CHƯƠNG 32. QUỶ VĂN TÁI HIỆN
” Đó không phải là chủ nhiệm lớp sao?” Giản Nguyệt nhẹ giọng nói, chỉ có Áo Lôi Đức nghe được lời nói của hắn. Theo ánh mắt hắn nhìn lại, y nhìn thấy một nữ nhân hai mắt vô thần đang đi tới.
” Chủ……” Nguyên bản Giản Nguyệt muốn cùng Vương Chỉ Mẫn chào hỏi, nhưng mà khi hắn vừa mở miệng, đột nhiên bị người che miệng lại. Nhưng ngay lập tức, cái tay đó bị người khác kéo ra.
Giản Nguyệt kinh ngạc nhìn thấy Từ Diệp Minh đột nhiên xuất hiện, vừa rồi người che miệng hắn chính là Từ Diệp Minh, nhưng tại sao gã lại đột nhiên xuất hiện?
Áo Lôi Đức bất mãn nhíu mày, đối với hành vi của Từ Điệp Minh cảm thấy rất không vừa lòng. Lúc này, vẫn một mực đứng nhìn Chung Hán Văn bất đắc dĩ nhức đầu, vẻ mặt không rõ trạng huống gì đang diễn ra.
” Ta đang điều tra chủ nhiệm lớp, trên người nàng… có loại hơi thở cổ quái.” Từ Diệp Minh nhíu mày, phiền não nói, gã hiện tại không có thời gian rãnh mà đi để ý tới Áo Lôi Đức đang bất mãn.
Từ lúc Vương Chỉ Mẫn bắt đầu ra khỏi cửa, gã vẫn theo dõi nàng, trên thân thể nàng có một loại hơi thở cổ quái, giống như là độc hữu ác quỷ, rồi lại không hoàn toàn giống. Gã vì hảo hảo điều tra rõ ràng, liền vẫn đi theo nàng, không thể ngờ lại nhìn thấy đoàn người Giản Nguyệt.
” Thế có biết chủ nhiệm lớp là phát sinh chuyện gì không?” Giản Nguyệt khẩn trương hỏi, đó chính là chủ nhiệm lớp từng trợ giúp hắn, nếu nàng xảy ra chuyện, hắn không an tâm.
Từ Diệp Minh lắc lắc đầu, vì không biết mới phải theo dõi. Hiện tại gã thật sự không nói được tiếng nào, rồi cũng không biết bước tiếp theo phải làm như thế nào.
” Ách… mọi người giống như có chuyện quan trọng phải làm, ta đây đi trước vậy. Tiểu Nguyệt, lần sau chúng ta đi chơi tiếp!” Chung Hán Văn có chút xấu hổ cắt lời đối thoại của mọi người, gã ở trong này theo chân bọn họ không có chung đề tài, lại cùng bọn họ không quen biết, đành phải rời khỏi trước.
Sau khi cùng Chung Hán Văn nói lời từ biệt, đoàn người tiếp tục đi theo Vương Chỉ Mẫn. Thần kỳ chính là, Áo Lôi Đức cũng nguyện ý cùng bọn họ điều tra chủ nhiệm lớp. Kỳ thật khi y nhìn thấy nữ nhân này liền cảm thấy kỳ quái, trên thân thể của nàng có một loại hơi thở cổ quái, loại hơi thở kia làm cho y cảm thấy nghi hoặc, vì muốn biết rõ ràng, liền cùng nhau đi theo nàng.
Về phần Giản Nguyệt, nếu làm cho hắn trở về, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Đành phải lưu tâm một chút, dù sao y cũng có thể hảo hảo bảo hộ Giản Nguyệt. Hơn nữa, hiện tại trên người Giản Nguyệt không hề ít vật có thể bảo hộ hắn, y cũng có thể hơi chút buông tâm.
Vương Chỉ Mẫn không có tinh thần đi tới, cho dù đụng vào người, cũng không quay đầu lại, chỉ là không có biểu tình, không có đáp lại tiếp tục đi. Vẫn đi tới, nàng đi tới một công viên ít người đến. Nàng đứng lại, một nữ nhân cách đó không xa đang hướng nàng phất tay.
” Chỉ Mẫn, ta chờ ngươi thật lâu a!” Một nữ nhân cùng tuổi với nàng cười trách. Giản Nguyệt vừa thấy liền nhận ra nàng, nữ nhân này hắn đã gặp qua, vào ngày hắn cùng Áo Lôi Đức, Lai Lạ Thường Á đi xem điện ảnh, nàng chính là người đi cùng Vương Chỉ Mẫn.
” Thật có lỗi, Nguyên Thấm đợi thật lâu?” Thanh tuyến âm trầm làm cho Nguyên Thấm đứng ở đối diện cảm thấy rợn người, rõ ràng đang là đầu thu, lại lạnh giống như trời đang đổ tuyết.
” Ngươi không thoải mái sao? Sắc mặt không tốt lắm.” Nguyên Thấm chịu đựng rét lạnh, lo lắng hỏi.
Vương Chỉ Mẫn khẽ lắc đầu, trong phút chốc giơ lên hai tay muốn bắt lấy Nguyên Thấm. Lúc này, nhìn ra được Vương Chỉ Mẫn không thích hợp, Từ Diệp Minh đã làm trước một bước kết dấu tay, ở phía trước Nguyên Thấm bỏ thêm một tường chắn trong suốt bảo hộ, mà Nguyên Thấm trong nháy mắt liền té xỉu.
Vương Chỉ Mẫn nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Diệp Minh, sắc mặt trở nên dữ tợn, trong tay hình thành một khối cầu màu đen. Thế nhưng ánh mắt của nàng dần dần từ trên người Từ Diệp Minh chuyển khai, ánh mắt vô thần nhìn Giản Nguyệt, làm cho Giản Nguyệt cảm thấy rất bất an.
Áo Lôi Đức đem Giản Nguyệt hộ ở sau người, lúc này, Từ Diệp Minh kết khởi dấu tay, một dòng khí cường đại từ tay gã phát ra, lại bị Vương Chỉ Mẫn dị thường tránh được.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm về phía Giản Nguyệt, không biết là đang đánh chủ ý gì.
Áo Lôi Đức lại từ trong hư không lấy ra một phen kiếm, đang muốn đi ra ngoài đem dị vật giải quyết, y tuyệt đối không cho phép Giản Nguyệt bị bất kỳ thương tổn nào. Thế nhưng, y lại bị Giản Nguyệt kéo lại.
Y quay đầu lại nhìn Giản Nguyệt, Giản Nguyệt đối y lắc đầu, ý bảo không cần đem Vương Chỉ Mẫn giết chết. Vương Chỉ Mẫn là một giáo viên tốt, cũng là một người tốt, nếu không gặp chuyện kỳ quái, sẽ không biến thành như vậy. Nàng là vô tội, bọn họ không thể như vậy mà thương tổn nàng.
” Đáng giận, nàng đại khái là bị ác quỷ cổ quái nào đó nhập thân. Tình huống lần này cùng trước kia không giống nhau, cái thứ này tuy là ác quỷ, rồi lại không phải ác quỷ.” Từ Diệp Minh nắm chặt song chưởng quay đầu đối hai người nói, trong não suy nghĩ rất nhanh phương pháp ứng biến.
” Chúng ta đây phải làm như thế nào? Không thể xúc phạm tới lão sư!” Giản Nguyệt khẩn trương nói, hắn rất muốn giúp một tay, nhưng mà hắn cái gì cũng đều không biết, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.
” Ta trước đem cái thứ kia đánh ra ngoài, sau đó……” Từ Diệp Minh nhìn Áo Lôi Đức, rõ ràng hơn là hy vọng Áo Lôi Đức có thể hỗ trợ.
Giản Nguyệt cũng hiểu được ý của gã, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Áo Lôi Đức. Áo Lôi Đức nhìn thấy biểu tình của Giản Nguyệt liền tự nhiên sẽ không phản đối, y đối Từ Diệp Minh gật gật đầu, đi lên vài bước chuẩn bị.
Từ Diệp Minh cũng không nói nhiều, thân thủ liền kết vài cái ấn, sau đó hắc dây thừng nơi tay trái phát ra ánh sáng, tay trái gã được hào quang bao trùm, hình thành một cái chụp trong suốt.
Gã phóng nhanh đến trước mặt Vương Chỉ Mẫn, khi nàng còn chưa kịp phản kháng, dùng tay trái đánh vào trên đầu của nàng. Vương Chỉ Mẫn kêu thảm thiết vài tiếng, một đoàn hắc vụ từ thân thể của nàng trồi lên.
Áo Lôi Đức đang muốn sử dụng kiếm đem thứ kia triệt hạ, thế nhưng hắc vụ lại không bị kiếm đâm trúng, tốc độ cao né qua kiếm của Áo Lôi Đức, lướt qua người y, bay thẳng về phía vị trí Giản Nguyệt.
Áo Lôi Đức lập tức xoay người, cùng hắc vụ chạy tới hướng Giản Nguyệt đang đứng. Thế nhưng, tốc độ của hắc vụ so với tưởng tượng quá nhanh, giống như là vì đạt tới mục đích, ngay cả sinh mệnh đều phải dùng để đuổi theo.
Giản Nguyệt cũng khởi bước chạy tới, nhưng mà thoát đi không kịp, hắc vụ đánh lên người Giản Nguyệt.
Giản Nguyệt rơi trên mặt đất, may mắn không bị thương tổn gì. Trong túi hắn phát ra ánh sáng, Giản Nguyệt dùng tay đang run lẩy bẩy đem vật thể sáng kia lấy ra, thì ra là bùa hộ mệnh mà Từ Diệp Minh đã tặng. May mắn có nó, bằng không Giản Nguyệt nhất định khó thoát nạn.
Cũng chỉ là trong thời gian phút chốc, Từ Diệp Minh dùng tay trái mở ra hắc vụ, mà Áo Lôi Đức nhanh chóng đem Giản Nguyệt ôm lấy, nhảy đến cách đó không xa.
Áo Lôi Đức đau lòng sờ sờ đầu Giản Nguyệt, sau đó chậm rãi xoay người, hơi thở lạnh như băng từ trong người y khuếch tán ra bốn phía. Hắc vụ biến thành thực thể, tựa hồ đã muốn duy trì không được vụ trạng, Từ Diệp Minh đang hướng nó công kích.
Áo Lôi Đức giơ lên kiếm trong tay, hướng thực thể kia công kích. Thực thể kia phòng không được Áo Lôi Đức công kích phía sau, bị y đâm trúng vị trí trung tâm, bi thảm gầm rú một trận, liền hoá thành hắc vụ mà tan biến.
Trên mặt đất để lại quỷ văn giống như lần trước.
Từ Diệp Minh cau mày kết dấu tay đem quỷ văn ngắm một lần, lấy bản ghi chép ra lưu lại. Áo Lôi Đức mắt lạnh nhìn quỷ văn trên mặt đất, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó, Áo Lôi Đức xoay người đi về hướng Giản Nguyệt đứng. Y đứng ở trước mặt Giản Nguyệt, cúi đầu, không nói được lời nào.
Giản Nguyệt đã không còn cảm giác sợ hãi, bởi vì hắn biết có Áo Lôi Đức ở đây. Nhưng mà, hiện tại vẻ mặt Áo Lôi Đức lại giống như mất mác. Giản Nguyệt nhìn không thấy vẻ mặt của y, nhưng hắn cảm giác được Áo Lôi Đức là đang áy náy.
Từ Diệp Minh ở xa xa nhìn thấy hai người bất động, liền khẽ thở dài một hơi, lẳng lặng rời đi.
” Áo Lôi Đức, đừng thương tâm.” Giản Nguyệt ôm Áo Lôi Đức, mềm nhẹ nói. Áo Lôi Đức làm như bất vi sở động, không hề nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
” Ngươi xem! Ta không có chuyện a!” Giản Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt Áo Lôi Đức, Áo Lôi Đức vẫn là vẻ mặt tự trách, y cho rằng là do chính mình không có hảo hảo bảo hộ Giản Nguyệt. Nếu không có bùa hộ mệnh kia, Giản Nguyệt đã bị ác quỷ biến dị kia thương tổn rồi.
” Áo Lôi Đức, ngươi hãy nghe ta nói, ta không nhất định phải có ngươi bảo hộ. Ta tuy rằng nhát gan, nhưng ta cũng sẽ vì an toàn của chính mình mà cố gắng. Thế nhưng, ta hy vọng được ngươi bảo hộ, có ngươi bảo hộ để cho ta an tâm.” Giản Nguyệt thẳng nhìn vào mắt Áo Lôi Đức, gằn từng tiếng nói ra lời từ đáy lòng. Nói xong câu cuối cùng, hắn vẫn là nhịn không được đỏ mặt.
Áo Lôi Đức nghe được lời hắn nói, đôi mắt màu đỏ đột nhiên tràn ngập ánh sáng. Một lúc lâu sau, y gắt gao ôm lấy Giản Nguyệt, Giản Nguyệt cũng dùng sức ôm Áo Lôi Đức, như là muốn vĩnh viễn chẳng phân ly.
” Ta sẽ bảo vệ ngươi, vĩnh viễn.” Thanh âm trầm thấp của Áo Lôi Đức nói ra lời tuyên thệ, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Giản Nguyệt. Môi y chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, không có xâm nhập. Thế nhưng, Giản Nguyệt lại cảm giác Áo Lôi Đức hôn thật ngọt, thu hoạch rất lớn tình ý.