Cô Bé, Em Thua Rồi

Chương 21: Chương 21: Lấy lòng




Phần 40.

Cô không kịp tránh cũng không có chỗ để trốn, cứ như vậy trơ mắt nhìn môi mình bị anh áp chế, hung hăng gặm mút môi cô, nuốt hết chất ngọt trong miệng cô.

Đầu bị tay anh giữ không thể cử động, bàn tay anh thăm dò đôi chân dài bóng loáng dưới váy từ từ hướng lên trên, làm cô kháng cự kịch liệt hơn. Du Nguyệt Như không chống đỡ được sự xâm lấn của anh, nhẫn tâm cắn lưỡi anh, không ngờ anh cong ngón tay ở chỗ đỉnh đầu mẫn cảm của cô. Trái tim cô bị kích thích run lên, buông lỏng sức lực, anh nhân cơ hội càng xâm nhập chiếm đoạt. . . .. .

Bóng đêm trêu chọc người, hương hoa quanh quẩn. Tất cả xung quanh đều là mùi hương của anh, nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt của anh dần dần khiến đầu óc cô choáng váng, tim đập loạn xạ. Đến khi Thi Dạ Diễm dừng lại khi nào cô cũng không biết. Bộ dạng hơi thở rối loạn, ánh mắt mờ mịt của cô bé này thật rất lấy lòng anh.

“Có phải rất thoải mái không, chị. . … .”

Gương mặt anh cười xấu xa liếm cánh môi của cô, trong tiếng nói không hề dễ dàng phát hiện ra giọng nói khàn rất mờ ám.

Mặt Du Nguyệt Như vọt một cái đỏ bừng lên, cau mày cắn môi giãy giụa trong lòng anh làm bộ muốn đứng lên. Thi Dạ Diễm thích nhất bộ dạng không ưỡn ẹo của cô, cánh tay thu hẹp hơn ôm chặt cô vào lòng.

“Anh buông tôi ra!” Cô bực mình đấm anh, đáng tiếc không có tác dụng gì. Thi Dạ Diễm tham luyến mùi hương trên mái tóc cô, vùi đầu trên gáy cô. “Em nói gì với cha tôi? Lên án tôi mạnh mẽ chiếm đoạt em sao?”

Cô hừ lạnh, “Anh nghĩ tôi ngu à, là ông ta nói chuyện với tôi, tôi không quan tâm phản ứng hiếm có của đoàn thổ phỉ các người.”

Thi Dạ Diễm dừng lại, giờ mới hiểu được Bách Vĩ nháy mắt với anh có ý gì. “Em không có phản ứng gì với ông ấy?”

“Không có.”

“Em là người đầu tiên.” Anh cười, hung hăng cắn lên cổ cô một cái, làm cô vừa đau vừa ngứa, dứt khoát rụt cổ lại. Cô không hiểu tại sao hai cha con lại cùng nói ra những lời này.

“Thi gia không ai dám không trả lời câu hỏi của ông ấy, em là người phụ nữ đầu tiên dám bỏ qua sắc mặt của ông ấy.”

“Tôi không phải người của Thi gia các anh!” Cô biết tên tuổi của Thi Thác Thần ở Bắc Mĩ tuyệt đối không thể coi thường được, nhưng không biết còn chú trọng nhiều như vậy.

Thi Dạ Diễm toan tính nhíu mày, “Em đang nhắc nhở tôi nên là gì đó với em à? Được, sẽ theo ý em muốn.” Nói xong liền đứng lên, vác cô trên vai sải bước.

Đi đến trước cầu thang gặp Tiểu Thủy mặt đỏ hồng đang cúi đầu không dám nhìn loạn, căn dặn. “Mang bữa tối lên phòng tôi.”

*****

Du Nguyệt Như vốn tưởng rằng tối nay sẽ tiếp tục bị Bách Vĩ cắt ngang như hôm đó, cơm tối đưa đến, cô không đói bụng nên chỉ ăn qua loa rồi tự giác tắm rửa sạch leo lên giường. Không ngờ Thi Dạ Diễm tắm rửa xong chỉ giày vò cô một chút cho có lệ rồi đắp chăn cho cô ngủ trước, còn mình thì đi vào thư phòng cả đêm cũng không quay lại.

Cô chỉ mặc một cái quần ngủ màu vàng nhạt nằm trên giường giống như đồ cúng tế, đôi mắt mở to ẩn chứa chút lo lắng. Cô chợt nhớ tới sau khi rời khỏi Đường Lạp An, cảm giác lần đầu tiên nằm trên giường của một người đàn ông xa lạ, bất lực, không cam lòng, sợ, hận. . . . .

Đôi tay và đôi môi xa lạ di chuyển trên người cô, khiến cô ghê tởm run sợ dục vọng xuyên qua trong cơ thể cô, gần như cả một đêm bị giày vò, đến rạng sáng người đàn ông mới mệt mỏi xuống khỏi người cô rồi ngủ mê man vô cùng thỏa mãn. Còn cô tắm trong phòng tắm đến khi trời sáng, cô ra sức chà sát chỗ làn da bị chạm qua, ngón tay tiến sâu vào trong thân thể khoét, giống như tắm thế nào cũng không sạch.

Cô cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đau đớn như bị lửa thiêu đốt, nhưng đáy mắt lại khô khốc, không hề có nửa giọt nước mắt nào chảy ra.

Cô làm ra vẻ cao trào trong khoái cảm, ép buộc mình mê man phát ra âm thanh mê người. Ở trong lòng lại gào thét tên Đường Lạp An, mà nơi đó lại trống trải không nghe được một tiếng vang đáp lại nào.

Thì ra cô bị vứt bỏ rồi. Cái kết quả chết tiệt của tình yêu cùng lắm chỉ là rắp tâm phá hủy. Về sau, thế giới của cô chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng, cô cho rằng tất cả vẻ đẹp, bao gồm cả cô đều hoàn toàn dơ bẩn.

Rốt cuộc ai đã biến cô thành cai bộ dạng này, là Cosmo, là Đường Lạp An, hay chính là cô, đáp án không còn quan trọng nữa.

Bản tính quật cường cùng kiêu ngạo ăn sâu vào xương tủy của cô không cho phép cô ăn năn hối hận, tình cảm của cô đối với thế giới này không có gì cả, hoàn toàn không có chỗ đứng, chỉ còn lại kiên cường.

Thật may là em trai và em gái cô hiểu chuyện, còn có Tân Tiệp yêu thương, nếu không điểm cuối cùng khiến cô có thể kiên trì cũng đều biến mất.

Đáy cô dần ướt đẫm trong đêm tối yên tĩnh. Câu nói kia của Thi Dạ Diễm chợt nhảy vào trong trí nhớ của cô. . . . .

Nếu như lúc trước em đi theo tôi, ít nhất tôi sẽ không để em có cơ hội rơi xuống, sẽ không để em chà đạp chính mình.

. . . . . . . . . .

Nếu như đi theo anh ngay từ đầu, cô không biết hiện tại cuộc sống của cô sẽ ra sao, điều cô biết đến là, khi đó cô có Đường Lạp An, đã bị anh hấp dẫn, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sẽ rời khỏi anh. Nếu như cô biết, nếu như. . . . .

Làm sao cô có thể buông bỏ một người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình được. Cho nên dù có biết từ kiếp trước đi nữa, cô cũng sẽ không đi theo Thi Dạ Diễm. Chỉ cần cầu xin cho cô có thể yêu ít hơn một chút, ít hơn một chút nữa, thì khi không chờ đợi được anh, rốt cuộc anh không thuộc về cô, thì cô cũng không phải không còn lại gì.

------------------------------------------------------------------

Phần 41.

Rốt cuộc vì chuyện gì Thi Dạ Triêu bất ngờ trở về nước, bị thương hay bị bệnh tật gì, người của Thi gia rất kín miệng, cô không hỏi được bất kì tin tức nào. Mặt khác, từ sau bữa tiệc đó thái tử không thấy Du Nguyệt Như đâu cả, ban đầu còn tưởng rằng Lôi Khải đưa cô đến nơi nào ngọt ngào lắm, sau này lúc đi chơi cùng nhau nghe anh nói mới biết hai người đã chia tay.

Anh có gọi vào số điện thoại của cô mấy lần, lúc nào cũng tắt máy. Rốt cuộc lại cảm thấy có chuyện gì không đúng. Gần đây thái tử rất phiền não, Thi Dạ Triêu chưa chào đã đi đối với anh cũng không phải chuyện quan trọng gì, dù sao anh ta cũng không phải người ở đây. Đầu tiên là Du Nguyệt Như mất tích, bây giờ lại đến con bé Chử Dư Tịch kia không nói lời nào đã chạy sang Mĩ.

Chử gia và Hoàng Phủ gia có quan hệ rất sâu xa, cho nên khi nhận được điện thoại của anh thì Đường Yên cũng không quá kinh ngạc làm sao anh biết được số của mình. Giọng điệu của thái tử không tốt, Đường Yên gần như nhìn anh lớn lên, biết rõ tính cách của anh. Bà cầm điện thoại đứng bên cửa sổ nhìn người bên trong phòng, cô bé yên lặng ngồi co rúc trong góc tường, mái tóc bị cắt ngắn cao thấp không đều, cả đôi mắt đỏ lên.

“Tiểu Tịch bây giờ đang làm trị liệu, đợi khi kết thúc tôi sẽ gọi cho cậu.” Đường Yên cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, không dám cho thái tử nghe ra một tia khác thường.

Ở đầu dây bên kia anh bất giác chau này lại, Đường Yên vẫn lấy đủ lý do ngăn anh tới đó, rốt cuộc cũng đợi điện thoại của Chử Dư Tịch, thái tử tức giận muốn mang cô về giáo huấn một trận. Nhưng con bé này vẫn vui vẻ nói lời ngon ngọt dụ dỗ lại anh, cơn tức giận của anh liền biến đi đâu mất.

Anh nói muốn sang Mĩ thăm cô, bị cự tuyệt ngay lập tức, sắc mặt anh chưa kịp trầm xuống, liền nghe giọng cô ôn nhu mềm mại nói, “Thái tử ca, bộ dạng của em bây giờ rất rất xấu, anh thương xót đừng làm em mất mặt nha, cũng không phải bệnh tật gì nguy hiểm cả, mấy tháng nữa em sẽ về mà.”

“Có bộ dạng xấu xí nào của em mà anh chưa thấy?” Thái tử không vui bĩu môi nói.

“Em cũng không phải trẻ con mà, thái tử ca. . . . .”

Thái tử chạy vụt về phía lịch trên bàn làm việc, đầu ngón tay gõ gõ trên số 25, không khỏi cảm thán.

“Sắp đến sinh nhật mười sáu tuổi của em rồi, em không trở về thì anh sẽ sang đấy, sinh nhật của em thế nào đây? Anh đặt bánh ngọt cho em nhé, được không?”

Anh dừng một chút, âm thanh lập tức nghiêm túc. “Thật sự không cho anh qua thăm em sao?”

Bỗng nhiên không còn con bướm nhỏ nào lượn quanh mình nữa, cảm giác như thiếu đi một thứ, không thể nói rõ đó là cảm giác gì.

Chử Dư Tịch ở đầu dây bên kia đang cầm điện thoại liền nghẹn ngào, gắt gao cắn môi không cho phép mình phát ra một âm thanh nào. Cuối cùng cũng dụ được anh cúp điện thoại, cô soi gương vuốt lại mái tóc ngắn nham nhở của mình, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, thân thể bẩn thỉu không chịu nổi, cuối cùng không nhịn được liền khóc nức nở.

Đó lúc nào lần đầu tiên cô rơi nước mắt, trong lòng hận Thi Dạ Triêu đến tột đỉnh. Thái tử vừa buông điện thoại không lâu, Hoàng Phủ Triệt liền đẩy cửa đi vào. Vẻ mặt lạnh lùng hơn bình thường.

“Em nghĩ, em biết chị Nguyệt Như ở đâu rồi.”

******

Thi Dạ Diễm.

Nghe cái tên ấy, nét mặt thái tử cũng không tốt hơn chút nào. “Tại hôn lễ đêm đó của Đường Lạp An, Nguyệt Như đi cùng hắn? Lại còn vào đồn cảnh sát nữa?”

Hoàng Phủ Triệt gật đầu, “Chị ấy nói sẽ tự xử lý, không cho chúng ta nhúng tay vào.”

“Làm sao Nguyệt Như lại có quan hệ với hắn được?” Tâm tình thái tử vừa đỡ hơn một chút lại tiếp tục trầm xuống.

“Anh cho rằng chị ấy chủ động đi cùng Thi Dạ Diễm?” Hoàng Phủ Triệt hỏi ngược lại.

Sắc mặt thái tử lạnh lẽo. Khả năng này cũng không lớn.

Mặc dù Thi Dạ Triêu có ơn với thái tử, nhưng Thi Dạ Diễm lại có thù với anh. Mà cũng không phải thâm thù đại hận gì, oán hận tích tụ thôi. Dù vậy Du Nguyệt Như cũng không hay lui tới với hắn. Chỉ sợ nếu Thi Dạ Diễm biết thân phận của Du Nguyệt Như, theo cái tính tàn bạo của hắn cũng sẽ không để Du Nguyệt Như yên.

Dĩ nhiên không thể đường đột đụng đến nhân vật nguy hiểm, thái tử phiền lòng xoa nắn mi tâm, “Phụ nữ thật là phiền toái, ai đi đây? Em hay là anh?”

Hoàng Phủ Triệt nghĩ ngợi chốc lát, ánh mắt chợt lóe lên. Thái tử lập tức hiểu ý, “Đường Lạp An?”

Không thể phủ nhận một điều, hai người bọn họ ai đi cũng không ổn, mà Đường Lạp An lại là lựa chọ thích hợp nhất. Những tài liệu cho biết anh cống hiến vì Hoàng Phủ gia đã sớm bị tiêu hủy, bây giờ bối cảnh của anh trong sạch như học sinh cấp 3. Chuyện anh hứa hẹn với Du Nguyệt Như bọn họ đều biết.

Trừ việc không thể cưới cô, không thể yêu cô, nhưng khi cần thiết Đường Lạp An có thể vì cô mà từ bỏ tất cả.

Sau bữa cơm tối, Úc Tiểu Trì đang ngồi cạnh Đường Lạp An trên ghế salon xem tivi thì điện thoại của anh chợt vang lên. Nhìn qua màn hình điện thoại, con ngươi anh bỗng chốc đen lại. Anh ngắt điện thoại, cúi xuống hôn lên trán Úc Tiểu Trì, “Em ngủ trước đi, anh ra ngoài có chút chuyện.”

Anh lái xe rời khỏi nhà rất xa mới gọi lại số điện thoại vừa rồi, bên kia vừa bắt máy đã mở miệng trước, chỉ là giọng nói vẫn rất bình thường. “Có phải cô ấy xảy ra chuyện gì không?”

Không phải chuyện liên quan tới Du Nguyệt Như, thái tử sẽ không chủ động liên lạc với anh.

-------------------------------------------------------------

Phần 42.

Du Nguyệt Như ngày ngày bị nuôi trong chuồng rất nhàm chán. Mặc dù Thi Dạ Diễm không quá hạn chế cô ra ngoài, nhưng mỗi một sự kiện trong ngày của cô anh đều rõ như lòng bàn tay, bao gồm cả chuyện ăn được mấy miếng cơm, đi vệ sinh mấy lần. Cho nên cô vẫn không dám liên lạc với bên ngoài, lúc này lại không biết cầu cứu ai.

Trong lúc Thi Dạ Triêu dưỡng thương, trọng trách của Thi gia tự nhiên rơi trên vai Thi Dạ Diễm, mỗi ngày đều phải bận rộn đến đêm khuya. Lúc nào trở về phòng cũng nhìn thấy cô bé nằm trên giường đã chìm vào giấc ngủ, anh bất giác nhếch môi. Động tác của anh rất nhẹ, bước lên giường sợ làm cô giật mình tỉnh giấc.

Biết cô giả vờ ngủ, anh không vạch trần nhưng lại cố ý cùng cô làm nóng người một chút, trêu chọc cô khiến mình cũng không kìm nén được, cảm nhận thân thể cô căng thẳng mới buông cô ra. Không vì điều gì khác, chính là muốn hù dọa cô. Anh đã nghĩ rất nhiều, bản thân anh muốn cái gì?

Một bữa tiệc thịnh soạn đặt trước mặt, anh vẫn cố chịu đựng không động đậy. Thi Dạ Diễm đối với câu “Nghĩ là làm, đã làm phải thành” mà nói thật khác thường.

Nhưng anh biết một chuyện: anh muốn cưng chiều cô bé này, cho cô thứ tốt nhất, một cuộc sống vô ưu vô lo, để cô được vui vẻ.

Trên thực tế anh cũng cưng chiều cô, chưa từng có người phụ nữ nào dám càn rỡ như vậy trước mặt anh, mắng chửi, đánh đuổi, kháng cự, cắn anh như cô. . . . . Mặc dù anh không phải kiểu đàn ông ngựa đực, nhưng chưa bao giờ ngủ cùng một người phụ nữ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa phát sinh chuyện gì.

Nhất là đối mặt với một báu vật như vậy, tất nhiên anh không phải quân tử, cũng không biết vì sao biết bao nhiêu người đàn ông mà cô chỉ kháng cự anh? Mặc kệ như thế nào, anh có rất nhiều thời gian để cô chuẩn bị tiếp nhận mình.

Mà khi anh tận mắt nhìn thấy ánh mắt cô nhìn Đường Lạp An thì mới phát hiện ra sự tự tin này của anh không mạnh mẽ đến mức không thể bẻ gãy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.