Cô Bé, Em Thua Rồi

Chương 88: Chương 88: Phần 109




Dưới vô số ánh đèn lấp lánh bên dưới, người đàn ông không ai có thể sánh được này đang quỳ một gối ở trước mặt Du Nguyệt Như, tay giơ cao một chiếc nhẫn kim cương màu đen.

Lục hòe cao liễu yết tân thiền, huân phong sơ nhập huyền.

Thời tiết đầu mùa rất mát mẻ, thành phố T mấy năm gần đây không có lấy được một đêm yên tĩnh, vì đây là ngày con gái cả của gia đình lớn nhất thành phố kết hôn.

Còn chú rể lại là người đáng để kết hôn nhất trong mắt tất cả phụ nữ, một người đàn ông từ gia thế xuất thân ngoại hình tất cả đều hoàn mỹ đến mức không có gì để chê trách, con trai độc nhất của Phong thị đứng đầu Thành Tây- Phong Hạo.

Hôn lễ nhanh chóng được chuẩn bị trong vài tháng, được cử hành tại sảnh lớn của tập đoàn Royal Group Twin Towers. Có thể nhận được thiệp mừng đều là người có địa vị hết sức quan trọng trong các giới của xã hội, còn có mặt một vài giới truyền thông nổi tiếng, dàn nhạc long trọng chưa từng thấy.

Các trưởng bối của gia tộc Hoàng Phủ đối với lần đám hỏi này tương đối hài lòng, mọi người tươi cười rạng rỡ. Khi Hoàng Phủ Dận từ Châu Âu trở về khắp thành phố đều đã biết chuyện kết hôn, nhưng không một ai trong nhà hỏi qua ý kiến của ông, mặc dù ông rất bất mãn nhưng cũng không ngăn cản, có con rể Phong Hạo như vậy chỉ có mang lại lợi ích cho Hoàng Phủ gia. Cho nên hôm nay khuôn mặt trước kia luôn nghiêm túc cũng gỡ xuống thay vào đó là nụ cười giả dối hòa vào không khí vui mừng.

Phòng nghỉ ngơi, Du Nguyệt Như ngẩn ngơ ngồi trước gương trang điểm, đôi mắt xinh đẹp không có chút ấm áp ngược lại còn có vẻ hơi vô thức ảm đạm. Áo cưới trên người cùng đồ trang sức trị giá gần ngàn vạn, kết hợp với chiếc váy cưới tinh sảo của cô dâu càng tôn thêm sự xinh đẹp của cô khiến ông trời cũng phải ghen tỵ.

Một bên cửa phòng nghỉ ngơi được mở ra, một người đàn ông đi tới.

Lôi Khải đi vòng quanh Du Nguyệt Như hai vòng, không khỏi lắc đầu khen ngợi, “Nếu như em có thể cười một cái, nói với anh mang em đi, cho dù Thái Tử đuổi giết anh khắp thế giới anh cũng đồng ý.”

Thấy cô không nói gì, Lôi Khải thu lại vẻ hài hước cả cơ thể ngồi xổm xuống, thận trọng mở miệng nói, “Mặc dù Thái Tử để cho anh thấy em, nhưng nếu như em thật sự không muốn lấy Phong Hạo, anh có thể dẫn em rời khỏi nơi này.”

Du Nguyệt Như chớp chớp mắt, mấp máy miệng, “Em không đi.”

Dường như lâu rồi cô không nói chuyện, nên giọng cô có chút khàn khàn và không rõ ràng, Lôi Khải nhíu mày một cái, “Em biết chuyện của Eric chưa? Cậu ta đã rời khỏi nhà họ Thi… anh muốn nói, Thái Tử lựa chọn tổ chức hôn lễ cho em ở chỗ này nói thẳng ra chính là đề phòng cậu ta cướp người.”

Du Nguyệt Như im lặng một lúc, như cũ vẫn là câu nói kia. “Em không đi.”

Lôi Khải thở dài không biết nên làm gì, anh rút khăn giấy ra cẩn thận lau đi những giọt nước mắt như sắp chảy ra của cô, người phụ nữ này thật là quật cường ngay cả anh cũng bội phục.

“Không đi thì không đi, nhưng đừng đến lúc đó lấy cái chết ra dọa anh là được, đừng quên em vẫn còn một đứa con gái.”

“Lôi Khải, cám ơn anh.”

“Cám ơn anh cũng không cần, nhưng thật sự anh không muốn em gả cho tên Phong Hạo kia, tại sao à, rõ ràng tình cảm hai chúng ta sâu đậm hơn… “

Lôi Khải ngoài miệng oán trách như vậy, nhưng trong lòng cũng đang mơ hồ chờ đợi, Eric, nếu anh không xuất hiện, tôi thật hối hận vì lúc đầu đã dễ dàng đem cô ấy nhường cho anh.

Lôi Khải từ phòng nghỉ ngơi của cô dâu đi ra trùng hợp vừa vặn đụng trúng vào chú rể, anh cố ý bày ra vẻ mặt nịnh hót tiến lên chào hỏi, “Vinh hạnh ôm phải chú rể thuộc về mỹ nhân rồi.”

Phong Hạo hơi nhếch môi, lạnh lùng như cũ, đẩy cánh tay Lôi Khải đang khoác lên vai mình ra, “Hôn lễ còn chưa bắt đầu, hiện tại gọi như vậy hơi sớm thì phải.”

Khóe miệng Lôi Khải cũng nhếch lên, miệng thô bạo nói nhỏ: thật là mẹ hắn có thể giả bộ!

Đám cưới thế kỷ này rầm rộ quá mức, dường như là trong lòng mọi người đều mong chờ. Thái Tử đứng ở vị trí cao quan sát toàn bộ hội trường, con ngươi đen như mực so với đêm còn đen hơn, “Nhanh lên đến giờ rồi…”

Hoàng Phủ Triệt xem đồng hồ, “Chỉ còn mười phút nữa.”

Con ngươi Thái Tử càng trở nên trầm lắng, không nhịn được cắn chặt môi. Qủa thật anh tự nhận là anh phái toàn bộ người bảo vệ canh giữ đến giọt nước cũng không lọt, nhưng nếu như anh tin tưởng lời của một kẻ có lòng, cho dù là ai hay chuyện gì cũng không ngăn cản được.

Phong Hạo đứng thắt nơ trước gương, nhàn nhạt đặt câu hỏi, “Tại sao không để Lôi Khải dẫn em đào hôn? Anh cho rằng em không muốn kết hôn với anh?”

“Như vậy không phải làm anh rất mất mặt sao.”

Thái độ của Du Nguyệt Như lạnh nhạt khiến cho Phong Hạo bật cười.

Vào lúc này cô không trốn cưới e rằng cứ như thế này càng phát sinh chuyện làm cho anh mất mặt.

Thái Tử tới đây nhắc bọn họ thời gian, Phong Hạo gật đầu, đi tới lật tấm vải mỏng qua đầu cô, hỏi cô một lần cuối cùng, “Cho em cơ hội em không đi, ra khỏi cánh cửa này rồi, anh sẽ không chủ động từ hôn, em hãy suy nghĩ cho kỹ.”

Du Nguyệt Như cụp mắt xuống, chậm rãi gật đầu. Phong Hạo cũng không nhiều lời nữa, vén khăn xuống trước mặt cô, rời đi trước một bước.

Thái Tử dắt tay của cô khoác lên cánh tay của mình, Du Nguyệt Như giễu cợt cười khẽ, “Chị cho rằng em sẽ khiến Cosmo đưa chị vào trong hội trường.”

“Ông ấy không xứng.”

“Vậy cậu xứng sao?”

Thái Tử giật giật cánh môi, cuối cùng không nói gì.

Dọc lối đi vào hội trường hôn lễ là những khóm hoa tươi rực rỡ, hoa khoe màu đua sắc, tấm thảm đỏ thẫm lộng lẫy trải dài suốt từ dưới chân về phía trước. Thái Tử dường như đi theo độ cao đáng sợ của giày cao gót và đuôi áo cưới dài của cô, đi thật chậm.

Du Nguyệt Như cúi cằm xuống, lộ ra chiếc cổ dài tinh tế, nhắm mắt cách nửa người đi theo anh.

Bỗng nhiên, Thái Tử dừng bước lại, trái tim Du Nguyệt Như giật mình theo.

“Thái Tử, hãy cho tôi nói vài lời với cô ấy, sẽ không làm trễ giờ đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.