Ads
Cảm giác quen thuộc này làm cho Âu Xảo Lệ không khỏi ngẩn
ra, ngay sau đó đi lên trước. Cúi người xuống nhặt áo sơ mi đen từ trong thùng
rác lên, vừa tự lẩm bẩm: “Ở đây tại sao lại có quần áo của đàn ông?"
Đổi đầu kia. Đem áo sơ mi lật qua, một cỗ cảm giác quen thuộc
lập tức vây quanh cô: “Áo sơ mi này. . . . . ." Cô giống như đã thấy qua ở
nơi nào đó. . .
Âu Xảo Lệ trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc là mình đã thấy ở đâu rồi
.
Đột nhiên, một bóng người thoáng qua trong đầu, Âu Xảo Lệ lập
tức ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện lên một cái tên.
Cô kinh ngạc nhìn áo sơ mi trong tay, một giây kế tiếp, trên
gương mặt xinh đẹp lập tức phủ lên thịnh nộ.
Chính là lúc làm người ta phản ứng không kịp, cô gắt gao cắn
bờ môi mình, ngay sau đó nắm áo sơ mi chạy ra khỏi ngoài cửa ——
. . . . . .
Không để ý phủ thêm một cái áo khoác, Âu Xảo Lệ nhanh chóng
liền chạy tới sát vách Mạc gia.
Một đám người giúp việc đang dọn dẹp tàn vật (đồ vật còn thừa)
lưu lại của dạ tiệc hôm qua thấy Âu Xảo Lệ, vội vàng cung kính chào, ai ngờ Âu
Xảo Lệ cũng không để ý tới bọn họ. Mà là bắt được một cô bé giúp việc trong đó,
giọng nói hung ác mà hỏi: “Trạch đi ra ngoài chưa?"
"Việc này. . . . . ." Cô giúp việc bị tức giận của
cô dọa đến mặt mày xanh mét, run rẩy trả lời: “Thiếu . . Thiếu gia mới vừa rồi
sau khi rời khỏi đây. . . Cũng chưa có trở lại. . . . . ."
Vừa nghe đến trả lời nằm trong dự đoán, Âu Xảo Lệ trầm giọng
phân phó nói: “Đi dọn dẹp phòng của anh ta, sau đó đem đồ bỏ đi cho tôi!"
"A. . . Vâng" Cô giúp việc trong lòng mặc dù không
hiểu rõ nguyên nhân cô ta muốn cô làm như vậy, nhưng ngại vì thân phận của cô
ngay sau đó bỏ lại công việc trong tay lập tức liền xoay người chạy về phía cầu
thang.
. . . . . .
Mười lăm phút sau, cô giúp việc xách theo một bọc túi rác
màu đen vội vã chạy xuống lầu.
"Đem nó đổ ra." Âu Xảo Lệ nhìn túi rác, vô cùng âm
trầm nói, năm ngón tay thon dài không tự chủ co lại, dường như đang sợ chuyện
gì.
"Ơ?" Cô giúp việc kinh ngạc.
Nhưng nào biết, một tiếng này đồng thời chọc Âu Xảo Lệ càng
thêm giận dữ vô cớ, cô nhìn chằm chằm cô giúp việc, từng chữ từng câu từ trong
miệng nặn ra: “Có phải muốn tôi lặp lại một lần nữa không?" Nói xong, mày
xinh đẹp lên.
"Không. . . Không cần." cô giúp việc thấy sắc mặt
của cô tức giận, vội vàng lắc đầu một cái, ngay sau đó đem túi rác lật qua, đem
đồ bên trong toàn bộ đổ ra.
Lại nào biết, đổ ra ngoại trừ một đống giấy, vỏ trái cây tàn
thuốc ở ngoài thì không có cái khác.
Âu Xảo Lệ thấy thế, thong thả bước lên, dùng chân gạt qua một
bên đống đồ bỏ đi, hỏi: “Không có sao?" .
Làm sao không có. . . Chẳng lẽ cô nghĩ lầm rồi? Hay là cô đã
hiểu lầm Trạch rồi sao?
"Không có. . . Không có." Cô giúp việc sỡ hãi lắc
đầu.
Nghe vậy, lúc này chân mày Âu Xảo Lệ mới giãn ra.
Xem ra cô đã nghĩ sai rồi. . . Chỉ là, áo sơ mi này tại sao
lại ở trong phòng của cô ta. . .
Cúi đầu thật sâu ngắm nhìn áo sơ mi màu đen trên tay mình,
trong lòng Âu Xảo Lệ trước sau vẫn nghi ngờ không có đáp án.
"Thôi." Âu Xảo Lệ lắc đầu một cái, đem áo sơ mi
trong tay ném cho cô giúp việc, lại phân phó nói: “Bỏ nó đi." Đối với một
chút việc nhỏ không có khả năng xảy ra suy cho cùng không đáng.
Nói xong, Âu Xảo Lệ muốn rời đi. Ai ngờ mới đi được mấy bước,
liền nghe được trong sân nhà truyền đến một tiếng oán trách của một người phụ nữ
.
"Là ai đem lễ phục xé thành như vậy hả."
Âu Xảo Lệ theo tiếng nhìn lại, ngay sau đó xoay đầu nhìn về
phía cách đó không xa đang ở trong sân.
Lại nhìn miếng dải đen bị xé đến không nhìn ra, trong lòng
trầm xuống, trong mắt lập tức bốc lửa lên. . .
※
Âu Y Tuyết kéo va ly, đi trên đường cái chẳng có mục đích,
nhìn đường cái trống trải rộng mênh mông, trong lòng không khỏi có chút buồn
bã.
Cô bị Âu Xảo Lệ thúc giục, thậm chí còn chưa kịp nói một tiếng
với thím Trương thì đã rời đi, cho nên suy đi nghĩ lại, cô quyết định một lát mới
đi tìm phòng ở, phải gọi điện cho thím Trương xong cô mới an tâm.
Nhìn bốn phía, lại thấy cách đó không xa một nhà sạp báo bên
cạnh có điện thoại công cộng, vì vậy cô kéo va ly bước nhanh tới.
Bỏ một đồng xu vào, lúc Âu Y Tuyết đang muốn cầm ống nói lên
bấm số thì một bàn tay lạ lại nhanh chóng đè xuống điện thoại của cô,‘phịch’ một
tiếng, ống nói lại rơi xuống.
Âu Y Tuyết không nhìn rõ người tới, lại thấy sau lưng không
biết từ bao giờ đã có hai người đàn ông to lớn đứng phía sau mình.
"Các người. . ." Âu Y Tuyết hết sức kinh ngạc,
không hiểu tại sao muốn cúp điện thoại của cô. Nhưng mà còn chưa đợi cô hỏi rõ,
trong đó một tên đàn ông diện mạo lạnh lùng liền mở miệng hỏi:
"Là Âu Y Tuyết phải không?" Đó là một giọng cực kỳ
trầm thấp.
Bọn họ làm sao mà biết tên mình!
Nghe vậy, trong lòng Âu Y Tuyết hoảng sợ, nhưng vẫn là gật đầu
một cái: “Đúng vậy."
Nghe được câu trả lời của cô, hai gã đàn ông nhìn nhau một
cái, ngay sau đó tên đàn ông kia lại nói: “Vậy thì không sai rồi."
"Cái . . ." Cái gì? Âu Y Tuyết còn không kịp phản ứng
đã thấy thấy hai gã đàn ông đồng thời cất bước tiến lên, trong đó một tên nhanh
chóng bắt được bả vai của cô, sau đó từ trong túi áo trên móc ra một cái khăn
tay màu trắng nhanh như chớp bịp vào mũi cô. Âu Y Tuyết trợn to cặp mắt, không
kịp giãy giụa đã hôn mê bất tỉnh. . .
. . . . . .