Ads
“Mày quả nhiên thích giành đồ của người khác như mẹ mày, hạ
tiện giống nhau!”
Một câu nói này, tuy chỉ có mười sáu chữ ngắn ngủn, nhưng tức
giận và đau lòng bao hàm trong đó làm cho người ta không thể sao lãng.
Vết thương khắp người cô cũng không thể khiến cô đau đớn bằng
câu nói này. . . .
Ngay cả trong lòng đã sớm biết sự thật, nhưng khi cô nghe được
câu này vẫn đau lòng. . . Đau lòng vì sao hiện tại ông ta mới nói ra chân tướng?
Vì sao phải chờ mình thương tích khắp người, cô mới hiểu, thì ra khi dễ cô thừa
nhận nhiều năm như vậy cũng vì chuộc tội cho 'người mẹ hạ tiện' đó của cô.
Cô nên thống hận người khiến cô sống không bằng chết sao?
Rốt cuộc, cô mê mang. . .
. . . . . . .
Âu Y Tuyết cho tới bây giờ cũng không biết thời gian thì ra
trôi qua chậm như vậy, một ngày hai mươi bốn giờ; một giờ sáu mươi phút; một
phút sáu mươi giây; là khái niệm dài đến thế. Cô nghe nói, thời gian tựa như
trong sách, một cái chớp mắt là có thể qua thật nhiều năm, nhưng khi cô nhìn lại,
cho dù cô nháy mắt một trăm lần, thời gian vẫn dừng ở cái điểm kia.
Sau khi biết chân tướng, cô bị giam lỏng. Dĩ nhiên, thay vì
nói là giam lỏng, cô cảm thấy chẳng bằng nói là nhốt thì thỏa đáng hơn.
Tựa hồ là vì ngăn cản cô chạy trốn, mỗi ngày một bữa cũng từ
một người giúp việc vô danh đưa tới cho cô, sức ăn của cô vốn không lớn, ngược
lại không thấy đói.
Chẳng có mục đích trải qua mỗi ngày, quên thời gian, quên tổn
thương từng chịu. Ban ngày cô ngủ, ban đêm cô xem sách.
Không có đau đớn vì bị chị đánh, cũng không có ánh mắt thống
hận của mẹ, có lẽ, một tháng này, đúng là thời gian tốt đẹp nhất trước giờ của
cô.
Cô không kỳ vọng một tháng có thể qua mau, ngược lại, cô thậm
chí còn hy vọng xa vời thời gian có thể chậm một chút.
. . . . . . .
Vậy mà thời gian cũng không bởi vì cô chờ đợi mà có thể chậm
đi, một tháng rất nhanh đã hết.
Một ngày một bữa, Âu Y Tuyết rõ ràng gầy đi rất nhiều. Cho
dù không soi gương, nhưng từ ánh mắt thương tiếc của thím Trương cô cũng có thể
biết mình rốt cuộc gầy thành dạng gì.
"Tiểu thư, ra ngoài đi." Thím Trương đứng ở cửa, mặt
mày lộ ra hiền lành.
"Đến lúc rồi sao?" Âu Y Tuyết không biến sắc từ từ
khép bài thi trong tay lại, nhàn nhạt hỏi thím Trương vấn đề này.
"Ừ." Thím Trương nghẹn ngào lên tiếng, nói tiếp:
"Tiểu thư còn khổ sở vì chuyện lão gia nói lần trước sao?"
Âu Y Tuyết mờ mịt ngẩng đầu, lại thấy được sự thương hai
trong mắt bà, vì vậy Âu Y Tuyết lắc đầu một cái.
"Yên tâm cháu không nghĩ chuyện kia, cho nên không cần
lo lắng cho cháu, cháu thật sự không có việc gì." Không muốn làm cho thím
Trương luôn luôn quan tâm mình càng thêm khổ sở, Âu Y Tuyết cố lên tinh thần mỉm
cười cho bà an tâm.
"Tôi biết rõ tiểu thư rất kiên cường." Thím Trương
gật đầu một cái, trong hốc mắt chẳng biết lúc nào đầy tràn nước mắt,quay lưng
đi, thở dài nói: "Lão gia thật sự rất độc ác."
Đầu tiên Âu Y Tuyết cho là thím Trương bất bình vì cô bị
đánh một quyền kia, nhưng rất nhanh Âu Y Tuyết đã biết, nguyên nhân, căn bản
cũng không phải là việc này. . . .
Trong phòng vệ sinh, nhìn mình gầy gò trong kính, Âu Y Tuyết
đưa tay vuốt ve vết sẹo xấu xí chẳng biết có thêm trên xương quai xanh từ khi
nào.
Vết sẹo kia dài chừng một ngón út, đã kéo màn, thật rõ ràng
trên da thịt trắng nõn của cô.
Mà Âu Y Tuyết giống như là không thấy, yên lặng thả tóc, mái
tóc dài đến lưng che lại nó.