Ads
Khi tất cả tuyển thủ dự thi của mình về hàng thì Âu Y Tuyết
lại chìm sâu trong biển làm tất cả học sinh khiếp sợ.
Cách đó không xa, trên bờ cát, Mạc Dĩ Trạch mặc Tshirt màu
đen và quần jean bó sát người, đôi tay đút trong túi quần, bộ dạng dù bận vẫn
ung dung nhìn Âu Y Tuyết không ngừng chìm vào trong nước, nhưng hành động đó
không giống người đang bơi lội.
Người con gái ngu ngốc! Chẳng lẽ, vì tránh né mình, cho nên
mới làm như vậy?
Chẳng lẽ cô không biết câu ngạn ngữ “thoát được nhất thời chứ
không thoát được một đời” sao?
Trên mặt Mạc Dĩ Trạch nâng lên một nụ cười kỳ lạ, đôi mắt
đen chứa một tầng sương lạnh lẽo.
Nếu như vì tránh né, cô mới nhảy xuống biển, vậy hắn cũng muốn
xem, cô chuẩn bị lấy cái gì kết thúc.
"Cô ấy đang làm gì vậy?"
Khi tứ chi Âu Y Tuyết chìm trong nước biển là lúc tất cả học
sinh đang nghị luận ầm ĩ trên bờ cát.
Bởi vì, giờ khắc này, nơi Y Tuyết bơi tới không phải là hòn
đảo nhỏ mà bọn họ đang đứng, mà là nơi biển rộng mênh mông vô tận. . .
"Bạn kia, phương hướng của em sai rồi!". Thầy giáo
hướng dẫn huýt gió, hướng về phía Âu Y Tuyết đã cách bọn họ hơn trăm mét hô.
Ai ngờ, tiếng cười nói to như vậy cũng không khiến Âu Y Tuyết
dừng lại, ngược lại, cô tiếp tục bơi về phía trước, giống như chưa từng nghe thấy.
. .
"Tại sao cô ấy bơi về bên kia?". Nước biển đã ngập
hai chân, đầu gối, eo của Âu Y Tuyết. . . Những nữ sinh vừa dự thi với Âu Y Tuyết
cũng hoảng hồn.
"Động tác của cô ấy là lạ. . ."
"Cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao không qua
đây?". Lại có người nói.
Nghi vấn thay nhau mà đến, tất cả học sinh đứng tại chỗ nhìn
nhau, nhưng không có bất luận kẻ nào cho các cô một lời giải đáp hợp lý.
Mọi người bàn tán ầm ĩ, rồi lại không người nào giải thích
được, đúng lúc đó một tiếng nói thật thấp truyền đến từ sau lưng khiến bọn họ
khiếp đảm.
"Thầy giáo, bạn ấy. . . dường như bạn ấy sắp chìm xuống
rồi. . . . . .".
Mọi người nhìn lại nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy một nữ
sinh diện mạo non nớt ngây thơ đang trợn to cặp mắt, run rẩy chỉ vào mặt biển.
Xoay đầu lại đã thấy áo cứu sinh trên người Âu Y Tuyết trôi
lơ lửng trên mặt biển từ khi nào, chỉ còn đỉnh đầu nhô lên trong nước.
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả học sinh ở đó ngây ngốc tại
chỗ, bọn họ trợn to mắt, thậm chí, có nữ sinh nhát gan còn thét lên.
Vì vậy, trên bờ loạn thành một đoàn.
Trước tình huống nguy cấp, thầy giáo hướng dẫn không để ý trấn
an làm mọi người bớt kinh sợ mà vội vàng cởi giầy.
Khi thầy giáo hướng dẫn đang chuẩn bị chạy đi cứu Âu Y Tuyết
thì một bóng dáng lại đột nhiên lao lên, nhanh hơn một bước, nhảy xuống biển.