Ads
“Con không
quyết định được, mẹ quyết định giúp con” Đó là một giọng nói uy nghiêm. Dứt lời,
mọi người đều nhìn nơi phát ra giọng nói. Lại thấy Elena đang đứng vẻ mặt kiên
định nhìn khuôn mặt chảy nước mắt của Âu Y Tuyết, mở miệng nói: “Phá thai.”
Lời nói vừa
thốt ra, phòng khách đang yên tĩnh lại càng yên lặng. Ai cũng không nói nên lời.
Trên khuôn
mặt anh tuấn nghe thấy câu nói quyết tuyệt của Elena mà trắng bệch, bước chân
run lên, kinh ngạc nhìn Âu Y Tuyết đang rơi nước mắt nhìn xuống, thấy cô đang
ôm bụng của mình, vẻ mặt tan nát.
Trong lòng
không hiểu đau, lúc này Bạch Tuấn Ngạn mới hiểu câu chuyện của họ......
Thì ra là cô mang
thai...........
Chỉ là hắn còn
chưa kịp suy nghĩ làm sao, thì giọng nói nghiêm túc lại vang lên.
“Con còn nhỏ như
vậy, mẹ không thể để tương lai con khổ” Trên khuôn mặt tinh xảo của Elena đầy vẻ
cứng rắn, nói ra: “Mẹ vất vả lắm mới tìm thấy con, không thể mất con”. Đây là lời
nói phát ra từ nội tâm.
Ở trong xe đợi một
lúc lâu, cô nghĩ là có chuyện xảy ra. Cho nên để Bạch Tuấn Ngạn đi vào biệt thự
tìm kiếm, ai ngờ hắn đi vào được hơn năm phút cũng không thấy quay ra..... Cô
cũng không đợi tiếp được, mới đi vào. Ai ngờ chưa đến cửa đã nghe cuộc nói chuyện
của thím Trương và tiểu Tuyết.......
Nhìn biểu tình
đau thương của Âu Y Tuyết thì cho rằng cô không muốn phá thai. Tâm trạng của
Elena đang rối loạn cũng đau sót, nước mắt hoen mi.
Cô sao có thể để
chuyện này xảy ra? Con cô còn nhỏ như vậy, sao có thể vì một đứa bé mà hủy cả đời?
Không thể để con bé bước theo sai lầm của mình. Cô càng thêm quyết tâm.
“Con....” Là người
trong cuộc, Âu Y Tuyết hiểu mẹ vì mình tốt. Chỉ là..... mặc dù hận anh nhưng đứa
bé là vô tội, trong nhất thời cô đắn đo.
Sự trầm mặc của
cô khiến Elena càng thêm xác định không thể nghi ngờ ‘đứa bé này không thể giữ’!
Cô bước đến trước
mặt Âu Y Tuyết, nhìn gương mặt y đúc như mình, nhìn cô như nhìn thấy mình của
nhiều năm về trước. Lúc này, cô cũng không nén nổi chảy nước mắt.
Trong không khí
khẩn trương, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thấy cô rơi lại,
trong lòng Bạch Tuấn Ngạn khó chịu. Bọn họ sống chung nhà gần mười năm, cho đều
là một bộ dạng kiên cường đối diện với cuộc sống, vậy mà bây giờ cô khóc, hắn cảm
thấy trong lòng rối loạn không biết làm sao, cảm giác đau nhói trong tim. Thím
Trương ở bên cạnh cũng đau lòng.
Âu Y Tuyết không
biết làm sao, nước mắt bởi vì mẹ cô rơi lệ mà ngưng lại.
Mặc dù chỉ mới
bên nhau hai ngày, nhưng cô đã thật sự xem người phụ nữ này là mẹ mình. Trong
lòng đang rối rắm nhưng khi nhìn thấy nước mắt của bà thì cô cũng đau lòng, lấy
lại ý thức, cô đã rõ đáp án của mình.
Từng phút trôi
qua, bốn người đều có nổi niềm riêng, không khí vẫn cứ nặng nề.
Trong lúc mọi người
cho là đã xong thì một giọng nói đau khổ vang lên.
“Con đồng ý
với mẹ”.