Ads
Đó là vẻ mặt khiến cho mọi người giận sôi, mặc dù đeo mắt
kính che khuất đi đôi mắt nham hiểm của anh nhưng tất cả người giúp việc cũng
không khỏi cảm thấy sợ hãi; cằm ngạo mạn cực kỳ khiến mọi người đoán không ra
tuổi, dáng người tỏa ra khí thế bừng bừng bao lấy từ bộ âu phục nổi tiếng.
Một giây này, tất cả người giúp việc cũng dừng lại việc nói
chuyện với nhau, rối rít dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh.
Vì vậy, không khí trong nháy mắt đọng lại.
Đang lúc mọi người nín thở trầm ngâm, nhìn anh thì chuyện xảy
ra kế tiếp càng thêm khiến cho mọi người thất kinh ——
Chỉ thấy sau khi cửa xe mở ra, nam tử kia cũng không ở dưới
ánh mắt suy đoán của bọn họ bước xuống.
Mà là đợi đến tài xế từ chỗ ghế lái phụ lấy xe lăn ra, anh mới
khẽ nghiêng đi thân thể của chính mình.
"Giám đốc, tôi. . . . . ." Tài xế đem xe lăn để
bên cạnh anh, muốn tiến lên giúp anh chuyển qua xe lăn, lại bị anh ngăn cản.
"Không cần, để tự mình tôi làm."Nam tử thản nhiên
nói.
Không đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nam tử
thành thạo dùng hai tay chống nâng thân thể của mình, sau đó từng chút một đến
gần xe lăn, chỉ nghe được một tiếng ‘phù phù’, thân thể anh vững vàng rơi vào
trong xe lăn.
"Đi" Đeo mắt kính vào, cặp mắt kia làm người ta
hít thở không thông hiện lên vẻ rét lạnh.
"Vâng" Tài xế nhanh chóng đóng cửa xe, ngay sau đó
đẩy xe lăn, ở ánh mắt kinh ngạc đến không thể ngờ của người làm, ung dung đẩy
nam tử đi vào trong khu nhà cao cấp .
Mà cho đến khi bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất trong
tầm mắt, những người người giúp việc này mới từ trong kinh ngạc của bọn họ phản
ứng kịp. Kết quả là, trong đám người bật lên ——
"Trời ơi. . . Anh ta lại là người què. . . . . ."
Trong khu nhà cao cấp, có một thang máy riêng được thiết kế
cho hắn, thang máy nối thẳng từ phòng ngủ ở lầu hai cùng với phòng tập Gym ở lầu
ba.
Từ bên trong phòng ngủ đi ra, đi ngang qua từng gian cửa
phòng đóng chặt, cuối cùng đi thẳng đến một gian phòng bên trái ở lầu hai. Vừa
đẩy cửa ra, một cỗ mùi thơm của hoa hồng đánh tới.
Nam tử anh tuấn chân mày không tự chủ nhíu lại, ngay sau đó
lạnh lùng trầm giọng nói: “Người quản lý gian phòng ở biệt thự này là ai?"
"Thân Bác."Sau lưng, tài xế cung kính trả lời.
"Đổi đi, gọi điện thoại cho An Đức Liệt, bảo hắn đêm
nay từ Mỹ trở về."Trong giọng nói băng lãnh không chút nào chất vấn, trên
dung nhan là một tầng băng sương vĩnh viễn không tan chảy.
"Vâng" tài xế lập tức trả lời, tiếp đó đẩy anh tới
bàn đọc sách.
Tầm mắt lạnh lẽo của nam tử chuyển qua mở laptop ra, tiếp đó
lại hỏi: “Minh Vũ, anh đi theo tôi bao lâu rồi?"
Tài xế nghe vậy, sửng sốt ngay sau đó lên tiếng: “Qua một
tháng nữa thì vừa tròn hai năm."
"Tôi nói việc gì anh cũng đều làm?"
"Dạ!"Vẻ nghiêm túc vô cùng.
Dứt lời, lại thấy nam tử nghiêng người, qua tròng kính đen
nhánh hướng tài xế nhìn, do dự hồi lâu, anh nói tiếp: “Vậy anh sẽ không đem việc
tôi trở về nói cho bọn họ biết chứ?"
Bọn họ chỉ là cha mẹ vừa quen thuộc vừa xa lạ của anh mà
thôi.
Hai năm trước, một cuộc tai nạn xe cộ anh trở thành người
tàn tật đáng thương trong mắt mọi người, chỉ là trừ bỏ mất đi hai chân ra còn
có tất cả trí nhớ từ lúc sinh ra tới nay. Mà Minh Vũ chính là tài xế kiêm bảo vệ
cha me đặc biệt mời cho anh. . .
Chỉ là anh chưa bao giờ xem hắn như người giúp việc mà là
coi như là anh em của mình.