Giữa lúc tuyệt vọng nhất, gặp được điều tốt đẹp nhất
***
Du Nguyệt Như đã lật tung tất cả những nơi có khả năng hoặc không có khả
năng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của sợ dây chuyền đâu. Cô rất thất
vọng, không thể nhớ nổi dù chỉ một chút từ bao giờ hay ở chỗ nào thì
không thấy nó nữa.
Nếu không phải là sau cùng Thi Dạ Diễm kéo cô đi ăn cơm, cô đã có thể lật lung cả nhà trọ lên rồi.
Du Nguyệt Như càng nghĩ càng không biết phải giải thích như thể nào, mây
đen đầy mặt cắn chiếc đũa. Đương nhiên là Thi Dạ Diễm tức giận, nhưng
vừa thấy dáng vẻ nhỏ bé kia của cô thì lại không đành lòng rồi. Du
Nguyệt Như thở thật dài, buông đũa xuống, chui vào lòng anh, ôm anh lấy
lòng.
"Thật xin lỗi, sợi dây chuyền kia, có thể yêu cầu người ta làm lại một chiếc nữa không?"
"Một sợi chỉ sợ không đủ, làm mấy chục sợi cho em vứt chơi được không?" Thi
Dạ Diễm đút một thìa nước canh cho cô, khóe mắt đuôi mày đều là cưng
chiều. Du Nguyệt Như tự biết mình làm sai chuyện không có sức lực phản
bác la lối om sòm, anh đút cho cái gì thì cô ăn cái đấy. Ngay cả anh cố ý gắp cà rốt cô ghét ăn nhất cũng cau mày nuốt xuống.
"Cái đó là
ba anh cho, anh trai anh một sợi, anh một sợi, trên đời này chỉ có hai
sợi, tượng trưng cho địa vị và quyền lực ở nhà họ Thi, em mang theo nó
sẽ không ai dám bất kính với em, thậm chí sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn
toàn bộ yêu cầu của em." Anh không lạnh không nóng nói, Du Nguyệt Như mở to mắt. "Đồ vật quan trọng như vậy, tại sao lại cho em?"
Thi Dạ Diễm nhìn cô một cái, đáy mắt lấp lánh ánh sáng màu hổ phách. "Sính lễ, được không?"
Mặt Du Nguyệt Như ửng đỏ, môi mấp máy nhưng cuối cũng lại không nói lên
lời, chỉ gối đầu lên vai anh. Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, ánh sáng mặt trời lạnh lẽo xuyên qua tấm lụa mỏng chiếu vào tạo thành một khoảng màu vàng ấm áp.
Tay anh thuận theo tóc cô, tóc đen xuyên qua
lòng bàn tay giống như dòng suối tươi mát chảy xuôi trong lòng, ngọt
ngào mà thanh nhuận (chỗ này tạm hiểu là ngọt mà không ngấy nha :v) . Du Nguyệt Như mỉm cười, những vệt màu ấm áp lay động trên mặt đất giống
như sự rung động đang tiến vào trái tim cô. Anh không ép cô nhất định
phải trả lời, có lẽ bây giờ đàm hôn luận gả hơi sớm, bọn họ còn có thời
gian cả đời, hơn nữa trong lòng cô đã có anh, tất cả đều không vội.
Vì câu nói này của anh mà trong lòng Du Nguyệt Như cảm thấy có vài phần
hài hước nhưng vẫn vô cùng cảm động.Muôn vàn điều tốt cũng không bằng
một cái cầm tay hứa hẹn làm bạn.Trước kia không hề có suy nghĩ sẽ bên ai đó cả đời, trái tim của cô vì Đường Lạp An mà già nua lạnh lẽo, thì bây giờ vì Thi Dạ Diễm bá đạo mạnh mẽ truyền cho từng giọt từng giọt yêu
thương, mà cuối cùng giữa tiết trời mùa đông lạnh lẽo này cũng ấm lại.
Cọ cọ vào cổ anh, có vô vàn quyến luyến ỷ lại. E rằng chỉ có trong lòng
anh cô mới có thể lộ ra con người chân thực nhất, không có cảm giác phản bội chính mình. Cô là Tiểu Như, không phải Du Nguyệt Như, lại càng
không phải là Hoàng Phủ Nguyệt Như. Kết quả của bọn họ cô không dám nghĩ tới, anh biết rõ cô là người phụ nữ như thế nào mà vẫn bằng lòng muốn
cô, như vậy là đủ rồi.
Sau khi trải qua một cuộc tìm kiếm tình
yêu tê tâm phế liệt, nghiền xương thành tro, ánh mặt trời ấm áp năm
tháng yên tĩnh và bình thản như vậy cũng đủ để quý trọng rồi.
Hóa ra bắt đầu một tình yêu với một người đàn ông khác ngoài Đường Lạp
An...Cũng không khó như trong tưởng tượng, may mắn cho cô vì người đàn
ông này là Thi Dạ Diễm.
May mắn, nhiều năm trước kia, cô gặp anh.
May mắn, nhiều năm về sau, anh tìm được cô.