Editor: Bunn
Không thể tránh khỏi việc oán giận bàn tay của thời gian, biến yêu nhau trở thành đã từng yêu nhau.
Người đến người đi ở sảnh chờ máy bay mỗi người đều có quá khứ thuộc về riêng mình. Sẽ không chia cho bất kỳ ai, chỉ chôn sâu những thứ không thể nói ở tận đáy lòng.
Du Nguyệt Như ở phía sau Đường Lạp An tâm loạn
như ma . Có lúc tình cảm của con người đến cuối cùng sẽ biến thành thói
quen. Muốn cô yêu Đường Lạp An sau nhiều năm, cho đi nhưng không được
anh ta đáp lại mà cảm thấy không cam lòng. Trong trái tim đã chết luôn
tồn tại một chút chờ mong mình sẽ gặp may. Hơn nữa vì sự vui vẻ của mình mà tìm một người xoa dịu.
Cô không dám hỏi, không dám chạm đến
vết thương mà cô liều mạng để che giấu, nhưng lại bị Thi Dạ Diễm vạch
trần trần trụi, để cô không có chỗ trốn, muốn tránh cũng không thể
tránh. Trước kia đủ loại cảm xúc, nhưng giờ phút này chỉ có thể im lặng
trải qua từng chút một, để Thi Dạ Diễm từng câu dồn ép cô đón nhận.
Thi Dạ Diễm bình thản, không vội thúc giục anh ta trả lời. Đường Lạp An mím chặt môi, trên mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng thì đấu tranh như dời sông lấp biển. Anh ta biết người phụ nữ sau lưng đang chờ câu trả lời
của mình, cô vẫn luôn đợi.
Anh ta nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, “Tôi…..”
Du Nguyệt Như trong một giây ấy cực kỳ sợ hãi. Cô chợt kéo Đường Lạp An,
tiến lên phía trước anh ta, căm tức nhìn Thi Dạ Diễm, “Anh không có tư
cách để nói những lời này, việc của tôi và anh ta không cần người
khác….”
Chưa dứt lời, ngang hông cảm thấy căng thẳng, có một lực
lôi cô vào trong ngực, cằm bị giữ chặt. Hô hấp của cô dừng lại, nụ hôn
của Đường Lạp An cứ như vậy đột ngột hạ xuống.
Nụ hôn cũng không quá sâu, nhưng lại cực kỳ quyến luyến, “Anh hình như chưa bao giờ nói với em rằng anh yêu em…”
Ba chữ cực kỳ nặng nề, từ giữa hai cánh môi tràn ra, âm thanh nhẹ nhàng
lại mang theo nồng đậm bi thương, đè nén làm người ta thở dốc. Trong
lòng cô như một chiếc ly bị đánh vỡ, những mảnh vỡ đó cũng không ghim
vào lòng mà chính là âm thanh vỡ nát.
Cô không dám tin nhìn Đường Lạp An, bị ánh mắt mệt mỏi của anh ta làm cho kinh ngạc không nói lên lời.
Khi tỉnh táo lại lại không tự chủ nhìn về phía Thi Dạ Diễm. Ánh mắt Đường
Lạp An vì hành động nho nhỏ của cô mà lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Thi Dạ Diễm vẫn duy trì tư thế dựa ở đằng kia, gương mặt tuấn tú không nhìn ra có một chút tức giận hay là không vui, hoàn toàn mang dáng vẻ của
người đang xem kịch vui. Anh cười khẽ, thả lỏng tay, “Chúc mừng em, cuối cùng cũng được như điều mà em mong muốn.”
Anh giơ ngón tay cái với Đường Lạp An, “Đường Lạp An, tôi không nhìn lầm anh.”
“Anh đừng quên những lời mình đã nói.” Đường Lạp An cởi áo khoác khoác lên
người, che đi sự xốc xếch của cô. Đã đến thời gian lên máy bay, anh ta
kéo Du Nguyệt Như rời đi. Mà bước chân Du Nguyệt Như khi đi ngang qua
Thi Dạ Diễm thoáng dừng lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn kỹ gương mặt
của anh, như muốn từ bên trong tìm được cái gì. Người đàn ông này cứ như vậy để cô đi? Anh thật là Thi Dạ Diễm, người muốn giữ chặt cô cả đời?
Thi Dạ Diễm đưa đầu ngón tay ra, lướt qua cổ cô, trên da là dấu hôn đêm qua anh để lại. Đầu ngón tay dọc theo ngũ quan của cô, như muốn đem hình
dáng của cô khắc sâu vào trong lòng. Cuối cùng đến cánh môi của cô, gật
một cái, thu tay lại.
Anh giật giật khóe miệng, nhìn vào mắt cô, “Gặp lại, Tiểu Như.”
Dứt lời xoay người rời đi không một chút lưu luyến, tự nhiên rõ ràng, con
người cũng giống như tác phong làm việc của anh, tuyệt đối không dài
dòng dây dưa.
Đường Lạp An âm thầm nắm chặt tay, gần như là dắt
cô tới cửa lên máy bay. Du Nguyệt Như thần xui quỷ khiến quay đầu lại,
biển người mênh mông, làm sao có thể tìm thấy bóng dáng của anh? Trong
lòng cô thoáng qua một tia buồn bã, rất nhanh, làm cho cô cảm thấy lo
lắng.