Mặc dù chưa tới thời gian tan học, nhưng Tô Nhuyễn là học sinh đặc biệt nên bác bảo vệ cửa trước mặt được lệnh cho cô đi qua.
Cô đi đến trước mặt, cùng bác bảo vệ cửa chào hỏi, bước chân rẽ trái.
Đi được một đoạn đường, cô cẩn thận nghe, phía sau không có tiếng bước chân của Kha Tùng Ứng.
Cô không quan tâm nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Kha Tùng Ứng trèo tường ra tới, chạy một đoạn đường mới chạy đến trước mặt Tô Nhuyễn, thở phì phò kêu lên “Tô Nhuyễn!”
Tô Nhuyễn đang đứng chờ ở cây đèn giao thông, nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng bất giác thả lỏng.
“Ngày mai cuối tuần, em tới dạy bù cho anh được không?” Kha Tùng Ứng vẫn còn thở dốc “Mẹ nó, nóng muốn chết.”
“Tôi……” Tô Nhuyễn đang muốn từ chối, liền nghe anh nói tiếp “Hai trăm một giờ, không tới anh tìm người khác.”
Cô mím môi “Cậu tìm người khác đi.”
Kha Tùng Ứng bước chân xa hơn một chút, một lúc sau, anh lại chạy đến trước mặt cô “Người khác không giỏi, em giỏi, anh tới tìm em.”
“……”
Anh đi theo phía sau, giọng nói mang theo tiếng cười “Nhà anh có Nhà Thờ Đức Bà Paris bản bìa cứng, còn có nhạc kịch, em không muốn xem sao?”
Tô Nhuyễn rõ ràng do dự.
“Còn có nước mơ chua.” Anh tăng thêm phần dụ dỗ “Trừ bỏ nước mơ chua, còn có các loại đồ uống mà em chưa uống qua.”
Tô Nhuyễn cắn môi, “Trước 5 giờ rưỡi tối, tôi muốn về nhà, tôi không thể để ba mẹ biết, bọn họ buổi sáng 7 giờ sẽ đi làm.”
Kha Tùng Ứng búng tay một cái “Chờ ang tới đón em.”
Tô Nhuyễn cả đêm không ngủ ngon.
Cô vừa mong đợi vừa hồi hộp, trong lòng còn có chút bất an cùng sợ hãi.
Cô sợ nhà trường sẽ phát hiện cô và Kha Tùng Ứng quá thân thiết, trong mắt họ sẽ nghĩ cô cùng anh yêu sớm, sợ ba mẹ cô sẽ biết, mắng cô không biết xấu hổ và không biết liêm sỉ.
Cô mơ thấy ác mộng, lại mơ thấy mộng đẹp.
Buổi sáng khi tỉnh lại, cô ngơ ngác ngồi trên giường hồi lâu, mới nghe thấy cửa sổ bị đá gõ vang lên.
“Tháo xuống đi.” Khi xuống lầu, Kha Tùng Ứng chỉ vào mảnh vải trên đôi mắt cô nói “Anh thích đôi mắt của em.”
Con trai dường như rất trung thực và chân thành, thích, ghét, cái gì cũng thể hiện mọi thứ một cách trực tiếp.
Mà Tô Nhuyễn, dù có chút ngượng ngùng cũng giấu đi, sợ sẽ bị ai đó phát hiện ra.
Cô tháo mảnh vải xuống, ngồi trên xe máy, do dự vài giây, duỗi tay ôm lấy eo anh.
Kha Tùng Ứng đem mũ bảo hiểm trên tay đội vào đầu cô, nhẹ nhàng búng vào mũ bảo hiểm, cười nhẹ một tiếng “Ôm chặt.”
Tô Nhuyễn xấu hổ đến mức đôi mắt nhắm lại.
Lộ trình trước đi khu trò chơi điện tử không sai biệt lắm, hơn mười phút.
Đội mũ bảo hiểm Tô Nhuyễn duỗi đầu để cảm nhận từng cơn gió lớn, mắt hơi nheo nheo lại vì gió thổi, nhưng cô lại không nhận ra.
Kha Tùng Ứng nhìn kính chiếu hậu, cô giống như một con mèo động tác rất nhỏ, không khỏi cong môi cười.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Nhuyễn, đã cảm thấy cô giống như một con mèo.
Có một đôi mắt xinh đẹp biết nói.
Đôi mắt kia như nói với anh.
Ôm cô, cứu cô.
Xe dừng lại, Kha Tùng Ứng nắm tay dẫn Tô Nhuyễn đi vào trong.
Tô Nhuyễn không nhìn thấy, nhưng biết, nhà anh rất lớn, từ cửa đi đến phòng khách, phải đi một đoạn rất dài.
Không gian rất lớn, trống trải, yên tĩnh như không có ai.
“Ngồi đi.” Anh đưa cô đến sô pha ngồi xuống “Anh có mua cơm sáng, em ăn một chút.”
Không đợi Tô Nhuyễn từ chối, anh đã đem một túi bánh đậu bằng túi giấy đặt vào trong tay cô.
“Nếm thử.” Anh đứng dậy đi lấy nước.
Tô nhiễm cắn một miếng, bánh đậu ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, hương vị thơm mềm như bơ, dư vị kéo dài vô tận.
Ăn rất ngon.
“Giúp anh học bài trước, hay xem nhạc kịch?” Kha Tùng Ứng đem ly nước đặt vào trong tay cô hỏi.
“Học bù.” Cô ăn xong mới nhỏ giọng nói.
Kha Tùng Ứng vươn tay nhẹ nhàng lau khóe môi có dính bánh đậu cho cô.
Tô Nhuyễn không nhúc nhích, dùng ngón tay nhéo chiếc bánh đậu.
Kha Tùng Ứng khắc chế đem tầm mắt rời khỏi môi cô, giọng nói có chút run run “Đi vào phòng anh?”
Cô cắn môi, các ngón tay đan chặt vào nhau.
Trong lòng như có một sự xáo trộn.