Ads
Thời gian từng
giây từng phút trôi qua, đối với Âu Y Tuyết cứ mỗi một giây là một sự đau khổ!
Vì cô không thể giữ vững sự lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén của Mạc Dĩ Trạch.
Môi Âu Y
Tuyết run rẩy, muốn nói nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Dĩ Trạch
tất cả lời muốn nói đề nghẹn lại. Mạc Dĩ Trạch nhìn chằm chằm Âu Y Tuyết không
nói một câu.
Lúc hai người
đang trong tình thế căng thẳng có tiếng mở cửa khi hai người chưa kịp phản ứng
thì cửa mở ra.
Nhìn đến
cánh cửa thì lại thấy Bạch Tuấn Ngạn trong tình huống tay trái đặt trên cửa
cánh tay phải thì dây dưa với Minh Vũ, người được Mạc Dĩ Trạch chỉ thị chờ ở
bên ngoài lúc nãy.
Nhìn thấy
không khí phòng khám không được bình thường Minh Vũ liền hiểu hai người đang
mâu thuẫn. Ánh mắt Minh Vũ lộ vẻ xin lỗi nhìn ánh mắt sắc bén của Mạc Dĩ Trạch,
áy náy nói: “Thật xin lỗi cậu chủ, tôi lập tức mang anh ta ra ngoài!”.
Minh Vũ vừa
nói vừa tăng thêm sức muốn đem Bạch Tuấn Ngạn kéo ra ngoài. Nhưng mà Bạch Tuấn
Ngạn giống như bị đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích.
Tầm mắt lạnh
lùng của Bạch Tuấn Ngạn thẳng tắp nhìn về phía Mạc Dĩ Trạch đang ngồi trên xe
lăn, tâm trạng bình tĩnh của Bạch Tuấn Ngạn nổi sóng cuồn cuộn không ngừng! Tay
trái không tự chủ nắm thành quyền, trong lòng thật tức giận.
“Anh tới
đây làm gì!” Hắn rất tức giận hỏi.
Mạc Dĩ Trạch
nghe vậy khóe miệng nở nụ cười châm biếm, cố làm cho mắt thật dịu dàng nhìn Âu
Y Tuyết cách đó không xa: “Người phụ nữ muốn giết đứa con của tôi, chẳng lẽ người
“gieo hạt giống” như tôi không nên ở đây? Ngược lại cô ấy không là gì của anh,
anh ở chỗ này làm cái gì?”.
Anh nhẹ
nhàng nói miệng cười nhưng mắt không cười. . .
“Anh!”. Lời
nói của anh làm cho sắc mặt hai người ngoài cửa đại biến.
Nguyên nhân
của sắc mặt đại biến của Bạch Tuấn Ngạn là hắn không ngờ Mạc Dĩ Trạch biết Âu Y
Tuyết mang thai, còn nguyên nhân của Minh Vũ là cho dù hắn đứng ngoài cửa nghe
được hai người lớn tiếng tranh chấp nhưng hắn không ngờ đến lý do làm cho Mạc
Dĩ Trạch giận dữ là vì “Âu Y Tuyết muốn phá thai!”.
Mọi người
trong lúc này đều có suy nghĩ riêng, làm cho không khí trong phòng khám xuống
thấp.
Bởi vì những
lời nói của Mạc Dĩ Trạch mang theo khêu khích làm cho Bạch Tuấn Ngạn càng thêm
tức giận. Hắn thừa dịp Minh Vũ không chú ý liền rút tay ra ngay sau đó đi nhanh
về phía Âu Y Tuyết.
Trong mắt Bạch
Tuấn Ngạn đang lạnh lẽo nhìn đến nét mặt mang theo bi thương của Âu Y Tuyết thì
mất đi sự lạnh lùng.
“Em có sao
không?”. Hắn dịu dàng hỏi, không muốn kinh động đến cô. Lúc cô đi vào phòng thì
hắn đi phòng vệ sinh rửa tay, không ngờ khi trở về lại thấy người coi chừng bên
ngoài, mà bên trong phòng còn có tiếng tranh chấp. Bởi vì đã từng gặp Minh Vũ
nên hắn liền biết người bên trong là ai.
Âu Y Tuyết
ngẩng đầu nhìn Bạch Tuấn Ngạn: “Ừ”. Sự xuất hiện của hắn, làm cô an tâm rất nhiều.
Mặc dù thời
gian ở chung với cô không nhiều, nhưng Bạch Tuấn Ngạn biết bản tính cô im lặng
ít nói, như lúc này hắn biết cô chịu rất nhiều áp lực nhưng cô lại trấn định
không nói gì.
“Bác đang đợi
chúng ta, chúng ta đi thôi”. Hắn cố gắng nói nhỏ, làm cho cô thả lỏng.
Âu Y tuyết
nghe xong ngẩn ra sau đó mới thấp giọng trả lời “Ừ”. Hai mắt thuần khiết như ngọc
nhìn lại ánh mắt trấn an của hắn, Âu Y Tuyết hiểu hắn là hắn đang lo lắng cho
mình nên cũng không vạch trần hắn.
Nghe được
cô đồng ý, Bạch Tuấn Ngạn cười yếu ớt, hắn ôm hông của cô muốn mang cô rời đi.
Nhưng lúc hắn muốn bước đi, một giọng nói hướng họ nói.
“Tôi cho em
cơ hội cuối cùng!”. Giọng nói mang theo sự uy hiếp của Mạc Dĩ Trạch. Chỉ thấy mặt
anh lúc này so với lúc nãy càng xanh mét, tán nổi gân xanh nhìn chằm chằm cánh
tay Bạch Tuấn Ngạn đang ôm hông của Âu Y Tuyết.
Hai người
cùng nhau trợn mắt nhưng rất nhanh đưa ra quyết định.
“Chúng ta
đi”. Âu Y Tuyết cắn cắn môi hướng về phía Bạch Tuấn Ngạn cố mỉm cười.
Bạch Tuấn
Ngạn đang có chút do dự sau khi nhìn thấy nụ cười trấn định của cô thì nhẹ gật
đầu, dứt khoát mang cô rời đi.
Chỉ là khi
đi ngang qua Minh Vũ, sau khi ra khỏi phòng vẻ mặt trấn định của Âu Y Tuyết tan
rã. . . .
Mạc Dĩ Trạch
từ từ xoay thân thể hai mắt càng lạnh lẽo nhìn hai bóng lưng biến mất.
Bởi vì sợ Mạc
Dĩ Trạch còn canh giữ ở trong phòng khám, cho nên Bạch Tuấn Ngạn mang Âu Y Tuyết
đến một quán cà phê bên ngoài bệnh viện, ngồi khoảng nửa tiếng mới dẫn cô trở lại
phòng khám.
Khi họ đến
phòng khám thì nữ bác sĩ đang chờ họ. Bác sĩ oán trách Âu Y Tuyết mấy câu sau
đó kiểm tra cho cô, liền bắt đầu giải phẫu.
Nằm trên
bàn mổ, thuốc tê bắt đầu có tác dụng. Tầm mắt Âu Y Tuyết bắt đầu mơ hồ, cô nhìn
thấy mấy bó ánh sáng, trong lòng đau xót suy nghĩ chỉ cần mấy chục phút nữa một
đứa bé sẽ biến mất trên thế giới này, trong lòng buồn bã.
Nhưng cô
không hối hận về quyết định của mình! Bởi vì đối với cô, không thể chấp nhận đứa
bé này! Cô không thể cho nó một gia đình hoàn hảo, nếu đứa bé này sinh ra sẽ
không được hạnh phúc.
Nghĩ đi
nghĩ lại, cô bắt đầu mất ý thức, mắt cô từ từ nhắm lại, cho đến khi ý thức hoàn
toàn tan biến. . . .
Bạch Tuấn
Ngạn đang hút thuốc chờ đợi gần hai giờ. Trong khoảng thời gian này hắn đến
phòng giải phẫu năm lần nhưng phòng giải phẫu vẫn sáng đèn đỏ chỉ có thể trở lại
ngồi chờ.
Hắn hít thật
sâu mùi thuốc lá, mắt hắn dưới khói thuốc lượn lờ lộ vẻ chán chường làm người
ta không thể chịu nổi! Hắn đi tới đi lui suy nghĩ.
Nhìn đống hồ
đeo tay, thấm thoát đã chạy một vòng. Trong đầu hiện lên lời nói của bác sĩ, hắn
cau mày. Bác sĩ bảo hắn chỉ cần mấy chục phút thôi cuộc giải phẫu sẽ kết thúc,
tại sao đã hai tiếng đồng hồ vẫn chưa xong? Trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng,
hắn quyết định không chờ nữa!
Đem tàn thuốc
trong tay ném vào trong thùng rác, hắn bước tới ra khỏi phòng hút thuốc.
Đi tời bên
ngoài phòng giải phẫu hắn liền thấy đèn phòng giải phẫu đã tắt, trái tim lo lắng
của hắn lúc này mới buông lỏng. Chờ khoảng năm phút vẫn không thấy ai từ trong
phòng giải phẫu đi ra. Trong lòng lần nữa cảm thấy bất an, hắn đi đến quầy tiếp
hỏi thăm, cô y tá nói cho hắn biết cuộc giải phẫu đã được hủy bỏ.
Cô y tá
càng nói càng làm cho hắn lo lắng!
Hắn bắt đầu
điên cuồng tìm cô trong bệnh viện, nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Đồng thời
trong thời gian này, biệt thự Âu Gia.
Euclid bị Mạc
Dĩ Trạch phá rối phá sản chỉ trong một đêm, làm cho người trong giới thượng lưu
tránh họ không e dè. Nhưng biệt thư Âu gia không phải tài sản của Euclid, cho
nên không bị tịch thu bán đấu giá.
Lý Dao Viện
mặc áo ngủ tơ tằm màu đen cầm ly rượu tây ngồi trên ghế salon bằng da thật mà bản
thân yêu thích mặt chế giễu nhìn người đối diện, tất nhiên đã mất đi sáng rỡ
ngày xưa.
“Là ngọn
gió nào đưa cô đến đây hả?”. Bưng ly rượu uống một ngụm lòng Lý Dao Viện sinh
ra cảm thán.
Mắt Elena lạnh
lùng nhìn Lý Dao Viện không có chút hình tượng gương mặt xinh đẹp mang vô số phẫn
nộ. Mặc dù cô rất chán ghét người này nhưng nhớ đến mục đích chính của mình cô
đem chán ghét trở lại trong lòng.
“Tôi có
chuyện muốn hỏi cô”. Cô trầm giọng, hạ mắt.
Lý Dao Viện
nghe xong giống như nghe câu chuyện cười, ngay sau đó nở nụ cười “Ha ha, cô
cũng có chuyện muốn nhờ?”. Mắt xinh đẹp bắn ra tia khinh bỉ.
Không điếm
xỉa đến sự khinh bị của Lý Dao Viện, Elena kiềm chế không vui nói “Ban đầu cô
nói Y Tuyết không phải con của anh ta, cô căn cứ vào đâu?”. Chuyện này làm cho
Elena vẫn luôn không hiểu!
“A, thì ra
chuyện cô muốn biết chính là chuyện này sao?”. Lý Dao Viện lơ đãng nói liếc
nhìn về bóng dáng xuất hiện tại cửa, cô cố ý lớn giọng nói “Chuyện của bản thân
chẳng lẽ cô không biết sao? Là quan hệ với quá nhiều đàn ông nên cha của con
mình là ai cũng không biết”.
“Cô!”. Dứt
lời, Elena đứng lên nghiêm túc nói “Cô sĩ nhục tôi như thế nào cũng được, nhưng
không cho cô bêu xấu thân thế của Âu Y Tuyết!”.
Lý Dao Viện
không đem sự tức giận của Elena để vào mắt, bà lười biến uống cạn ly rượu, ngay
sau đó rót thêm một ly. Chỉ là lúc này bà không có uống mà là xốc xếch đứng lên
sau đó cười quỉ dị tạt nguyên ly rượu trên người Elena.
Elena không
ngờ bà ta sẽ làm như thế nên không kịp phản ứng bị tạt rượu vào. Mùi rượu nồng
nặc xông vào mũi, cô không tự chủ nhíu mày nhanh chóng lấy khăn trong túi xách
ra lau chùi.
“Ly rượu
này là tôi trả lại cho cô vì vái tát lần trước!”. Khóe miệng mang theo hài hước,
Lý Dao Viện trêu tức nói, ánh mắt nhìn về Âu Thiên đứng cách đó không xa, Lý
Dao Viện xoay người đi lên lầu. Đem không gian để lại cho hai người bọn họ!
. . . . . .
Đợi đến khi
đem rượu trên người lau chùi sạch sẽ, Elena mới nhìn bóng dáng biến mất ở cầu
thang, giận dữ cầm túi xách xoay người muốn rời đi nơi mà cô cảm thấy kinh tởm
này. Vừa xoay người liền rơi vào một đôi mắt lạnh lùng.
“Anh. . .
.”. Tất cả mọi chuyện hắn đều nhìn thấy, khi hắn thấy Lý Dao Viện tạt ly rượu
vào cô hắn rất muốn bước tới, nhưng hắn cũng không có.
Không muốn
bộ dáng nhếch nhác làm lộ ra lòng của mình, Elena hất cằm kiêu căng, mặt trấn định
nói: “Tất cả mọi chuyện của các người làm, tôi sẽ làm cho các người trả một cái
giá thật lớn!”.
Sau khi nói
xong không đợi Âu Thiên phản ứng, Elena vòng qua hắn đi ra khỏi cửa chính.
Sau khi ra
khỏi cửa chính của Âu gia, Elena muốn lên xe rời đi. Ai ngờ đang lúc cô mở cửa
xe định ngồi vào thì nghe âm thanh vui mừng từ phía sau truyền tới.
“Điệp? Em
là Điệp?”.
Elena nghe
xong trong lòng ngẩn ra, chân đang bước vào xe ngừng lại, xoay ngươi không ngờ
đối với khuôn mặt mừng như điên.
Nhìn người
trước mặt có chút quen thuộc, Elena kinh ngạc “Cô là?” Có thể gọi cô với cái
tên này, có lẽ ở nơi này rất ít người.
“Quả nhiên
là em, chị không có nhìn lầm!”. Người đến cũng không để ý đến ánh mắt mê man của
Elena tự nhiên nói “Đã qua nhiều năm như vậy em một chút cũng không có thay đổi!”.
Vừa kinh ngạc về khuôn mặt của cô, cũng không nhịn được tán thưởng.
Elena bị
làm cho hồ đồ áy náy cười một tiếng nói “Xin lỗi, cô là?”. Đã nhiều năm như vậy,
cô cũng không nhớ được nhiều người.
“Chị là Lục
Bình? Cùng lớn lên ở trại trẻ mồ côi? Chị Lục, em quên rồi sao?”. Lục Bình tốt
bụng giải thích. Bà mới vừa xuất hiện, đang định đến Âu gia giải thích việc lần
trước không nghĩ tới lại có thể thấy người ờ nhà trẻ cùng nhau.
Người chị
em này gặp cô làm bà vô cùng mừng rỡ.
"Trại
trẻ mồ côi . . ." Elena tế tế lặp lại mấy chữ này, qua thật lâu sau mới đã
có một chút trí nhớ. Cô trợn to vẻ đẹp của mình con mắt, nhìn trước mặt Lục
Bình, giống nhau vui mừng nói: "Lục Bình? Chị thật sự là chị Lục
Bình?". Nhớ lại đoạn trí nhớ ấy, Elena trong nháy mắt tỉnh ngộ.
Dứt lời, lại
thấy Lục Bình vui mừng cười một tiếng, tùy tiện nói: "Cô ngốc, đến bây giờ
mới nhớ lại chị, chị thật thiệt thòi vẫn nhắc đi nhắc lại em!". Lúc nói,
trong giọng nói còn kèm theo một ít bi thương: "Nhiều năm như vậy, tại sao
em không liên lạc với chị? Sau khi chị kết hôn liền nghe viện trưởng nói mang
em đi ra ngoài, dời đến đi đâu rồi? Mấy năm nay em trải qua như thế nào?".
Cho tới nay, Lục Bình đều là coi cô như em gái của mình! Cho nên gặp mặt lại
lúc, tự nhiên có một đống lớn vấn đề.
"Em. .
." Elena muốn nói lại thôi, không muốn nói ra bản thân gặp tình cảnh thật
bi thảm, vì vậy nói: "Em rất khỏe".
"Thôi,
nhà chị ở cách vách, đi nhà chị chúng ta nói chuyện, chị có rất nhiều lời muốn
nói với em!". Trong lúc nhất thời Lục Bình còn không có chú ý tới sắc mặt
của Elena, bà tiến lên một bước khoác tay Elena, liền muốn mang cô đi nhà mình.
Elena gật đầu
một cái không có từ chối. Elena định đóng cửa xe đi theo Lục Bình thì điện thoại
cô reo lên.
"Xin lỗi".
Elena áy náy cười một tiếng, tiếp theo từ trong túi xách lấy điện thoại di động
ra: "A lô?". Chỉ là còn không đợi cô lấy hơi, điện thoại liền truyền
đến một giọng nói lo lắng.
Lục Bình đứng
bên cạnh nhìn Elena từ trên xuống dưới, trong ánh mắt mang theo sự mừng rỡ,
nghĩ đến tuổi thơ của hai người. Đột nhiên Elena truyền đến tiếng thét khiếp sợ
chói tai cắt đứt suy nghĩ của Lục Bình.
"Cái
gì? Không thấy? Làm sao lại như vậy?". Nghe điện thoại bên kia truyền đến
sắc mặt của Elena tái nhợt, chỉ cảm thấy tay cầm điện thoại của cô run rẩy sợ
hãi hỏi. “Con ở trong bệnh viện chờ, cô sẽ tới ngay!”. Nói xong vội vã cúp điện
thoại.
Cúp điện
thoại, lập tức đối mặt khuôn mặt nghi vấn của Lục Bình.
"Có
chuyện gì xảy ra?". Thấy cô sắc mặt tái nhợt, Lục Bình lo lắng hỏi:
"Em nơi nào không thoải mái, có muốn hay không chị. . .". Chỉ là một
câu nói chưa nói hết, liền bị Elena cắt đứt.
"Em
không sao, chỉ là một người thân của em xảy ra chút chuyện, xin lỗi bây giờ em
muốn chạy đến bệnh viện, không thể nói chuyện với chị". Elena vô cùng áy
náy nói, vừa nói vừa từ trong bao lấy ra danh thiếp của mình đưa cho Lục Bình:
"Đây là danh thiếp của em, chúng ta lần sau nói chuyện tiếp".
"Được".
Lục bình nhận lấy danh thiếp gật đầu một cái, lúc này mới buông ra Elena.
Elena rất
là xin lỗi cuối cùng nhìn Lục Bình một cái, lúc này mới bước vào bên trong xe.
. .
Sau khi
Elena rời đi nơi này, Âu Thiên cũng rời đi. Bị bỏ rơi một mình Lý Dao Viện uống
rượu suốt buổi chiều, nghĩ ngợi mình nên làm cái gì.
Lại nâng
chén uống một ngụm rượu, Lý Dao Viện chao đảo đi đến bàn trang điểm, từ hộp
trang điểm lấy một chìa khóa mở một tủ đặc chế ở bàn trang điểm lấy ra một phần
tài liệu.
Cầm phần
tài liệu trân tay Lý Dao Viện mở ra xem nhìn mấy hàng chữ ở trên, trong mắt bà
hiện lên sự khổ sở, đau đớn dần dần trở thành sương mù, mắt của bà bắt đầu mờ mịt.
Người tính
không bằng trời tính! Không nghĩ rằng cuối cùng bà không đem tờ giấy này ra! Tất
nhiên, đây cũng là lá bài cuối cùng của bà.
Trong lòng
có chút buồn phiền! Bà cầm lý rượu uống một ngụm, khiến cho cồn làm cho cô mất
đi tia lý trí cuối cùng. . . .
Âu Xảo Lệ từ
Pub trở lại Âu gia, đẩy cửa phòng của mình thấy Lý Dao Viện đang mặc quần áo xa
hoa nằm trên ghế salon, nhìn một đống không biết là hình gì.
“Mẹ” Âu Xảo
Lệ đem túi Chanel của mình ném lên giường, cho khi đến gần Lý Dao Viện mới biết
là bà đang xem hình lúc nhỏ của mình.
Rõ ràng
nghe được cô gọi, nhưng là Lý Dao viện cũng không có lên tiếng trả lời cô. Mà
là như cũ tự nhiên nhìn hình ngẩn người.
Âu Xảo Lệ cảm
thấy không thú vị bĩu môi, xoay người đi tắm, không ngờ trong lúc cô xoay người
liếc thấy tài liệu Lý Dao Viện đặt trên khay trà.
"Đây
là cái gì?"Cô không hiểu khom lưng cầm lên phần tài liệu kia, mở ra vừa
nhìn: " Giấy thỏa thuận li hôn, nghiệm chứng DNA?". Cô nhăn lại mày,
hoàn toàn không hiểu.
Lúc này Lý
Dao Viện cũng không im lặng nữa, vươn tay vuốt ve những tấm hình kia nói: “Đấy
là thân thế của con”.