Ads
Bởi vì không muốn
để cho bản thân có gì nuối tiếc, Âu Y Tuyết quyết định học lại cấp hai, sau đó
học lên nữa. Nhưng có quá nhiều thứ đã quên, nên Trần Di vì giúp cô đã xung
phong đi tìm cho cô một vị gia sư. Nhưng Âu Y Tuyết dù có nghĩ đến phá đầu cô
chưa từng nghĩ đến gia sư của cô là ….. anh ta.
Anh ta vẫn mang bộ
dáng nho nhã, nụ cười như ánh mặt trời, quen thuộc đến mức khiến Âu Y Tuyết phải
khiếp sợ.
“Anh….”. Trong
đôi mắt sáng của cô có chút kinh ngạc, cô sợ hãi nhìn anh, không biết làm sao.
Vậy mà khi đối mặt với cô anh vẫn chỉ nở nụ cười dịu dàng. Bất đắc dĩ, cô chỉ
có thể quay qua nhìn Trần Di, lại thấy Trần Di nhìn cô vô cùng vui vẻ.
“Bất ngờ không?
Giữa hai người cũng quen nhau lắm rồi, cũng không cần mình giới thiệu”. Nói
xong, lại quay qua hôn Nhược Y một cái, lại nói: “Mình đi làm việc, hai người học
tốt nhé”. Sau đó cũng không nhìn phản ứng của hai người, liền rời đi.
Hai người đứng đó
nhìn nhau một lúc, rơi vào im lặng.
“Anh… có khỏe
không?”. Sau khi Trần Di đi khỏi, trên khuôn mặt người đàn ông xuất hiện nụ cười
khổ. Anh ta mỉm cười nhưng trong mắt đầy đau khổ nhìn đứa bé trong lòng cô, vô
cùng kinh ngạc. Nhưng cho dù có rất nhiều việc muốn hỏi, anh vẫn cố kìm chế bản
thân.
Âu Y Tuyết vẫn đứng
yên đó, sửng sốt một lúc, mới gật đầu: “Tôi rất khỏe”. Nhìn anh, trong lòng cô
vô cùng áy náy.
Thấy dáng vẻ cô
như thế, trong lòng Quý Đằng Viễn càng thêm sầu não.
“Nếu vẫn xem nhau
là bạn, ngồi xuống”. Trông anh đã chính chắn hơn lúc xưa, tính tình không còn
trẻ con mà thành thục chững chạc.
“Tôi…”. Âu Y Tuyết
muốn nói gì nhưng khi thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Quý Đằng Viễn, cũng
không nói gì mà ngoan ngoãn ngồi xuống. Cảm thấy ánh mặt của anh tập trung nhìn
Nhược Y, Âu Y Tuyết không biết làm sao, cũng không nghĩ giải thích.
Dần dần trong
không khí chỉ có sự yên lặng bao trùm. Âu Y Tuyết đứng ngồi không yên, trong
lòng có tiếng gọi mãnh liệt, nói cô phải đi thôi. Nhưng cô không đi, lời nói nhỏ
nhẹ: “Anh trở về khi nào?”. Vẫn còn nhớ lúc trước anh nói đi du học ở Mỹ, chỉ
là không ngờ mới hai năm đã quay trở lại, khiến cô vô cùng bất ngờ.
“Tuần trước”. Ngắm
nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, Quý Đằng Viễn nhẹ nhàng nói: “Nếu anh nói vì em
anh mới quay về, em có…”.
Vẫn chưa nói
xong, sắc mặt của Âu Y Tuyết đã thay đổi. Cô kinh ngạc nhìn ánh mắt như say mê
của anh, không biết trả lời thế nào.
“A”. Sớm biết
ngoài sự hoảng sợ cô đã không còn cảm xúc gì khác, nhưng khi nhìn thấy sự thật,
trong lòng vẫn đau. Nhưng vì không để cô tiếp tục áy náy, Quý Đằng Viễn sửa chữa
lại: “Đùa thôi, anh đã đính hôn”.
Nghe vậy, sắc mặt
của cô lúc này mới thoáng tốt lắm.
"Chúc mừng
anh". Cô nghĩ vui mừng chúc mừng anh, nhưng lời đến khóe miệng. Chỉ là sau
đó Âu Y Tuyết không có chú ý tới ánh mắt của anh có chút đau lòng.
"Cám
ơn". Quý Đằng Viễn trả lời trái lương tâm, thu lại nỗi đau: " Nếu anh
làm gia sư cho em, vậy chúng ta liền bắt đầu học".
"Ừ". Âu
Y Tuyết hiểu ý tứ của anh, chỉ có thể gật đầu.