Ads
"Thiên, em xin anh, đừng đối với em như vậy!\" Ngữ
điệu cầu khẩn tràn đầy biệt thự, tiếng khóc cực kỳ bi ai đánh thẳng vào màng
nhĩ của người nghe. Theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái 19 tuổi mặc áo
đầm màu trắng đang ngã ngồi trên nền gạch cẩm thạch bóng loáng, mái tóc quăn
đen nhánh rũ xuống vai, xốc xếch làm cho người ta có cảm giác cô đang bị vũ nhục,
gương mặt đẹp vốn nên tràn đầy hương vị thiếu nữ nhưng giờ phút này bởi vì
khóc, trở nên yếu đuối, lông mi dày vểnh lên dính nước mắt, làm cho lòng người
sinh ra thương tiếc và thương yêu, khiến người không đành lòng. Cánh tay gầy yếu
của cô gái giữ chặt người đàn ông trước mặt mình, giống như sợ anh sẽ rời xa
cô, thật chặt, không dám lười biếng. Nhưng đồng dạng, cô không biết đã khóc cầu
khẩn anh bao nhiêu lần.
Người đàn ông này dường như không để ý đến cảnh tượng trước
mắt mình, kiêu căng như Apollo, gương mặt anh tuấn như vương tử, không chút đồng
cảm, đôi mày nhíu chặt để lộ ra nhẫn nại cực hạn, anh cố nén lửa giận trong
lòng mình, coi thường cầu khẩn của cô gái.
\"Em van anh, anh nói một câu có được hay không?\"
Hai mắt Cốc Điệp đẫm lệ, nặng nề thỉnh cầu anh mở miệng một lần nữa. Mặc dù giờ
phút này lòng của cô đã sớm bởi vì sự thờ ơ ơ hờ của anh mà bao phủ bởi một tầng
băng cứng, đau đến không thiết sống vì việc anh muốn bỏ đi. Nhưng cô vẫn duy
trì hy vọng cuối cùng.
\"Hừ ——!\" Âu Thiên rốt cuộc nhìn thẳng cô! Hừ lạnh
khinh thường, gương mặt anh tuấn lạnh lùng thấu người. Giơ tay lên, từ trong
tây trang chỉnh tề của mình lấy ra một tờ màu trắng giấy, vung, động tác làm liền
một mạch, tiếp đó liền không nói nữa.
\"Đây là cái gì?\" Mắt Cốc Điệp sưng đỏ mang theo
kinh ngạc nhìn về phía Âu Thiên, lại nhìn về phía tờ giấy kia, rốt cuộc, cô hiểu,
đó là chi phiếu giá trị 50 triệu. . . .
\"Thiên, cái này là. . . .\" Cốc Điệp không hiểu.
Cúi đầu liếc xéo cô một cái, bộ dáng điềm đạm đáng yêu đập
vào mắt, Âu Thiên nhẫn nhịn sự kích động trong lòng, trầm ổn nói: \"Số tiền
này đủ để cô sống nửa đời sau, cầm nó, từ nay chúng ta chính là người xa lạ\".
Dứt lời, Âu Thiên liền nhấc chân, đi về phía cửa chính.
\"Đừng đi!\" Cốc Điệp thét chói tai, liền nhanh
chóng đi tới cửa, mở ra cánh tay không mấy dài của mình, dùng thân thể của mình
chặn cửa lại. Gương mặt thon gầy nhăn lại, nước mắt không ngừng chảy xuống:
\"Tại sao? Tại sao?\" Cô nghẹn giọng lắc đầu nhìn
người đàn ông cô yêu nhất đời này, cô không ngừng tìm kiếm đáp án từ anh, nhưng
cô chỉ thấy được sự vô tình trên khuôn mặt anh tuấn nhu tình ngày xưa của anh.
Âu Thiên nhìn thấy đường ra của mình bị chặn lại, lạnh lùng
cau mày.
\"Tại sao?\" Anh bỗng dưng cười nhạo một tiếng, nhếch
khóe miệng cười tà, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng cặp mắt đẹp của cô. Trước
kia, đôi mắt này, cho anh bao nhiêu rung động, thậm chí khiến anh lọt vào tình
yêu của cô thật sâu, chỉ là. . . . Anh cư nhiên quên, sự tham lam của phụ nữ. .
. .
\"Giữa chúng ta xong rồi.\" Anh không muốn để cho
mình đắm chìm ở trong tham lam hư vinh của cô, muốn giải quyết gọn gàng linh hoạt.
\"Em không hiểu rõ!\" Cô nhìn thấy anh vô tình,
nhưng cô không muốn tin tưởng anh có thể dễ dàng bỏ qua tình yêu của họ như vậy.
Nhất thời, trái tim co rút: \"Em đã rất yêu anh, chúng ta yêu nhau như vậy,
em không hiểu, tại sao chúng ta phải đi tới bước này, tại sao? Tại sao? Em van
anh, anh nói cho em biết nguyên nhân, chỉ cần em có thể sửa, em nhất định sửa lại
toàn bộ\". Cô càng nói càng kích động, càng nói nước mắt càng chảy nhanh,
trở nên không thể thu hồi, lại không thể thay đổi được anh.
\"Yêu?\" Anh giương môi cười, sau khi nghe lời cô
nói, nhưng ngay lập tức, một hồi giận dữ nổi lên ở đáy mắt anh.
\"Loại người như cô cũng có tình yêu sao? Cô xứng nói
yêu sao? Giữa chúng ta thật sự có tình yêu sao?\"
Đối mặt với lạnh lùng gây sự của anh, Cốc Điệp phút chốc suy
sụp, nhưng cô không muốn buông tay, coi như anh có thể bỏ qua tình yêu của họ,
cô cũng không có cách nào tuyệt tình như vậy.
Tâm, thật đã trăm ngàn vết thương.
Nhưng, lại có thể thế nào. . . . .
Rốt cuộc, cô xông lên trước, ôm lấy thân thể to lớn cao ngạo
của anh.
Cô đặt tay anh ở ngực của mình, để cho anh cảm nhận nhịp tim
của cô.
\"Tại sao giữa chúng ta không có tình yêu? Em vì anh,
em bỏ qua vị hôn phu chưa cưới, mà anh vì em, bỏ qua cuộc hôn nhân buôn bán của
mình, em thích vùi ở trong ngực của anh, anh có thể để em độc chiếm anh thời
gian dài. Anh nói anh thích món ăn em làm, em bỏ qua việc học của mình, làm một
cô gái nhỏ nội trợ vì anh! Chẳng lẽ những thứ này, những thứ này đều không đủ
chứng minh tình yêu của chúng ta sao? Chẳng lẽ anh quên sao?\" Cốc Điệp
vùi đầu trong lồng ngực anh, cô nắm lấy y phục anh thật chặt, không muốn buông
ra.
Bởi vì, cô đang tìm chứng cớ có thể chứng minh tình yêu của
họ.
Chỉ là, cô không thể ngờ tới, ngực của anh, đã sớm lạnh băng
Khóe mắt Âu Thiên kịch liệt co quắp, lông mày đen nhánh nhíu
thật sâu, rốt cuộc, anh đẩy cô đang không ngừng nức nở trong ngực ra, mắt lạnh
nhìn cô.
\"Cho nên, tôi hối hận!\"
\"A ——\" Cốc Điệp lại bị đẩy mạnh lên nền gạch cẩm
thạch lần nữa, thân thể nhỏ nhắn không chịu nổi đau đớn kịch liệt đột nhiên xuất
hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, thân thể co rúc như tôm tép.
Bởi vì phẫn hận, anh che đôi mắt. Anh thậm chí không nhìn thấy
bộ dáng thống khổ của cô, không có nghe được tiếng rên rỉ của cô.
\"Cô xác định cô yêu tôi, người đàn ông lớn hơn cô mười
tuổi, mà không phải nhìn trúng tiền của tôi?\"
Anh hỏi lần cuối cùng.
Lần này, anh rốt cuộc quyết định cho cô một cơ hội. Coi như
là vì những giọt nước mắt giả dối cô chảy ra, hoặc cũng là vì sự lưu luyến
trong lòng mình.
Bụng Cốc Điệp quặn đau, đau, đã tê dại thần kinh của cô. Cô
muốn nói cho anh biết, cô thật yêu anh, nhưng, trên trán mồ hôi nhỏ giọt, ngăn
trở cô. Cô chỉ có thể không ngừng gật đầu, cầu xin anh nhìn thấy đáp án của cô.
Nhưng, cuối cùng chỉ là mà thôi. . . .
Á khẩu im lặng như trong dự liệu, nụ cười khổ vang vọng ở
khóe miệng Âu Thiên, xem ra, cô thật không có yêu anh, mà bọn họ cuối cùng như
thế. . . . . .
\"Đừng tưởng rằng chuyện của mình làm sẽ không ai biết.\"
Lời vừa ra miệng, anh liền mở cửa, đi mất.
Bóng lưng quyết tuyệt rõ ràng in ở hốc mắt cùng với trong
lòng, Cốc Điệp giương tay phải muốn kéo bóng dáng biến mất của anh trở về,
nhưng cuối cùng, anh vẫn đi mất. . . .
Xé đau, đau lòng dây dưa tập kích cô, nước mắt rơi xuống
trên gạch lạnh như băng.
Tí tách, tí tách,
Một giọt, hai giọt,
Rốt cuộc, cô không chịu nổi.
Hôn mê bất tỉnh.