Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 143: Chương 143: Hôn lễ cứ theo lẽ thường




Ads Lục Bình Và Mạc Dũng nhìn nhau hai người đã cùng chung một ý nghĩ. Trong lúc hai người đang định đi lên lầu thì cửa có một lực lớn gõ vang dội.

“Ai lại đến trễ thế này?”. Người giúp việc nữ đang trong phòng bếp đi ra lẩm bẩm, buông công việc trong tay đi ra mở cửa. Nhìn xuyên qua mắt cửa cô nhìn thấy một người cao lớn đang đứng trước cửa.

“Ông chủ, bà chủ, cậ chủ trở về”. Giọng nói của người giúp việc mừng rỡ, có lẽ là do trong thời gian dài không gặp anh.

Mạc Dũng nghe vậy cau mày, cũng không phải do lời nói của người giúp việc mà có nhiều phản ứng. Lục Bình cũng dự đoán được anh sẽ về nhưng không nghĩ tới anh lại đến vào lúc trễ như thế này, có thể thấy được. . . .

“Cho nó vào đi”. Lục Bình mở miệng. Đúng lúc có đủ người như vậy có thể thảo luận chuyện của anh.

“Dạ”. Người giúp việc cung kính đáp, sau đó mở cửa.

Đang lúc cô mở cửa, bóng dáng hung hăng xông thẳng vào biệt thự sải bước đi tới bên cạnh Mạc Dũng và Lục Bình.

Vừa thấy mặt anh cũng không cùng cha mẹ chào hỏi mà trực tiếp hỏi: “Cô ấy đang ở đâu?”. Giọng nói lạnh lùng mang theo sự cứng rắn.

Vẻ mặt lạnh lùng của anh làm cho Lục Bình và Mạc Dũng không chuẩn bị tâm lý, lòng hai người không thể áp chế được nổi khiếp sợ, trố mắt ra nhìn hắn một lúc lâu mới trả lời.

“Con ngồi xuống trước, Tôi có lời. . . .”. Đang muốn anh ngồi xuống trước sẽ gọi người lên lầu gọi Âu Y Tuyết, nhưng lòng gấp gáp của Mạc Dĩ Trạch đã vượt qua mọi người dự đoán.

Khuôn mặt giận dữ, cặp mắt anh giống như ác điểu nhìn qua chỗ hai người, anh nhếch môi cười lạnh lùng nói: “Nói cho con biết, cô ấy đang ở đâu!”. Lúc này anh không có tâm trạng nghe người khác nói, anh chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Âu Y Tuyết!

“Tôi. . . .”. Lời nói lần nữa bị anh lạnh lùng đánh gãy,trong lúc nhất thời Lục Bình không thể nói ra một câu. Mạc Dũng bên cạnh vì bà nói: “Cô ấy ở phòng khách thứ nhất bên trái ở trên lầu hai, con không cần phải. . . .”.

Câu nói chưa nói xong thì bóng dáng lạnh lẽo ấy vụt mất chạy lên lầu.

Mạc Dũng và Lục Bình một lúc mới phản ứng kịp mà đi theo lên lầu.

Căn cứ theo lời nói của Mạc Dũng, Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng tìm thấy phòng Âu Y Tuyết đang ở.

Lúc anh vội vã đẩy cửa phòng, Âu Y Tuyết đang đưa lưng về phía anh, một thân một mình đang đứng ở cửa sổ sát đất không biết đang nhìn cái gì. Chỉ là cảm nhận bóng lưng của cô vô cùng cô đơn tịch mịch, khiến anh cảm thấy đau lòng vô cùng.

Trong lòng anh lửa giận bừng bừng nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của cô đều tiêu tan, nhưng vẻ vội vàng của anh không có thay đổi. Anh cất bước đi tới bên cạnh cô. Còn chưa đợi Âu Y Tuyết phản ứng liền đem cô vào lòng ngực ôm cô thật chặt.

Âu Y Tuyết còn đang đắm chìm trong suy nghĩ cảm thấy một sức mạnh ôm lấy cô làm cô không kịp phản ứng. Đôi mắt đen nhánh nhìn cặp mắt đối diện trong bóng tối.

“Anh. . .”. Làm sao lại ở đây?

Cô chưa kịp nói xong liền bị Mạc Dĩ Trạch nói trước: “Tôi cho là em rời đi, rời đi tôi”. Giọng nói không có một phần gì là tức giận chỉ có bi thương mà thôi.

Nghe anh nói vậy những lời Âu Y Tuyết ngưng lại. Cô kinh ngạc nhìn anh cảm nhận được sự tham lấy chiếm giữ của anh, cũng cảm nhận thấy sự lo lắng của anh nhưng cô không biết anh lo lắng như vậy là đối với cô hay đứa bé trong bụng. . . .

Cứ như vậy Âu Y Tuyết mặc cho anh ôm lấy mình, mà anh cũng ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô để hồi phục trái tim của mình cho đến. . . .

“Khụ khụ”. Một tiếng ho khan vang lên sau lưng bọn họ.

Âu Y Tuyết xoay chuyển ánh mắt, mới phát hiện lúc này ở cửa có thêm hai người, vì vậy trong lòng căng thẳng lập tức đẩy anh cách xa mình. Mạc Dĩ Trạch cảm thấy hương vị quen thuộc cách xa mình anh nhướng mày, ý lạnh lẽo lan tỏa.

"Hai người ra ngoài, chúng ta xuống lầu nói chuyện một chút". Mạc Dũng nói thật nhỏ một câu, lúc này mới mang theo Lục Bình đi xuống lầu.

Âu Y Tuyết không có nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Dĩ Trạch phát run liền vòng qua anh đi theo xuống. . . . .

Ở Mạc gia giờ này thường mọi người đã ngủ nhưng hôm nay có việc ngoài ý muốn nên cả nhà thắp đèn sáng như ban ngày.

Sau khi sai khiến tất cả người giúp việc, Lục Bình mới đứng dậy rót cho mỗi người một ly trà nóng, sau đó mới mở lời vào chủ đề chính.

"Con định làm như thế nào?". Những lời này dĩ nhiên là đối với là người trong cuộc một Mạc Dĩ Trạch, Mạc Dũng có chút lo lắng, bởi vì ông không biết con trai duy nhất của mình sắp sẽ làm ra cái quyết định gì. Mặc dù tình hình lúc nãy chứng minh ý nghĩ của ông, chỉ là. . .

Kể từ đi theo xuống lầu sau, Mạc Dĩ Trạch từ đầu đến cuối duy trì im lặng, anh nhíu chặt lại chân mày, ánh mắt hướng ngồi đối diện anh Âu Y Tuyết. Mà cho đến khi Mạc Dũng nói, anh không muốn trả lời.

Bởi vì vấn đề của Mạc Dũng, lòng của Âu Y Tuyết có cảm giác đau nhói , nhưng mà bởi vì biết giờ phút này anh đang nhìn cô, cho nên anh còn là nâng lên nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt hồi đáp: "Hai bác yên tâm, cháu sẽ không ảnh hưởng hôn lễ của anh ấy". Cô cưỡng ép mình nói chuyện, cho dù trong lòng đã đầm đìa máu tươi.

Mạc Dũng ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ rằng Âu Y Tuyết lại sẽ trả lời như vậy. Ánh mắt kinh ngạc hướng người bên cạnh, lại thấy Lục Bình trịnh trọng gật đầu về phía ông, vì vậy còn lại lời đều nuốt vào trong bụng.

"Vậy. . . Dĩ Trạch con thì sao?". Ông lần nữa đem tầm mắt chuyển qua Mạc Dĩ Trạch , nặng nề hỏi.

Vậy mà, Mạc Dĩ Trạch lại lạnh lùng thoáng nhìn Âu Y Tuyết, tiếp lạnh lùng nói: "Cô ấy sẽ không trở thành chướng ngại vật của cuộc đời con, hôn lễ cứ theo lẽ thường cử hành". Anh tuy nói cực kỳ đạm cực kỳ nhẹ nhõm, nhưng là trong mắt anh chỗ phát ra vẻ lạnh lùng, mặc cho ai cũng nhận thấy được giờ phút này tâm trạng anh cực kỳ không vui, dĩ nhiên trừ Âu Y Tuyết .

"Này. . .". Lần này sững sờ chính là Lục Bình! Bà mắt lạnh đảo qua Mạc Dĩ Trạch, sử dụng ánh mắt chất vấn hắn tại sao nói như vậy.

Nhưng là Mạc Dĩ Trạch lại làm như không thấy.

"Ngày mai Bùi Nhiên sẽ đem đồ vật chuyển vào biệt thự, cho nên ở trước khi em sinh đứa bé, thì ở lại đây". Anh tự mình làm ra một quyết định trái với lương tâm, bởi vì lời nói của cô làm anh tức giận.

Vốn tưởng rằng Âu Y Tuyết ít nhất sẽ hơi nhíu mày, bày tỏ những một ít gì đó, nhưng là cô lại không có. Cô chỉ là an tĩnh gật đầu một cái, coi là đáp lại ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.