Ads
Âu Y Tuyết một mình đi tới bàn ăn phủ màu trắng, gắp một ít
bánh ngọt được làm tinh xảo không ai để ý đến trong mâm sứ màu trắng, lại tiện
tay cầm một ly nước chanh đặt ở trên bàn, lẳng lặng nâng đĩa đi tới đình viện,
ngồi trên một chiếc ghế đá.
Trăng sáng sao thưa, tiếng cười nói của các khách khứa cách
đó không xa, vậy mà cô vẫn cảm nhận được cô đơn trước nay chưa từng có.
Đêm nay ánh trăng thật đẹp!
Ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn xinh đẹp trong đêm tối, Âu Y
Tuyết không khỏi thở dài nghĩ, bầu trời này tựa như lòng của cô cũng vậy trống
rỗng.
Nhẹ nhàng dùng nĩa nâng lên một khối bánh ngọt, Âu Y Tuyết
tinh tế thưởng thức.
Chocolate ngọt ngấy lướt qua thực quản, tiếp đó là một chút
đắng. Giờ phút này Âu Y Tuyết cũng không rõ, rốt cuộc là bánh đắng, hay lòng cô
đắng.
Thật ra thì cô cũng không đói, nhưng cô vẫn ăn từng miếng từng
miếng một, cảm giác giống như một người máy, thi hành mệnh lệnh của mình.
Mà đúng lúc này, một giọng nói mang theo tia giễu cợt vang
lên ở sau lưng của cô.
"Thì ra là Âu gia tiểu thư."
Nghe vậy, Âu Y Tuyết cũng không quan tâm hắn là ai, ngược lại
chậm rãi thả đĩa trong tay, cầm lên nước chanh để bên cạnh.
Ai ngờ, thanh âm kia dường như không có ý muốn bỏ qua cô,
không để ý cô hoàn toàn không nhìn, tự ý nói: "Thế nào? Không muốn gặp lại
tôi sao?"
Giọng nói mang theo vị đắc ý nồng đậm cùng với tức giận.
Lúc này Âu Y Tuyết mới ngừng lại, lặng lẽ xoay người nhìn về
phía người đang đi tới.
Là hắn!
Là thiếu niên xông vào phòng của mình nửa đêm hôm qua.
Thiếu niên mặc một bộ Tuxedo màu đen, nơ trên cổ đã bị kéo
xuống, mấy nút áo sơ mi bên trong đã tháo ra, lộ ra thân thể cường tráng, sợi
tóc màu nâu phiêu dật trên không trung, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có nụ cười
tà mị. Điều này khiến cô rất chướng mắt.
Nhìn thấy hắn, Âu Y Tuyết cũng không quan tâm, tiếp tục ăn
bánh ngọt.
Thiếu niên cũng không tính rời đi, vươn cánh tay anh tuấn vuối
mái tóc rơi trước trán, tiếp tục đi tới bên cạnh ghế đá Âu Y Tuyết đang ngồi,
liếc mắt nhìn đĩa ăn của cô nói.
"Cô là một cô gái đặc biệt! Các thiên kim tiểu thư khác
đều không ăn bánh ngọt, bởi vì sợ béo phì, nhưng cô lại ăn rất hăng say".
Thanh âm của hắn mang theo khinh miệt, hoặc có lẽ là xem thường, nhưng Âu Y Tuyết
nghĩ đều không khác nhau lắm.
Bị hắn phê bình như vậy, Âu Y Tuyết vẫn như cũ không thèm để
ý mà ăn bánh ngọt, giống như không có nghe được lời hắn nói.
Mà hai mắt xinh đẹp của cô lại chợt lóe lên tia lo lắng, dễ
dàng bộc lộ bất an của cô lúc này.
Thấy Âu Y Tuyết không nhìn mình, thiếu niên cảm thấy thật mất
mặt.
Trên khuôn mặt tuấn nhã của hắn có phần xanh mét, giọng nói
cũng trở nên lạnh đi: "Xem ra nhị tiểu thư căn bản cũng không được hoan
nghênh"
Âu Y Tuyết bỗng dưng bỏ nĩa trong tay ra.
Thiếu niên cho rằng cô muốn mắng hắn, cho nên trên mặt có chút
hứng thú nhìn Âu Y Tuyết, nhưng không ngờ cô bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu rời
đi, từ đầu đến cuối không nói qua một câu.
"Đứng lại!" Rốt cuộc, thiếu niên phóng đãng không
kềm chế được trước sự im lặng của Âu Y Tuyết, toàn bộ chuyển thành tức giận.
Trong đình viện to như vậy, chỉ có âm thanh của hắn.
Âu Y Tuyết lại không cho là đúng, lẳng lặng đi vào trong đại
sảnh.
Thế nhưng hắn cũng không có ý định dừng lại.
Hắn bước một bước dài tiến lên bắt được cánh tay mảnh khảnh
của Âu Y Tuyết, kéo cô lại khiến gương mặt không chút thay đổi của Âu Y Tuyết đối
mặt với mình.
Vì vậy, Âu Y Tuyết liền sững sờ nhìn hắn, không nói.
Trong không khí có nhàn nhạt mùi hương, tình thế căng thẳng
cứ như vậy tiếp tục, trong lúc hai người bình tĩnh mặt đối mặt, tưởng như thời
gian dừng lại trong tích tắc——
Âu Y Tuyết thấy được tròng mắt thâm thúy của hắn có cuồng ngạo,
tức giận, trên trán trơn bóng của hắn dưới ánh trăng mơ hồ thấy được gân xanh nổi
lên.
"Cô xem thường tôi sao?" Hắn hỏi.
Khi Âu Y Tuyết nghe được những lời này của hắn, cô thật rất
muốn cười, nhưng vì không khí, cô vẫn không thể cười.
Cô xem thường hắn? Tại sao? Cô dựa vào cái gì? Ngay cả hắn
là ai cô cũng không biết, cô tại sao lại đi xem thường hắn?
Nghĩ đến những lời vừa nãy lộ ra khinh miệt của hắn, Âu Y
Tuyết không khỏi thầm than, ngược lại là hắn khinh thường cô mới đúng?
"Không có." Không muốn giải thích quá nhiều, Âu Y
Tuyết lạnh lùng trả lời.
Đôi mắt xanh đen của thiếu niên nhìn chằm chằm Âu Y Tuyết,
âm trầm hỏi: "Vậy tại sao cô không trả lời vấn đề của tôi?" Hắn gia
tăng sức lực trên vai ốm yếu của cô.
Âu Y Tuyết cau mày, lại thờ ơ như cũ. Trong trường hợp này,
cô không muốn chọc người đang nhìn chăm chú quá mức.
"Xin hỏi, tôi biết anh sao?" Cuối cùng Âu Y Tuyết
nâng lên một nụ cười chua xót.