Ads
Sự thật giống như sấm sét giữa trời quang, trong đầu anh xẹt
qua một tia chớp.
Lãnh Âu không có con. Mày rậm lại nhíu lại, đôi mắt đen nhìn
chằm chằm vào xấp tài liệu cùng tấm hình trên bàn đến mất hồn.
Nhưng. . .
Tại sao những tư liệu có liên quan đến cô không có trong đống
tài liệu được đưa đến cho anh? Hay hai người không qua lại nhiều nên không có
ghi chép lại, hay là. . .
Dĩ nhiên, tất cả mọi chuyện anh đều không biết, nếu như muốn
biết, vậy chỉ còn một biện pháp.
Nghĩ tới đây, Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng nhấn điện thoại nội
tuyến.
"Cô ấy tỉnh chưa?". Thanh âm lạnh lùng truyền ra từ
trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng làm cho người khác không rét mà run.
"Thiếu gia, vị tiểu thư kia. . .". Bên kia điện
thoại, Minh Vũ muốn nói lại thôi, yên lặng một lúc, hắn mới chậm rãi nói:
"Cô ấy đã rời đi rồi!"
Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch dùng tốc độ nhanh nhất trở về trong
phòng.
Bên trong phòng lớn hào hoa xa xỉ, tầm mắt lạnh lùng rời xuống,
chỉ thấy áo vét đen của anh vẫn còn trên sàn nhà, mà bóng dáng anh muốn tìm đã
sớm biến mất không thấy nữa.
Con ngươi lạnh lùng nheo lại, nhìn người làm nữ đứng một
bên.
"Là cô để cô ấy rời đi". Đây không phải là câu
nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Người làm nữ cảm thấy băng đá từ trên người anh phát ra đang
gắt gao bức mình, cô không khỏi run lên một cái, tiếp đó, run rẩy giải thích:
"Thiếu gia, không phải tôi để tiểu thư rời đi, mà cô ấy. . ."
"Đủ rồi!". Một tiếng lạnh lùng vang lên, Mạc Dĩ Trạch
nguy hiểm như báo.
"Tôi. . .". Người làm nữ bị anh giận dữ mắng mỏ bị
đến hồn cũng không còn, cô uất ức nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, thiếu chút nữa đã
khóc nấc lên.
Con ngươi lạnh lùng chậm rãi chuyển qua khuôn mặt đang làm
ra vẻ đáng thương, Mạc Dĩ Trạch trầm giọng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, cô
không cần tới đây làm việc nữa!". Giọng điệu không cho phép thương lượng.
Nói xong, anh không đợi người làm nữ cầu khẩn, quay đầu dời
mắt Minh Vũ vẫn cung kính đứng bên cạnh anh không nói một câu.
"Tìm cô ấy, mang về đây!”
Từ biệt thự chạy ra, Âu Y Tuyết vẫn cắm đầu chạy, chạy không
ngừng. Đến khi cô cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy chạy hết nổi rồi, cô mới dừng lại
đi bộ. Mấy câu người làm nữ nói cứ lượn lờ bên tai cô, làm cô suýt nữa có cảm
giác thở không nổi. Vừa nghĩ tới mình cùng một người đàn ông có vợ làm chuyện
đó, cô đã cảm thấy mình đặc biệt bẩn thỉu, đặc biệt hạ tiện. . .
Hai năm trước, chuyện xảy ra vào đêm đó vẫn hiện rõ trước mắt,
vậy mà bây giờ cư nhiên vẫn để chuyện như thế xảy ra.
Điều này khiến cô không muốn sống nữa, nhưng chết cũng không
thể giải quyết mọi chuyện! Huống chi, đó cũng không phải là chuyện khổ sở nhất
mà cô từng trải qua. Nghĩ tới đây, cô quyết định đem bí mật này chôn vĩnh viễn
dưới đáy lòng mình!
Trong quán cà phê.
Mùi thơm của cà phê tràn ngập trong không khí, cách bố trí
ưu nhã trong quán khiến quán không còn chỗ ngồi, có người uống cà phê đọc tiểu
thuyết, có người lại nhẹ giọng nói chuyện với nhau, chỉ là không hẹn mà trên mặt
mỗi người đều nở nụ cười yếu ớt.
Trần Di mặc áo sơ mi đơn giản, thêm quần jean đứng ở trước
quầy, nhìn tờ giấy trong tay đến mất hồn, cho tới khi bên cạnh xuất hiện thêm một
người cũng không nhận thấy.
"Đang suy nghĩ gì vậy?". Một giọng nói vui vẻ đột
nhiên vang lên. .
Lúc này, Trần Di mới phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn
người trước mặt. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt anh, cô không thèm để ý.
"Là anh à?". Trần Di nhàn nhạt nói, ý nghĩ hiển
nhiên vẫn chưa trở về.
"Ừ". Đối với sự lãnh đạm của cô, Quý Đằng Viễn đã
sớm thấy nhưng không thể trách. Trên khuôn mặt nho nhã vẫn nở nụ cười sáng lạn,
anh quay đầu tìm kiếm bóng dáng anh đang mong nhớ nhưng không tìm thấy.
"Hôm nay cô ấy không tới sao?". Giọng nói có chút
mất mát.
"Ừ". Trần Di hiểu lời của anh, gật đầu nói:
"Từ tối hôm qua tới giờ cũng chưa gặp lại cô ấy". Chân mày cô nhíu lại,
tiết lộ ra sự lo lắng của cô.
Cùng cô ấy chung sống gần hai năm rồi, cô cũng biết Âu Y Tuyết
luôn luôn là người không đến trễ, cho dù có chuyện khẩn cấp gì cũng sẽ nói trước
với cô. Vậy mà hôm nay, cô không nói gì mà lại không tới, khiến cô suy đoán có
phải tối qua đã xảy ra chuyện gì hay không.
"Cô ấy không nói gì với cô sao?". Quý Đằng Viễn hỏi.
"Ừ, không nói gì". Trần Di yên lặng lên tiếng, con
ngươi trong trẻo không ngừng nhìn ra ngoài, muốn tìm bóng dáng của cô.
Nghe vậy, Quý Đằng Viễn cũng lo lắng, có chút chần chừ nói:
"Tôi đi đến nhà cô ấy xem sao". Tối hôm qua đang họp thì cô đột nhiên
rời đi, khiến anh ứng phó không kịp. Nếu không phải Trần Di nói cô mệt mỏi nên
về trước, anh đã đuổi theo rồi.
"Ừ". Trần Di nháy mắt, bày tỏ sự đồng ý đối với chủ
ý của anh.
Được cô khẳng định, Quý Đằng Viễn liền nhanh chóng xoay người
liền định đến Âu gia tìm cô. Nhưng anh vẫn chưa đi được hai bước liền dừng lại.
"Làm sao vậy?". Tại sao không đi! Trần Di không hiểu
nhìn anh hỏi.
Quý Đằng Viễn trầm mặc một hồi, tiếp đó quay đầu lại, lộ ra
nụ cười có lúm đồng tiền: "Cô ấy đã tới!". Nói xong tầm mắt lại nhìn
ra ngoài quán cà phê.
Trần Di nhìn theo tầm mắt anh, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, bởi
vì, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Dường như không cần nghĩ ngợi gì, cô trợn to cặp mắt, rời khỏi
quầy, đi tới bóng dáng đang tiến vào quán cà phê.
"Cậu đã đi đâu vậy!"
Rời khỏi biệt thự, Âu Y Tuyết không về nhà, mà đi thẳng tới
địa điểm làm vệc hôm nay. Bởi vì khi đi cô mặc quần áo người đàn ông kia mua
cho, trong túi không có một đồng tiền, cho nên, cô đi bộ về tới đây . . . . . .
Đứng ở trong quán cà phê, không khí lành lạnh bên trong cùng
ánh sáng mặt trời bên ngoài tạo thành sự đối lập. Âu Y Tuyết chỉ cảm thấy chóng
mặt, toàn thân đau đớn lợi hại, cho nên khi Trần Di hỏi cô cái gì cô cũng không
kịp phản ứng.
"Cậu đã đi đâu, tại sao bây giờ mới đến?" Thấy cô
si ngốc không nói một câu, Trần Di không đếm xỉa đến những khách đang dùng ánh
mắt kinh ngạc nhìn mình, lập lại câu hỏi vừa rôi một lần nữa.
Trần Di cất cao âm lượng, khiến Âu Y Tuyết đang trố mắt lúc
này mới phản ứng được . Cô luống cuống nhìn Trần Di trước mặt, muốn mở miệng
nói chuyện, lại phát hiện mình không nói được.
Đúng lúc này, dường như Trần Di đã phát hiện ra cô có cái gì
đó không đúng.
"Đợi chút". Đột nhiên, Trần Di cắt đứt suy nghĩ của
cô. Đôi mắt trong veo không ngừng quét qua dung nhan Âu Y Tuyết, tiếp đó, cô lo
lắng nắm tay cô, ân cần nói: "Sao mặt cậu trắng bệch vậy? Còn nữa, có phải
cậu lại khóc không?"
Chỉ thấy hốc mắt Âu Y Tuyết hồng hồng, khuôn mặt tinh xảo trắng
bệch không có chút huyết sắc nào, bộ dạng tiều tụy, khiến lòng người thương tiếc!
Chỉ một đêm không thấy, tại sao lại có biến hóa lớn như vậy?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trần Di nói chưa dứt lời, Quý Đằng Viễn đứng bên nghe họ đối
thoại cũng phát hiện cô có cái gì đó không đúng.
Ánh mắt ân cần vội vàng quan sát sắc mặt của cô, anh trừ
nhìn thấu cô mệt mỏi vô lực ở ngoài, còn phát hiện trên xương quai xanh của cô
có một dấu vết màu đỏ.
"Em bị thương sao?" Vừa nhìn thấy ấn ký màu đỏ ấy,
Quý Đằng Viễn liền nghĩ cô bị thương. Ánh mắt lại dời xuống dưới mới phát hiện,
trừ xương quai xanh, những nơi khác trên người cô đều có “vết thương” như vậy.
Nghe Quý Đằng Viễn nói câu này, Trần Di cũng nhìn theo tầm mắt
anh, song khi cô nhìn thấy hắn đang nhìn vào “vết thương”, ánh mắt trầm, ngay sau
đó, khiếp sợ nhìn vẻ mặt trắng bệch của Âu Y Tuyết.
Dường như cảm thấy tầm mắt mãnh liệt của hắn, Âu Y Tuyết lắc
đầu một cái, ngay sau đó lấy tay che xương quai xanh của mình lại, rũ mắt xuống
nói: "Em không sao". Cô tận lực tự nói mình phải trấn định, nhưng tâm
vẫn không nhịn được mà chột dạ.
Bởi vì lừa gạt bọn họ, cho nên cô cảm giác mình càng thêm vô
sỉ.
Dường như cảm thấy cô run rẩy, Trần Di cũng không dán ánh mắt
về phía cô nữa, cô chỉ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt của mình, sau đó nói:
"Không có việc gì là tốt rồi, nhanh đi vào bên trong đổi quần áo ra làm việc
thôi, ông chủ mới nói. . ." Cô còn nói thêm mấy câu nhưng Âu Y Tuyết không
nghe lọt chữ nào.
"Tốt". Nghe được lời của cô..., Âu Y Tuyết lập tức
hướng phòng thay quần áo chạy đi.
Sau khi nhìn cô biến mất ở phòng thay quần áo, Trần Di đứng
ngây ngô. Không phải cô không muốn hỏi cô đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì,
nhưng cô biết, khi cô ấy không chịu nói thì dù ép cô ấy cũng tuyệt đối sẽ không
nói, cho nên anh, cô để nghi vấn ở trong lòng.
Mặc dù cô biết chuyện này, nhưng dường như Quý Đằng Viễn
không suy đoán ra . . .
Trung tâm chợ Đài Bắc, trong PUB “Long” cao cấp.
Đi vào pub, một cỗ không khí thối nát lập tức đánh vào. Tiếng
nhạc Rock không ngừng truyền đến, trong sàn nhảy lớn như vậy, hai vũ nữ ăn mặc
hở hang đang trưng bày tất cả vốn liếng, nhiệt tình bốc cháy. Bên dưới có vô số
người không ngừng huýt sáo, có người còn không chút kiêng kỵ vuốt ve, hôn môi,
tới đây không phải là công tử nhà giàu chơi bời lêu lổng thì cũng là phụ nữ cả
ngày chỉ biết trang điểm, shopping. Đại khái nói, sống mơ mơ màng màng cũng
chính là nơi đây.
Tận cùng bên trong pub, trong một căn phòng được bao, lúc
này đang trình diễn một màn kích tình
Một cô gái cả người trần trụi đang cưỡi trên người một người
đàn ông trần truồng, đang ra sức đong đưa thân thể của cô. Một mái tóc ngắn thời
thượng phập phồng đung đưa, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hưởng thụ, từng tiếng
yêu kiều vang lên không dứt, rốt cuộc dùng sức hét lên một tiếng.
Hai người cùng đạt tới cao trào, lúc này, cô mới mệt lả nằm
trên thân hình cao lớn khôi ngô của người đàn ông, mồ hôi ướt đẫm, cô dùng sức
thở hổn hển.
"Em luôn đói khát như vậy sao?". Ôn hương nhuyễn
ngọc trong ngực, người đàn ông bị cô đè ở phía dưới cười ám muội, không chút
khách khí dùng bàn tay mình bao trùm lên bộ ngực của cô.
Mà động tác đó lại khiến cô rên rỉ yêu kiều.
"Ưm. . . . . .". Cô ta lập tức cảm thấy dục hỏa
dâng lên, mới vừa làm xong, không còn hơi sức cử động nữa, vì vậy, cô chỉ có thể
nhịn nỗi đau khổ giày xéo này.
Cô không phải ai khác, chính là Âu Xảo Lệ mới rời khỏi biệt
thự vào hôm qua!
"Hắn không thể thỏa mãn em sao?". Thấy cô không trả
lời, người đàn ông kia lại lười biếng hỏi: "Hay là, em rất đói khát?"
"Ngạn!" Nghe hắn nói mình như vậy, Âu Xảo Lệ bất
mãn mân mê đôi môi đỏ tươi, liếc hắn, nói: "Đương nhiên là hắn không thể
thỏa mãn em". Cô thừa nhận.
Cặp chân tê liệt, dù có lực cũng không thể thỏa mãn cô! Mặc
dù cô không biết hắn có bao nhiêu bạn giường, nhưng cô nhớ, đàn bà của hắn tuyệt
đối không ít hơn đàn ông của cô! Cô tuyên bố phải về Âu gia, để cho mọi người
biết chuyện bọn họ trở về nước, nhưng trên thực tế, không phải cô chỉ có ý định
làm như vậy. Bởi vì, cô không muốn chọc giận anh, mà muốn uy hiếp anh kết hôn với
cô, nhưng trải qua từng ngày chờ đợi, thế nhưng, một cuộc điện thoại cũng không
có. . .
Điều này khiến lòng tự ái của cô bị tổn thương!
"Sao vậy? Hắn không muốn cưới cô sao?" Trong con
ngươi thâm thúy của Bạch Tuấn Ngạn thoáng qua chút châm chọc, dùng sức nhào nặn
bộ ngực của cô, làm cô phát ra một hồi thở gấp.
Bạch Tuấn Ngạn, một trong những Ngưu Lang nổi tiếng nhất có
biệt danh “MIN”. Bởi vì bề ngoài xuất sắc cùng với khí chất phóng đãng, cho nên
rất được Âu Xảo Lệ mê luyến, bất kỳ một phu nhân rộng rãi nào đã gặp qua hắn,
không có ai không khuynh đảo vì hắn! Mà hắn cũng là tình nhân Âu Xảo Lệ bao
nuôi, cũng chính là mặt trắng nhỏ trong truyền thuyết.
"Ừ". Nói đến đây, Âu Xảo Lệ không khỏi căm giận.
Nghĩ đến mình thương anh yêu đến mức không ngại anh là người què, không ngại
anh có người đàn bà khác, nhưng anh vẫn lạnh lùng với mình như vậy, trong lòng
không nhịn được chua xót.
"Đã như vậy, vậy dứt khoát không gả!". Thấy cô như
thế, Bạch Tuấn Ngạn buồn cười mở miệng nói.
"Không lấy?" Làm sao có thể, cô canh giữ bên cạnh
anh nhiều năm như vậy, muốn cô không lấy thì những gì cô đã bỏ ra trong quá khứ
phải làm sao?
Nhưng Âu Xảo Lệ cũng không nói thẳng, ngược lại, cô bất mãn
mân mê đôi môi đỏ mọng, nghiêng người đến tiến sát khuôn mặt làm tất cả phụ nữ
điên cuồng, chuyển qua liếm vành tai nhạy cảm của hắn, nhỏ giọng: "Không lấy
hắn, chẳng lẽ anh lấy tôi?"
Nghe vậy, thân thể Bạch Tuấn Ngạn cứng đờ, trong đôi mắt
xinh đẹp lập tức xuất hiện một ngọn lửa, tiếp đó, lật Âu Xảo Lệ đang ngồi trên
người hắn xuống, ngay sau đó, lấy tốc độ cô không kịp phản ứng cầm giữ mông cô,
từ phía sau cô đâm vào.
"A. . .". Chỉ nghe Âu Xảo Lệ hét lên một tiếng,
khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lại khôi phục ham muốn.
"Cô đang đùa với lửa!" Trên khuôn mặt Bạch Tuấn Ngạn
tràn đầy dục vọng, mắt hắn càng thêm xám xịt, ngay sau đó, hắn nhanh chóng luật
động.
"Ưm. . . Ưm. . . . . .". Âu Xảo Lệ thoải mái ngâm
ra tiếng tràn đầy say mê, dường như quên mất chuyện cô đang rầu rĩ một phút trước.
"Cô đúng là một con điếm". Nói xong, hắn tăng
nhanh tốc độ trong cơ thể cô khiến cô co rúm.
Thấy cô phóng đãng chưa thỏa mãn dục vọng. Sau lưng cô, Bạch
Tuấn Ngạn nở nụ cười trào phúng, làm người ta không nhìn ra hắn đang đứng ở trạng
thái cao nhất của tình dục!
"Ưm. . . Ưm. . . Làm thế nào. . . Làm thế nào. . . Tôi
thật sự rất muốn làm thê tử của hắn". Từng cỗ khoái cảm từ trong thân thể
truyền đến, đột nhiên cô lại nghĩ tới chuyện làm cô tan nát cõi lòng.
"Vậy thì gả cho hắn đi". Bạch Tuấn Ngạn trầm giọng,
nghe không ra tâm tình của hắn.
"Ừ. . . A. . . Ngạn. . . Dùng sức một chút. . . Nhanh
hơn chút nữa. . . A. . .". Bởi vì động tác của hắn đột nhiên tăng nhanh,
Âu Xảo Lệ cắn môi, lại nói: "Nhưng. . Hắn không muốn lấy tôi. . .".
Đính hôn hai năm rồi, số lần anh chạm vào cô có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Vậy thì nghĩ biện pháp khiến hắn nguyện ý cưới
cô". Lời nói từ tính khêu gợi truyền ra.
"Ừ. . . Làm sao, hắn mới nguyện ý. . . A". Hắn chạy
nước rút, Bạch Tuấn Ngạn phun mầm mống nóng bỏng của hắn vào cơ thể cô, lập tức,
cả người Âu Xảo Lệ liền trở nên mềm nhũn.