Khi một người đàn ông yên lặng bắt chước những chuyện đã từng làm trước đây với người phụ nữ của anh ta, thì anh ta đã yêu cô gái ấy đến tẩu hỏa
nhập ma rồi.
***
Một mùa xuân tươi đẹp nữa lại đến.
Thi Duy Ân hạnh phúc lớn lên dưới vòng tay thương yêu chu đáo của Du Nguyệt Như, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì thông minh hơn, thậm chí trưởng thành sớm. Cô bé vẫn thỉnh thoảng nhắc đến cha một vài lần, vào một
buổi tối lúc ăn cơm, con bé chợt buông cái thìa xuống, chạy đến trước ti vi cầm hộp điều khiển ti vi ra sức bấm.
Lúc đầu Du Nguyệt Như
không có để ý, nhưng sau đó lại thấy Thi Duy Ân bắt đầu dụi mắt, đem hộp điều khiển ti vi ném xuống đất, trong nháy mắt vỡ tan. Đây là lần đầu
tiên Thi Duy Ân có hành động quá khích đến vậy, bình thường con bé là
một đứa trẻ vô cùng vui vẻ.
Du Nguyệt Như ngồi xổm xuống vuốt đầu của con dường như không tin, “Tiểu Trà Diệp?”
Lúc ngẩng đầu lên Thi Duy Ân khóe mắt đã được bao phủ một tầng nước mắt,
con ngươi màu hổ phách bị bao phủ bởi màn nước mắt mờ mịt, để lộ ra một
dáng vẻ sắp khóc, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím chặt hết sức bướng bỉnh,
ngực phập phồng.
“Mẹ, không phải cha rất yêu Tiểu Trà Diệp sao?
Vậy tại sao con thấy cha ôm đứa trẻ khác mà không chịu quay về ôm Tiểu
Trà Diệp?” Lúc nói chuyện Thi Duy Ân dường như rất tức giận và chất lỏng trong mắt bỗng chốc tràn ra, con bé chỉ vào ti vi chất vấn, cổ họng Du
Nguyệt Như trở nên căng thẳng, không biết đáp lại như thế nào.
“Con… biết ai là cha con sao?”
“Mẹ đã từng nói đôi mắt của con và cha giống nhau.” Con bé nói xong đẩy Du
Nguyệt Như ra chạy về phòng, đứng lên cái ghế băng nhỏ ở bên trong khóa
cửa lại.
Du Nguyệt Như tìm được ở trên mạng bài báo làm từ thiện
kia có liên quan đến nhà họ Thi, đầu ngón tay chạm lên màn hình từng
hình ảnh Thi Dạ Diễm ôm những cô nhi kia, Thi Duy Ân nhất định là đã
nhìn thấy những hình ảnh này mới có thể kích động như vậy. Du Nguyệt Như lấy chìa khóa mở cửa phòng con gái ra.
Thi Duy Ân nhẹ nhàng ngồi trên cửa sổ đưa lưng về phía cô, trong ngực ôm quả bình an bằng thủy
tinh đó, tầm mắt rơi đến một nơi ngoài cửa sổ. Du Nguyệt Như không nói
gì ngồi bên cạnh con cùng nhau nhìn về nơi xa.
“Con có biết tại
sao con tên là Thi Duy Ân không? Cha con là người Canada, họ Thi, con
theo họ của cha. Con là đứa con duy nhất của cha mẹ, là món quà quý báu
nhất mà trời cao ban cho cha mẹ. Tiểu Trà Diệp phải tin tưởng cha, cha
con sẽ trở về tìm chúng ta.”
“Cha rất yêu Tiểu Trà Diệp thật sao? Nếu như vậy, tại sao lại để Tiểu Trà Diệp chờ lâu như vậy? Mẹ, Tiểu Trà Diệp rất buồn.” Con bé dù sao cũng là trẻ con, bị tủi thân không cách
nào hiểu được nếu như cha yêu con bé, tại sao không thể ở cùng với bé.
Du Nguyệt Như ôm con ở trên đùi, nhẹ giọng vỗ về.
“Vậy Tiểu Trà Diệp rất yêu cha sao?”
Thi Duy Ân gật đầu, nghiêng đầu lau nước mắt. “Trong lớp các bạn con đều có cha tới đón.”
Nội tâm Du Nguyệt Như chợt đau nhói, nhưng vẫn mỉm cười như cũ, bên mép
không còn đường cong xinh đẹp động lòng người như trước, trong đôi mắt
lóe lên ánh sáng lung linh đầy màu sắc giống như những ngôi sao sáng
trên bầu trời, mà ẩn giấu trong đó vô vàn khổ sở cùng chua xót khiến cho Thi Duy Ân không nhịn được nâng cánh tay nhỏ bé của mình lau đi nước
mắt của cô, tiếc rằng nơi đó hoàn toàn khô khốc.
“Đứa nhỏ ngốc,
mẹ không có khóc.” Du Nguyệt Như hôn bàn tay mềm mại của con. “Lớn lên
con sẽ hiểu, chờ đợi thật ra là một chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu, mẹ
cũng giống như con yêu cha con, cho nên mới tình nguyện chờ cha con, nếu con nghĩ như vậy, mỗi một ngày qua đi, cách ngày cha con trở về lại
càng gần, quả bình an thuỷ tinh con cầm trong tay đây chính là hứa hẹn
của cha con với chúng ta, chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn chờ, cha con sẽ
trở lại.”
Chỉ cần yêu anh, chỉ cần chờ, sớm muộn cũng sẽ có một ngày anh sẽ trở lịa bên cạnh bọn họ.
Thi Duy Ân tựa vào trong ngực Du Nguyệt Như đưa mắt nhìn quả bình an, chân mày nhíu lại cũng chậm rãi giãn ra.
Cha, Tiểu Trà Diệp và mẹ đều rất ngoan, cha phải mau chóng quay trở lại nhé!
Từ đó về sau Thi Duy Ân cũng không còn cái tính khí ầm ĩ này nữa, Du
Nguyệt Như đều ghi lại tất cả những bài báo và hình ảnh có liên quan đến Thi Dạ Diễm, mỗi lần Thi Duy Ân có chuyện vui hay không vui cũng sẽ ôm quả bình an chạy vào thư phòng mở máy tính ra xem đi xem lại video.
Lúc sinh nhật Du Nguyệt Như, Thi Duy Ân dưới sự giúp đỡ của Trác Nhiên và
Tần Hiền tự tay nướng bánh sinh nhật. Con bé vừa cầm bánh sinh nhật vừa
cười hì hì hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Ánh nến lấp lánh
chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của con gái, con bé hôn một cái lên má
trái của Du Nguyệt Như, “Đây là nụ hôn của Tiểu Trà Diệp.” Lại hôn lên
má phải của cô, “Đây là nụ hôn của cha, Tiểu Trà Diệp và cha chúc mẹ
sinh nhật vui vẻ.”
Giờ khắc này trong lòng Du Nguyệt Như tràn đầy hạnh phúc tràn đầy cảm động. Trong mắt nước mắt bắt đầu lã chã sắp rơi
được cô khống chế không cho chảy ra. Cô đã thề, khi không ở bên cạnh anh cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà rơi lệ. Vị ngọt ngấy của bánh gato khi đưa vào miệng, làm cô nhớ tới những ngày ấy ở cùng anh, từ lúc mới
gặp nhau, đến khi gặp lại, bị anh nhốt, bị anh hành hạ thô bạo, được anh kiên nhẫn che chở, cuối cùng được anh cưng chiều vô hạn, mỗi một khoảnh khắc được anh yêu thương ấy cô đều không dám quên, bởi vì đó là chỗ dựa vững chắc nhất của cô giúp cô chống đỡ.
Thi Duy Ân chống khuôn
mặt tươi cười ngửa đầu nhìn cô ăn bánh gato, có vẻ hơi cố gắng hết sức
nịnh Du Nguyệt Như, nài nỉ Trác Nhiên được chụp ảnh chung cùng mẹ. Vì
nhà của bọn họ rất lớn mà ở bên trong gian phòng lại không có người, bên trong là bốn bức tường treo đầy tranh, nhưng rất ít ảnh chụp chung của
hai mẹ con.
Du Nguyệt Như thường ngồi một thân một mình trên
chiếu. Gian phòng này là cô cố ý chừa lại để dán lại tất cả các hình của Thi Duy Ân từ lúc mới sinh ra cho đến bây giờ, mỗi một bức ảnh đều ghi
lại từng li từng tý quá trình con gái lớn lên.
Cuối cùng sẽ có
một ngày bọn họ gặp lại, hi vọng những bức ảnh quý giá này có thể bù đắp một chút tiếc nuối khi anh không được chứng kiến con gái lớn lên.
Rốt cuộc tình cảm đối với người đó sâu đến mức độ nào, để cô có thể kiên
trì mấy năm cho tới ngày hôm nay, đem những năm tháng tuổi xuân đẹp nhất dài đằng đẵng để chờ đợi anh. Thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới bản tính
người đàn ông có mới nới cũ có làm phai nhạt tình yêu của anh đối với cô hay không.
Bởi vì cô biết anh đáng tin tưởng.
huyentrang138.d.d.l.q.d.
Mấy năm này Thi Dạ Diễm làm ăn rất khó khăn, nhưng tất cả cố gắng cuối cùng cũng không uổng phí, cha của Cố Lạc không nhịn được liên tục khuyên con gái thậm chí uy hiếp lợi dụng nhúng tay vào giúp đỡ anh, lấy danh dự Cố gia ở Châu Âu và ở Bắc Mỹ ra làm đảm bảo cùng với sự ủng hộ từ phía
sau, thế lực của Thi Dạ Diễm nhanh chóng nổi lên, hùng mạnh còn giành
được thắng lợi năm đó.
Thi Dạ Hướng cũng không một lưới bắt hết
khi anh suy yếu nhất, đối với lần này từ đầu đến cuối Bách Vĩ khó có thể hiểu. Thi Dạ Diễm so với bất cứ ai hiểu hơn hết, Thi Dạ hướng thực ra
là đang hứng thú cuộc đối đầu giữa hai người. Có lẽ từ nhỏ đến lớn mình
là người hiểu rõ con người anh ta nhất.
Thi Dạ hướng quả thật có
tâm muốn tự tay tiêu diệt chướng ngại vật lớn nhất này, có lẽ là sợ sau
này không còn ai để tranh đấu nữa nên mới tha cho anh một lần, chờ anh
khôi phục lại sức mạnh như lúc đầu. Cố Lạc từng cười anh và Thi Dạ Hướng giữa hai người nhất định đều coi nhau là anh em ruột thịt, Bách Vĩ cười giễu cợt, hiểu biết của phụ nữ vĩnh viễn chỉ dừng lại ở bên ngoài.
Vì thế sau này bất kể như thế nào Thi Dạ Diễm bỏ qua quá nhiều cơ hội
tốt để tiêu diệt anh ta. Rốt cuộc là vì trả nợ anh ta lúc trước hạ thủ
lưu tình, hay là vì giống như Cố Lạc nói anh em máu mủ ruột thịt, có lúc ngay cả chính anh cũng không biết nữa.
Mùa đông năm nay, với cô
đã là Bốn năm ly biệt, Thi Dạ Diễm đã trở thành bá chủ Bắc Mĩ là người
tuyệt đối không thể khinh thường, giống như cuộc sống của người máy cứng nhắc cuối cùng có thể nghỉ ngơi, lúc cơ thể đang thư giãn, trước khi đè nén xuống tất cả tâm tình một luồng ký ức thừa dịp trống rỗng chợt
xông vào. Bất kể khó khăn cỡ nào anh cũng không để vào mắt, điều duy
nhất làm anh mệt mỏi là không cách nào kiềm chế nỗi nhớ nhung đối với
một người phụ nữ.
Anh cũng không nhắc đến cô, không cho mình một
chút thời gian rảnh rỗi nào để nhớ lại, để suy nghĩ. Nhưng thời gian
trôi qua, anh tự nhận là vững chắc không thể phá vỡ nổi trái tim kia,
bởi vì ngày càng nhiều khoảng trống cùng nỗi nhớ đến đau tê tâm liệt
phế.
Bao nhiêu lần nửa đêm thức giấc, anh từ trong mộng tỉnh lại, chỉ vì bên cạnh trống không, rồi không cách nào ngủ được nữa, ở trên
tầng thượng tự rót uống một mình cho đến khi trời sáng.
Đó là cửa hàng nơi cô thường xuyên đến hiện tại đã là cửa hàng dưới danh nghĩa
của anh, lúc rảnh rỗi anh sẽ ngồi lên vị trí cô thích kia cả ngày, cũng
đến uống một chén hồng trà, lúc sắp rời đi ghi vào giấy một câu rồi dính lên tường.
Khi một người đàn ông yên lặng bắt chước những chuyện đã từng làm trước đây với người phụ nữ của anh ta, thì anh ta đã yêu cô gái ấy đến tẩu hỏa nhập ma rồi. Bách Vĩ đem những việc này báo cáo chi
tiết cho Kỷ Linh, Kỷ Linh chủ động tìm Thi Thác Thần không để ý hình
tượng tức giận khiển trách ông.
“Ông dạy con chính là như vậy? Đứa nào cũng đều vì phụ nữ mà hồn bay phách lạc! Thi Thác Thần tôi thật xem thường ông.”
Thi Thác Thần không giận ngược lại khóe miệng cười nhạt nhếch lên, dám ở
trước mặt ông làm càn như thế cũng chỉ có Kỷ Linh. “Nếu như bà cảm thấy
chưa đủ, tôi có thể để cho bọn chúng tiếp tục đấu nữa, thậm chí tàn sát
lẫn nhau, cho đến khi bà hài lòng mới thôi.”
“Ông cam lòng sao?” Kỷ Linh lạnh lùng cười một tiếng.
“Bà nên biết tôi có thể để cho hai đứa chúng nó một người trong đó bị hủy
trong tay của người kia, nếu như bà thật sự muốn nhìn thấy kết quả cuối
cùng này, tôi sẽ khiến cho bà được toại nguyện.” Thi Thác Thần cầm bàn
tay ngọc ngà thưởng thức trên tay, ánh mắt thâm sâu rơi trên đôi lông
mày xinh đẹp của bà.
“Kỷ Linh, lúc nào mà bà cảm thấy đủ rồi, nhớ nói cho tôi biết, tôi không muốn con trai chết hết sạch, bà lại phải
chịu nỗi khổ sinh con một lần nữa.”
“Ông ------” Kỷ Linh tức giận muốn bật thốt lên chợt bị ông áp xuống hôn chặn lại. Thi Thác Thần đột
nhiên dùng lực đem bà ôm vào lòng, nâng đầu của bà cường thế hôn sâu,
cánh tay còn lại dễ dàng khống chế sự phản kháng của bà.
“Chơi
đã… nhớ nói cho tôi biết.” Ngăn môi của bà nhắc lại những lời nói này,
Thi Thác Thần đã mất đi sự lạnh nhạt ung dung trước đó, trong giọng nói
giấu giếm mấy phần vô hạn cưng chiều làm người ta đau lòng chịu đựng. Kỷ Linh im lặng, giữa hơi thở có mùi hương thuộc về ông khiến cho bà
thoáng chốc thất thần.
“Lúc nào không còn hận ông nữa, thì lúc đó mới đủ.”
“Được, tôi đợi.” Thi Thác Thần cười yếu ớt, buông tay bà ra, nhìn thân thể bà
rời đi khỏi tầm mắt mới phát ra một tiếng thở dài, một lúc sau không
khỏi bật cười thật nhẹ.
Hai đứa con trai đều bị người phụ nữ của
Hoàng Phủ gia mê hoặc, đối với quyền lực càng ngày càng mờ nhạt như vậy, đây là báo ứng sao. Nếu được, ông chỉ mong các con đừng giống như ông
đến lúc không cách nào cứu vãn được tình thế mới nhận rõ mình rốt cuộc
là muốn cái gì. Nếu cầu xin có thể để cho Kỷ Linh không còn hận ông nữa, ông sẽ chờ cho đến lúc đó…
Thi Thác Thần đút tay phải vào túi
quần, ngón tay trong túi cứng lại mang theo nhiệt độ của chiếc nhẫn kim
cương, đôi mắt sáng lên một chút ấm áp, đó là năm đó ông không để ý tâm
nguyện của bà mạnh mẽ đeo chiếc nhẫn kim cương kết hôn lên tay bà.
Nếu có lần sau, ông sẽ không bức hôn nữa, ông muốn Kỷ Linh can tâm tình nguyện gả cho ông.
Can tâm tình nguyện, yêu ông cả cuộc đời.