Thi Dạ Diễm chợt thổ
lộ khiến trong giây lát Du Nguyệt Như không biết phải phản ứng như thế
nào. Có lẽ thấy trong mắt cô sự sợ hãi hiện lên quá mức rõ ràng, Thi Dạ
Diễm nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa.
Đêm đó hai người đều có tâm sự riêng, cực kỳ yên tĩnh. Không cãi nhau gây gổ giống ngày thường, cũng không còn thân thiết.
Du Nguyệt Như gặp ác mộng liền tỉnh dậy sau đó cũng không ngủ được nữa,
cảm giác sợ hãi vẫn còn, bóng tối xung quanh càng làm cho người ta thấy
sợ hãi. Cô nhẫn nại cắn góc chăn, chẳng biết tại sao trong đầu vẫn xuất
hiện hình ảnh Thi Dạ Triệu thả con rắn nhỏ bò xung quanh người cô.
Cô kéo chăn che kín đầu, cho đến khi hết không khí thở không ra hơi mới
kéo chăn xuống, miệng hít mấy hơi thật to. Thi Dạ Diễm nằm ở bên cạnh
cô, nhìn giống như đang ngủ rất sâu. Du Nguyệt Như dựa vào ánh trăng mờ
nhạt nhìn theo gò má anh.
“Không để cho em phải sợ, không để cho
em phải khóc, có chuyện gì xảy ra tôi sẽ thay em gánh vác.Nhớ rằng em là người phụ nữ của tôi, về sau người em có thể tin tưởng giao tính mạng
cùng dựa vào chính là tôi, chỉ có thể là tôi.”
Giờ phút này nhớ
lại lời của anh, trong lòng Du Nguyệt Như không nói được cảm giác của cô là gì, vô cùng phức tạp. Mỗi người phụ nữ đều hi vọng được người yêu
thương mình thật lòng bảo vệ. Cô cũng không ngoại lệ, Đường Lạp An đã
từng nâng niu cô ở trong lòng bàn tay, che chở gấp đôi.
Không có
người phụ nữ nào không muốn làm công chúa. Chỉ là không phải ai cũng có
may mắn để trở thành công chúa. Em gái cô Dĩ Nhu là một người may mắn,
chính là một nàng công chúa. Cặn bã Thái Tử thật ra rất cưng chiều cô
ấy, để cho cô ấy tránh xa những điều nguy hiểm, tất cả xấu xa cùng bẩn
thỉu của nhà họ Hoàng Phủ đều không liên quan đến cô ấy.
Du
Nguyệt Như rất hâm mộ cô ấy, cô ấy không cầu mong nhưng tất cả đều có
được. Ngay cả cô cũng không đành lòng phá đi phần hồn nhiên tốt đẹp ấy
mà càng muốn dùng hết sức để bảo vệ.
Như vậy ai có thể tới bảo vệ cô đây? Nếu không phải là Đường Lạp An, vậy sẽ là người đàn ông nằm bên cạnh cô sao?
Du Nguyệt Như phát hiện mình đã không còn sợ anh nữa. Thì ra cảm giác sống bên cạnh Thi Dạ Diễm, người đàn ông cả người mang theo khí thế hủy
diệt, không biết ngày nào đó sẽ bị bỏ mạng, là như vậy. Nhưng cẩn thận
suy nghĩ lại, từ hành động của anh cũng nhìn ra được là anh đối với cô
đang đặc biệt cưng chiều .
Anh thô bạo hung ác dã man bá đạo,
tính khí âm tình bất định ( lúc thế này lúc thế kia), hơn nữa ở trên
giường luôn rất nhiệt tình, xuống tay không biết nặng nhẹ khiến trên
người cô lưu lại vết thương chồng chất, điểm giữa hai chân mảnh mai
thường bị anh làm cho sưng đỏ đén nỗi cần phải bôi thuốc.
Còn
luôn mang vẻ mặt một giây sau sẽ giết chết cô, dù cô có chọc anh mất
hứng bao nhiêu lần, anh hình như chưa bao giờ thực sự làm cô bị thương.
Lần Đường Lạp An muốn dẫn cô đi, cô không chịu nổi áp lực trong lòng nên
bộc phát, lúc ấy đang nổi giận nên không chú ý, khi Thi Dạ Diễm không
nói tiếng nào đã dễ dàng tha thứ chuyện cô vì một người đàn ông khác mà
nổi giận.
Anh để cô ở bên cạnh lâu như vậy, mặc dù nhiều lần muốn cô nhưng cuối cùng vì nhiều nguyên nhân nên cũng chưa đạt được. Nếu như anh thật sự muốn cô, bằng cách nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể
phản kháng được. Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ tới đều là do anh xuống tay lưu tình.
Cô vuốt sợi dây chuyền trên cổ tay, trong lòng cảm khái vô hạn.
Anh thích cô. Nhưng thích cô ở điểm nào chứ? Cô không tin tại sao có thể có đàn ông thích phụ nữ phóng túng thời xuân sắc. Anh sớm biết cuộc sống
riêng cùng với tình sử của cô vô cùng hỗn loạn, vì sao còn có thể cưng
chiều cô như vậy.
Cô không thể tin được mình lại đưa hai bàn tay
cho anh, không thể không thừa nhận ở trước mắt anh cô càng ngày càng
không biết kiềm chế. Có lẽ trong lòng cô sớm đã cho rằng anh sẽ không
làm tổn thương mình, mới không chút phòng bị nào. Mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ làm vậy đối với bất kỳ người đàn ông nào khác.