản Nguyệt nói quanh co chống đỡ, mắt to nhìn chung quanh, chính là không nhìn Từ Diệp Minh, mặc cho ai nhìn đến sẽ cảm thấy nghi hoặc.
” Thì phải nói là ngươi quen biết hắn đi. Như vậy hắn là người thế nào?” Từ Diệp Minh nhíu mày, hiển nhiên biết trong đó là có vấn đề. Từ Diệp Minh nhất định phải mau chóng phán đoán ra nam nhân kia có phải là Quỷ Hồn hay không, nếu quả hắn là con Quỷ Hồn, vậy thì phải tiêu diệt hắn. Cho dù tiêu diệt không được, ít nhất cũng phải đem tên Áo Lôi Đức này phong ấn lại.
” Kỳ thật hắn là… bằng hữu của ta! Ân, là bằng hữu!” Giản Nguyệt đột nhiên nhớ tới thật kiên định nói. Từ Diệp Minh còn muốn nói cái gì đó, thế nhưng lại bị Susan đánh gảy.
” Tiểu Nguyệt! Ngày mai nghỉ hè ! Đi nhà ngươi!” Susan vừa nói vừa hướng phía Giản Nguyệt chạy tới. Hai tay mạnh mẽ chụp lên bàn Giản Nguyệt, phát ra một tiếng vang thật lớn, Giản Nguyệt nhìn thấy cũng hiểu được tay Susan chắc chắn rất đau.
” Ngươi không cần ngẩn người a! Ta nói ngày mai đến nhà của ngươi a!” Susan hai mắt sáng lên phe phẩy hai vai Giản Nguyệt. Nàng đã sớm chờ mong thật lâu, Susan thật sự rất muốn tận mắt thấy tình cảnh mà nàng luôn một mực tưởng tượng trong đầu, lần này có lẽ đều có thể thấy được, điều này làm cho nàng thật sự rất hưng phấn.
” Không cần.” Giản Nguyệt gian nan mở miệng, hồi tưởng lại lần trước diễn ca vũ kịch, hắn liền đau đầu.
Sau lần đó, hắn mới đến hỏi Susan nguyên nhân sáng tác kịch bản. Kết quả Susan lại nói đó là bởi vì Áo Lôi Đức vừa thấy thật giống như quỷ hút máu, mà Giản Nguyệt lại giống như là tiểu công chúa của hắn, làm cho nàng tràn ngập linh cảm, sau đó viết ra kịch bản kia.
Giản Nguyệt cũng không biết nên đáp lại nàng cái gì, nhưng mà vì nguyên nhân này, hắn cùng Áo Lôi Đức đã xảy ra xung đột, hiện tại nghĩ muốn trở về lại cảm thấy có điểm bất đắc dĩ.
” Ta muốn đi! Kia… có thể mang Từ Diệp Minh cùng đi thăm đi! Từ Diệp Minh nhất định chưa từng đến cổ bảo đâu!” Susan không phục phe phẩy Giản Nguyệt, bỗng nhiên ánh mắt ngắm sang phía Từ Diệp Minh, như là nghĩ đến ý kiến hay ho nào đó bèn kêu to.
Đột nhiên bị điểm danh Từ Diệp Minh có điểm không biết làm sao, hắn có điểm bất đắc dĩ nhìn về phía Susan, sau đó cúi đầu nghĩ nghĩ. Nếu tới nhà Giản Nguyệt, có thể có nhiều cơ hội hơn để tra ra chuyện của người kêu Áo Lôi Đức kia. Hiển nhiên Từ Diệp Minh không có lưu ý đến, Susan từng nhắc tới Giản Nguyệt ở chính là cổ bảo.
” Ách… được rồi.” Giản Nguyệt đôi mắt như nước trong veo chớp chớp, nhìn thấy Từ Diệp Minh cũng là một bộ dáng chờ mong, hắn cũng không hảo lại cự tuyệt.
Giản Nguyệt sau khi nếm qua bữa sáng liền bất an ở phòng khách đi tới đi lui, vẻ mặt cùng bộ dáng lo lắng. Áo Lôi Đức ở một bên nhìn thấy, sau đó nắm lấy tay Giản Nguyệt, đem hắn kéo ngồi xuống sô pha.
” Chỉ là bạn cùng học của ngươi muốn tới, không có gì phải lo lắng.” Áo Lôi Đức thản nhiên nói. Tuy rằng hắn đối với người tên Susan kia không có hảo cảm, nhưng mà, chính cô gái này làm cho hắn phát hiện ra cảm giác của mình đối với Giản Nguyệt, quên đi. Mà một người là trừ linh sư, nghe Giản Nguyệt nói người này đối chính mình có hoài nghi, giống như muốn biết thân phận của hắn, tuy rằng đối hắn không có ảnh hưởng, nhưng vẫn cần lưu ý một chút.
Giản Nguyệt do dự gật gật đầu, trong lòng cũng không kỳ vọng Susan cùng Từ Diệp Minh sẽ đến. Hắn cảm thấy là lạ, thời điểm có những người khác muốn tới nơi này, trong lòng không hài lòng, rồi lại hình dung không đến, giống như không muốn có những người khác đi vào nhà bọn họ.
Giản Nguyệt nghĩ đến đây liền ngây dại, ý thức được cổ bảo này là nhà bọn họ, tim hắn đột nhiên đập một cách gia tốc. Hắn trộm ngắm Áo Lôi Đức một chút, phát hiện nguyên lai người kia vẫn đều đang nhìn mình, Giản Nguyệt nhất thời cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Áo Lôi Đức sờ sờ tóc của hắn, khoé miệng khẽ nhếch. Hắn biết Giản Nguyệt lại đang miên man suy nghĩ, cũng liền như vậy mà ngắm.
‘ Khấu khấu khấu khấu. . . khấu khấu khấu khấu. . . ‘ Một trận tiếng gõ cửa cấp tốc truyền đến, Giản Nguyệt bỗng giật mình. Người gõ cửa nhất định là Susan, ngoại trừ nàng ra, đại khái không ai dám gõ cửa cổ bảo như vậy.
Hắn đi ra mở đại môn, quả nhiên nhìn thấy Susan đang thân thủ mạnh mẽ gõ cửa, mà Từ Diệp Minh đang đứng ở phía sau thở dài. Sau khi hai người nhìn thấy hắn đều dừng lại động tác, trên mặt nhất thời hiện lên tươi cười. Giản Nguyệt cảm thấy rất thú vị, cũng nhịn không được nở nụ cười, rồi mời hai người đi vào.
Áo Lôi Đức nhìn thấy bọn họ liền gật gật đầu xem như tiếp đón, Susan làm ra vẻ như đối với nơi này rất quen thuộc nên thật tự nhiên, còn Từ Diệp Minh thì nghiêm túc gật đầu, trong mắt cất giấu đề phòng.
Mã Toa vì mọi người đưa lên trà cùng điểm tâm, mọi người ngồi ở phòng khách tán gẫu. Giản Nguyệt cùng Áo Lôi Đức ngồi chung, Susan cùng Từ Diệp Minh ngồi đối diện với hai người, Susan hưng phấn nhìn nhìn Giản Nguyệt cùng Áo Lôi Đức, thỉnh thoảng ngây ngô cười. Giản Nguyệt chỉ lặng lẽ ngồi nghe bọn họ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nói một hai câu.
” Áo Lôi Đức, tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Từ Diệp Minh cẩn thận hỏi ra vấn đề mà từ lúc bắt đầu vào cửa vẫn luôn muốn hỏi.
” Ngươi không biết sao? Bọn họ ở chung a!” Susan chỉ e bất loạn cười to.