Ads
Lúc bấm điện
thoại, Bạch Tuấn Ngạn đang uống rượu trong biệt thự, còn Elena và thím Trương
nghĩ ngơi trên ghế sofa, chỉ là hai mắt hai người đều lăn tăn những giọt nước mắt.
Mấy ngày nay, không có một chút tin tức của Âu Y Tuyết, cho nên họ rất lo lắng
ăn không ngon ngủ cũng không yên, mới lúc nảy hai người khóc mệt mỏi rồi mới ngồi
nghỉ.
Điện thoại
di động ở trên bàn rung khoảng năm giây, Bạch Tuấn Ngạn mới đưa tay cầm lấy, vừa
nhìn là một số lạ. Trong lòng nghĩ trễ thế này ai lại gọi điện thoại mới bấm
nút nhận.
“Alo”. Hắn
cố gắng đè thấp giọng nói, từ trên ghế đi xuống định đi ra ngoài cửa nghe điện
thoại để tránh đánh thức hai người.
Chỉ là sau
tiếng “Alo” của hắn thì đầu giây bên kia cũng yên lặng. Hắn nhíu mày dừng bước
cho là người đầu dây bên kia muốn quấy rối định cúp điện thoại. Lúc đó điện thoại
bên đó truyền đến tiếng xé rách quần áo, còn mơ hồ có tiếng khóc của phụ nữ,
sau đó lại không có một tiếng động.
Phụ nữ? Sẽ là ai?
Số điện thoại này
của hắn chỉ có hai người phụ nữ biết, một là Elena đang ngồi trên ghế sofa ngủ,
một người khác là. . . . . . .
Đột nhiên sắc mặt
Bạch Tuấn Ngạn cứng đờ, tay cầm điện thoại run lên, đầu đang say rượu bỗng
nhiên bình tĩnh. Hắn không dám tin nhìn chằm chằm điện thoại, lại đến khi điện
thoại truyền đến âm thanh giống như lúc nãy, lúc này hắn cố gắng tập trung nghe
điện thoại, nghe thêm nhiều lời nói.
[Cô cho rằng cô
có thể chạy trốn sao? Hừ! Tuyệt đối không có khả năng!]. . . .
Đây là câu nói mà
Bạch Tuấn Ngạn có thể nghe rõ nhất. Sau câu nói kia điện thoại di động truyền đến
“ keng keng keng keng” một mảnh âm thanh tắt máy. . . . .
Bạch Tuấn Ngạn sững
sờ một lúc lâu mới khôi phục tinh thần. Hắn mấp máy môi đẻ cảm xúc, sau đó đến
sofa gọi thím Trương cùng Elena dậy.
BMW màu xanh ngọc
chạy nhanh tại trên đường cao tốc, đang lái hướng núi Dương Minh.
“Con xác định?
Lúc nãy vừa nghe thấy giọng nói của nó?”. Elena ngồi cạnh tay lái nước mắt tràn
mi. Vui sướng cùng kích động, tâm trạng không yên.
“Dạ con xác định?”.
Bạch Tuấn Ngạn vừa nhìn đường phía trước, vừa suy nghĩ đến giọng nói đàn ông
trong điện thoại, trong mắt hiện lên sự sắc bén.
Hắn không
biết là Mạc Dĩ Trạch mang Âu Y Tuyết giấu chỗ nào, nhưng bây giờ hắn có thể chắc
chắn, Âu Y Tuyết đang nằm trong tay Mạc Dĩ Trạch!
Bởi vì câu
trả lời khẳng định của Bạch Tuấn Ngạn, trong lòng Elena nhẹ nhõm, chỉ là vẫn
rơi nước mắt không ngừng.
“Mạc Dĩ Trạch
tại sao muốn gạt chúng ta? Tại sao?”. Nhớ lại sự kiên trì của Mạc Dĩ Trạch mấy
ngày trước, Elena cảm thấy vô cùng đau lòng. Người đàn ông đó giấu Âu Y Tuyết
là vì cái gì? Hắn tại sao muốn nhốt nó? Các câu hỏi hình thành trong đầu Elena,
làm lòng Elena không thể bình tĩnh.
"Điệp
nhi, con không cần nôn nóng". Một mình ngồi ở sau xe thím Trương ôn nhu an
ủi Elena. Vốn là Elena không muốn bà theo, nhưng vì bà yêu cầu cho nên mới bằng
lòng đồng ý. "Dĩ Trạch không phải đứa trẻ hư, nó nhất định có lý do của
nó".
Trong ấn tượng
của bà Dĩ Trạch không phải là người xấu, tuy thời gian bà tiếp xúc với anh
không lâu nhưng trực giác nói với bà anh là người tốt.
Lúc thím
Trương đang tận lực an ủi Elena, Elena im lặng đau khổ suy nghĩ, Bạch Tuấn Ngạn
càng lúc càng lên men say. Cách đó không xa có một chiếc xe chở máy móc phóng
nhanh về phía xe của bọn họ.
Bạch Tuấn
Ngạn cảm thấy đầu óc có chút nặng nề mí mắt càng ngày càng rơi xuống, tay trái
vuốt vuốt trán ê ẩm cưỡng bách mình tỉnh lại. Nhưng trong nháy mắt đó chiếc xe
hàng đâm thẳng vào bọn họ, Bạch Tuấn Ngạn chưa kịp phản ứng liền xảy ra thảm kịch.
Kết quả là
——
‘Phanh’ một
tiếng nổ kinh thiên động địa
Trong một
nháy mắt, chân trời đen nhánh bị nhuộm thành một mảnh đỏ tươi.
Khi ác ma
muốn trừng phạt một người, hắn sẽ dùng thủ đoạn của chính mình. Hắn sẽ không mắng
không đánh, hắn sẽ làm lòng của họ đau từ trong ra ngoài, đau đến có cảm giác sống
không bằng chết.
Trong không
khí tràn đậm hương vị sau khi hoan ái.
Một cái quần
ngủ màu trắng bị xé thành mảnh vụn nằm trên sàn nhà.
Đầu tóc Âu
Y Tuyết xốc xếch nằm trong chăn, da thịt trắng nõn đầy vết tích, cô bó chặt tấm
chăn mỏng tơ tằm đưa lưng về người đang ngủ say sụt sùi khóc cho hoàn cảnh bi
thảm của mình.
Cô có thể
chống đỡ được nữa hay không? Cô gắng đến khi đứa bé ra đời, sau đó rời khỏi nơi
này? Ban đầu thì cô có chút lòng tin nhưng bây giờ thì cô không thể xác định. .
. . .
Đang lúc cô
âm thầm suy nghĩ, một giọng nói đầy tình dục truyền đến từ phía sau lưng cô. Cô
còn chưa kịp phản ứng đã bị người dùng lực kéo vào trong ngực.
"Đang
suy nghĩ gì?".
Ngủ ước chừng
nửa giờ Mạc Dĩ Trạch vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy cô khẽ lay động thân thể,
trong lòng căng thẳng, lập tức tự nhiên sinh ra cảm giác thương tiếc.
Anh đem
thân thể cô xoay lại đối diện mình. Nhìn thấy trong mắt cô mang theo sự sợ hãi,
trong lòng anh cảm thấy mơ hồ đau đớn. Tay anh không an phận di chuyển trên người
cô tới phần eo của cô, sau đó thuận thế lôi kéo để cho hai thân thể càng thêm
chặt chẽ không có khe hở.
“Tôi làm em
bị thương rồi hả?”. Thấy sắc mặt cô ửng đỏ, khóe môi Mạc Dĩ Trạch nâng lên nụ
cười tà mị. Sau đó anh tiến lên phía trước hôn lên trán cô một cách dịu dàng cố
gắng làm cho cô hết sợ hãi.
Từ khi biết
sự ác độc của Âu Xảo Lệ và sự trong sạch của cô, đây là lần đầu tiên anh có được
cô, có thể nói là vô cùng có ý nghĩa. Lần này, cô không có phản kháng, anh cũng
không đem sự tức giận của cô thành sự phóng đãng. Rõ ràng lúc trước đã tiếp xúc
thân mật cả đêm, cô không có thành thục làm anh ngoài ý muốn, dĩ nhiên trừ lần
đó ra, cô ngọt ngào làm anh phát điên!
Anh thừa nhận
anh không phải là một người chưa trưởng thành, qua nhiều năm đổi qua không biết
bao nhiêu người phụ nữ, nhưng anh có thể khẳng định, không có một người phụ nữ nào
có thể so sánh với cô, anh luôn luôn muốn cô, anh liên tiếp muốn cô nhiều lần mới
buông cô ra.