Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 166: Chương 166: Kết cục




Ads Thời gian thấm thoát, thoáng chốc bốn năm đã vụt qua.

Mở mắt ra đi. Em còn muốn ngủ bao lâu?

Còn phải hành hạ anh bao lâu?

Anh biết rõ em không chịu tha thứ cho anh, anh cũng không cầu mong xa vời em có thể tha thứ cho anh. Chỉ cần em tỉnh lại, có được hay không?

Anh biết mình không nên giấu giếm tất cả sự thật, không nên ích kỷ lừa gạt em, nhưng anh xin em, không nên dùng chính bản thân mình để trừng phạt anh có được hay không?

. . . .

Đã bao lâu rồi? Nhìn vào ngũ quan tái nhợt của cô, hai mắt không có bất kỳ dấu hiệu mở ra nào, tự trách đã bao lâu?

Bên trong phòng bệnh VIP to như vậy, yên lặng đến đáng sợ. Mùi thuốc khử trùng thật đậm tràn ngập bên trong không khí, làm cho người ta không khỏi nhíu mày.

Nếu như không nhìn thấy điện tâm đồ vẫn lên xuống phập phồng, chỉ sợ là đã rất nhiều lần anh sẽ cho rằng cô đã rời khỏi anh. Nhưng cho dù là muốn rời đi, thì người nên đi là anh mới đúng!

Bốn năm trước chính là cái đêm bình thường như mọi ngày kia, anh đang ở công ty xử lý những vấn đề mà Lisa để lại, bận rộn đến bể đầu sứt trán. Cũng trong lúc đó, cô lại xảy ra tại nạn xe cộ trên đường cao tốc, mạng sống bị đe dọa. Sau đó, khi anh chạy đến hiện trường vụ tai nạn, phát hiện ở bên cạnh cô lại là Lisa đã chết, trong một nháy mắt kia, sự phẫn nộ của anh bị trêu chọc thiêu đốt đến vô tận (không biên giới, không có điểm dừng).

Cô rất nhanh được đưa vào bệnh viện Thanh Du, may mắn là không có gì nguy hiểm đến tính mệnh; không may, cô có thể sẽ hôn mê cả đời. Thời điểm khi biết được tin tức này, anh hi vọng một khắc nằm xuống kia chính là anh, nhưng sự thật lại nói cho anh biết, người thay anh nhận lấy tất cả hậu quả lại là cô!

Anh nên may mắn như thế sao? Không, nếu như người nằm đó chính là anh, vậy thì anh sẽ thấy tốt hơn một chút. Nhưng lúc này là cô, anh đã cảm nhận thấy rõ cái gì gọi là sống không bằng chết. . .

Nghĩ tới đây, chân mày trên gương mặt tuấn lãng lại không tự chủ được nhíu chặt, ở trong lòng của anh một cỗ cảm giác tự trách khó có thể tiêu tan lan rộng càng lúc càng lớn, khiến cho anh cảm giác mình sắp hít thở không thông.

Thật sâu nhìn cô tiều tụy vẫn trong trạng thái hôn mê sâu (cao độ hôn mê), cuối cùng anh lưu luyến nhìn cô một cái mới đứng dậy rời đi.

Ra khỏi cửa phòng bệnh, liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài ở hành lang, lẳng lặng xem truyện nhi đồng ở trên tay.

Mạc Dĩ Trạch thân mật ngồi xổm người xuống, dịu dàng nói: "Nhược Y, chúng ta đi thôi". Nói xong liền muốn dắt tay nhỏ nhắn của bé.

"Không cần". Nhược Y đã được năm tuổi nghe vậy, không ngừng lắc đầu liên tục, tiếp đó khuôn mặt nhỏ nhắn tỉ mỉ trắng hồng ngửa lên, vẻ mặt không muốn mà nói: "Con muốn ở đây với mẹ. . .".

Chỉ là còn không đợi cô nói xong câu đó, Mạc Dĩ Trạch liền nói: "Mẹ cần nghỉ ngơi".

"Nhưng. . .". Cái miệng nhỏ nhắn của Nhược Y cong lên, bộ dạng như sắp khóc: "Con muốn ở chỗ này ngủ cùng mẹ, mẹ ngủ một mình một chút sẽ lạnh, lúc con lạnh dì sẽ ngủ cùng con" (Editor: Dì mà cô bé nói là bảo mẫu của bé).

Thấy hình dáng của con gái cực kỳ giống cô, Mạc Dĩ Trạch do dự một lát, hồi lâu mới gật đầu: "Vậy con ở lại đây, lúc cha tan việc sẽ trở lại đón con, có chuyện gì con cứ nói với cô y tá ở bên này là được, biết không?". Anh cưng chìu xoa xoa lên trên đỉnh đầu tinh tế nho nhỏ của bé.

"Vâng". Vừa nghe được anh đồng ý, Nhược Y liền vội vàng gật đầu.

Thấy con gái kích động như vậy, Mạc Dĩ Trạch cũng không tiện nói thêm gì nữa. Sau khi quan tâm (chiếu cố) thêm vài câu, mới xoay người cất bước rời đi.

Đợi sau khi bóng dáng của anh biến mất ở khúc quanh, Nhược Y nho nhỏ lúc này mới lộ ra một nụ cười quỷ quái (quỷ linh tinh), sau đó nhanh chóng cầm lấy cuốn truyện nhi đồng đang đặt trên ghế dài, chạy nhanh như làn khói vào trong phòng bệnh.



"Mẹ, con tới rồi". Nhược Y trở mình linh hoạt leo lên ghế tựa, sau đó bò lên trên giường, tiếp theo lại nằm xuống bên cạnh Âu Y Tuyết đang ngủ mê man.

Một giây sau, hai mắt Âu Y Tuyết vốn đang đóng chặt lập tức mở ra, con ngươi trong suốt sau khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh, lập tức đem nó ôm vào trong ngực của mình, nói: "Chuyện của chúng ta con không có nói cho cha biết?".

"Đương nhiên rồi". Nhược Y gật đầu một cái.

"Vậy thì tốt". Âu Y Tuyết vuốt một cái chóp mũi của cô bé, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy. Thật ra cô đã tỉnh lại từ nửa năm trước, chỉ là vẫn còn hận Mạc Dĩ Trạch giấu giếm chính mình nên vẫn giả bộ hôn mê.

Cô có thể không để ý tới anh, nhưng lại không thể không để ý đến con gái ruột của mình! Cho nên cô muốn Nhược Y giấu diếm sự thật là cô đã tỉnh lại.

"Đồ mẹ dặn con mang đã mang tới chưa?". Thân mật kéo Nhược Y vào trong ngực của mình, Âu Y Tuyết dịu dàng hỏi. Quá trình lớn lên của con gái cô đã bỏ qua quá nhiều, cho nên cô hi vọng sau này đều có thể làm bạn ở bên cạnh con bé, không còn vắng mặt nữa.

"Dạ có". Nhược Y gật đầu một cái, khéo léo đáp.

"Vậy thì tốt". Âu Y Tuyết hôn một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, sau đó trong con ngươi trong suốt thoáng qua một chút đau thương.



Khi Âu Y Tuyết mang theo Nhược Y biến mất khỏi bệnh viện, lập tức khiến cho tất cả y tá thầy thuốc bên trong bệnh viện khủng hoảng. Đầu tiên là người ngã ngựa đổ tìm hết một lượt, cuối cùng không có tìm được bấy giờ mới vạn bất đắc gọi điện thoại cho Mạc Dĩ Trạch, thông báo cho anh.

Nhưng khiến cho người ta trong dạ thấy kỳ quái là, Mạc Dĩ Trạch cũng không có lập tức chỉ trích họ thất trách (vô trách nhiệm), mà chỉ nhàn nhạt nói một câu "Biết rồi" liền cúp điện thoại. Mà bản thân anh cũng không có lập tức đi ra ngoài tìm kiếm, mà vẫn một mực ở công ty xử lý tài liệu cho đến lúc xong việc mới rời đi.

Ra khỏi công ty, anh cũng không có tới bệnh viện đón Nhược Y như đã nói. Sau khi gọi một cuộc điện thoại, nghiêm túc gật đầu một cái xong mới lái xe đi đến một địa điểm nào đó.

Nghĩa trang Thiên Đường (công viên tưởng niệm Thiên Đường) ——

"Em quả nhiên ở chỗ này". Trong đôi mắt sắng của Mạc Dĩ Trạch giấu diếm nhàn nhạt tức giận, nói.

"Anh . . .". Chợt thấy sự xuất hiện của anh, Âu Y Tuyết ngoại trừ khiếp sợ ra cũng chỉ là khiếp sợ.

"Anh vì cái gì lại xuất hiện tại nơi này đúng không?". Mạc Dĩ Trạch nghiêm túc nâng lên khóe môi. Nếu như không phải là sáng nay anh nhìn thấy Nhược Y mang theo y phục của cô, mà nhớ tới ngàyhôm nay cũng sẽ không nghĩ đến cô đã sớm tỉnh lại từ lâu.

Nhưng những cái đó cũng không phải cái anh đang quan tâm, anh quan tâm chỉ có: "Em vẫn còn hận anh sao?". Đưa tay ôm chặt lấy Nhược Y đang say ngủ trong ngực cô vào ngực của mình, anh khàn giọng hỏi.

"Không". Nghe vậy, Âu Y Tuyết lắc lắc đầu nói: "Em không hận anh". Tỉnh lại nửa năm, cô cũng đã nghe rất nhiều lời thật lòng của anh, cô ngoại trừ cảm động ra thì cuối cùng hận ý cũng biến mất, nhưng cũng chính là bởi vì điều này cô mới không biết mình sau khi tỉnh lại nên dùng cái gì đối mặt với anh, cho nên mới. . .

"Anh yêu em". Đột nhiên, Mạc Dĩ Trạch nói.

". . . ." Âu Y Tuyết sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy.

"Cho nên, vô luận em có hận anh hay không, đời này, em cũng đừng nghĩ thoát khỏi anh". Lời nói chôn giấu trong lòng đã lâu trong nháy mắt bật ra, ánh mắt Mạc Dĩ Trạch hớn hở nhìn cô, trong mắt chứa đầy nóng bỏng.

"Nhưng em. . .". Còn không biết làm như thế nào đối mặt với anh.

Chỉ là còn chưa chờ Âu Y Tuyết nói hết câu, chỉ thấy Mạc Dĩ Trạch nghiêng người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang muốn mở miệng nói của cô, thừa dịp cô khẽ nhếch mở liền đoạt lấy đầu lưỡi của cô.

Âu Y Tuyết ngượng ngùng rũ xuống, đại não tạm dừng hoạt động.

Nhiệt tình tích tụ đã lâu lập tức liền bộc phát ra ngoài, Mạc Dĩ Trạch còn có Nhược Y ngăn cách ở giữa, thật sâu hôn cô, vừa bá đạo tuyên thệ nói: "Ở lại bên cạnh anh, anh sẽ dùng tính mạng của mình để yêu em".

Âu Y Tuyết bị kiềm hãm, qua một hồi lâu mới nhắm lại mắt của mình, dùng hành động thực tế đáp lại lời của anh.

Mà lúc này, cũng trọn vẹn ứng với câu nói kia "Vô thanh thắng hữu thanh"

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.