Nó đảo cái muỗng đánh tan vị trà trong ly rồi ngó quan sát xung quanh,ngồi không thực sự rất chán.Một đứa năng động như nó không thể cứ ngồi im được.Mà dạo chơi cũng không thể vì nó bị mù đường không khéo lạc thì khổ.Chỉ còn cách ngoan ngoan ở đây chờ bộ tam hoàng tử xong việc rồi về thôi.
Tại lúc đó,ngay tại nhà hàng Five Times ,các vị khách đã có mặt đông đủ,họ cùng nhau cười đùa vui vẻ nói chuyện,số khác tranh thủ gặp những người có quyền lực quy mô lớn đi nịnh bơ cầu xin sự giúp đỡ giúp tập đoàn của họ,còn những người phục vụ đi đi lại lại phục vụ khách.Mọi thứ thật tấp nập ồn ào,ngay lúc này cánh cửa phòng mở ra,ba chàng trai bước vào làm tâm điểm của sự chú ý.Ai cũng phải thốt lên đặc biệt là những cô gái và các quý bà.
Ôi!Nhóm TFboys kìa!Có phải là họ không!
Đúng là thật rồi!Ông chủ tịch Lưu chịu đầu tư quá!
Các anh ấy thật đẹp trai và tài giỏi!
Họ bước vào sảnh lễ ,chỉ nhẹ nhàng cười nhẹ lấy lệ làm xã giao có lệ cho phải phép phận hậu bối với lại nhỏ tuổi. Cả ba bảo bối đều không muốn tới những nơi như thế này nếu không phải do tình thế bắt buộc,ở trong địa vị phải tới đây.Trong này toàn những loại người đấu đá tranh giành nhau,chờ thời cơ xé xác đạp nhau xuống tuy bề ngoài họ rất tươi cươi và thân thiện.Kẻ mạnh là kẻ có quyền lực trong tay.Sự giả tạo của họ chỉ những người trong giới showbig mới biết được thôi.Nơi này thật rất ngột ngạt cũng may TFBoys đã quá quen với cảnh này nên họ không còn cảm thấy lạ nữa.
Ông Lưu chủ buổi tiệc bước ra niềm nở cười:
Chào TFBoys!Tôi rất vui mừng vì các cậu đã tới.Xin lỗi vì không kịp báo trước nhé.Tôi bận bịu quá.
Nụ cười giả tạo của ông ta sao họ không nhận ra chứ.Ông ta đóng kịch và họ cũng là vị khách được mời đến để diễn thôi.
Xin chào Lưu tổng!Cảm ơn ông đã ngỏ ý mời chúng tôi.Chúc buổi tiệc thời trang thiết kế của ông gặp may mắn và ngày càng phát triển hơn.-Tuấn Khải thay mặt cả nhóm đại diện nói
Ồ!Cảm ơn ba cậu bé!Tôi rất vui khi được nghe những lời này.Tôi đã nghe danh tiếng các cậu rất nhiều thật rất tiếng tăm lẫy lừng cũng đã gặp qua vài lần ở công ty TF nhưng đây là lần đầu tiên được trò truyện cùng các cậu.
Ông Lưu nói quá rồi!Chúng tôi chỉ là những nhóm nhạc nhỏ còn thiếu kinh nghiệm và có nhiều sai sót.Mong ông chỉ giáo thêm.-Vương Nguyên nói
Ây ây... Các cậu khiêm tốn quá rồi!Thật tôi cũng không có gì để các cậu phải học hỏi cả.Các cậu rất tài năng,nếu giúp được gì cứ nói tôi sẽ giúp!-Nói rồi ông ta cười hà hà,ngoài mặt nói vậy,trong lòng rất vui sướng khi nghe những lời nói của ba bảo bối.
Tôi rất muốn được trò chuyện cùng các cậu nhiều hơn nhưng còn nhiều khách quá.Tôi còn phải qua bên đó đón tiếp,tôi phải đi rồi.Có gì gặp sau nhé!
Chào ông!-Cả ba đồng thanh
Sau khi ông ta đi các anh thở phào nhẹ nhõm,thực sự rất khó chịu khi đối diện với người như ông ta nhưng ngoài mặt vẫn phải nói những lời cảm kích nhờ vả.Biết là giả tạo nhưng vẫn đành phải tuân theo.
Giờ cả ba đang sốt sắng trong lòng,không biết giờ nó sao rồi.Phải đợi ba anh lâu như vậy nó có chịu ngồi yên không hay lại đi lung tung. Nó không biết đường đi sẽ rất nguy hiểm.Họ rất muốn ra khỏi đây nhưng buổi tiệc còn chưa bắt đầu nữa.Mong rằng nó sẽ không có chuyện gì.
Ngồi không suốt nó cuối cùng không chịu được gọi người tính tiền.
Của tôi hết bao nhiêu vậy ?
Của chị hết 100 tệ ạ!
Cái gì!100 tệ á!(tương đương với 320. 170 VNĐ)
Vâng đúng ạ!-Người phục vụ nhìn thái độ nó cười thầm
Có gì nhầm lẫn ở đây không vậy?-Nó hỏi lại cho chắc
Không ạ!
Nó đành ngậm ngùi lấy số tiền Tuấn Khải cho mà khóc thầm trong lòng đưa cho người phục vụ.Không thể tin được chỉ ly nước thôi mà mắc vậy,với số tiền đó nó có thể ăn no được bao nhiêu bữa cơm trong vòng tháng,hoặc có thể mua được ba thùng mì ăn trong mấy tháng rồi.Lần sau đúng là trước khi gọi món gì nó phải xem gía cả trước đã. Thật là hoang phí mà.Quán mà Tuấn Khải chỉ nó là quán dành cho giới thượng lưu mà lại không mắc sao được.Nó ngồi đếm số tiền anh ta đưa cho rồi ngớ người ra
What!Anh ta đưa mình 1000 nhân dân tệ sao!Sao mà nhiều vậy chứ?(tương đương với 3.343.000 VNĐ)
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ nó bực bội nói
Không nghĩ nữa!Nhức đầu quá!Đi ra ngoài xíu cho thoáng đầu óc đã. Ngồi đây hoài lạnh quá.
Nó bước ra khỏi quán và đi ra ngoài.Nó thích thú nói:
Ây dà!Thoải mái quá!Thật ấm áp!
Nó nhảy chân sáo nhưng hơi khó khăn vì cái váy dài bồng bềnh này làm nó khó chịu quá.Không chạy nhảy được gì cả.
Lúc này nó đang nhìn bên kia đường thấy một em gái nhỏ rất dễ thương mặt phúng phính đang chạy nhảy tay cầm theo trái bóng nhỏ.Cô bé tuột tay làm trái bóng rơi xuống lăn ra giữa đường.Bé gái đó chạy theo định lấy lại quả bóng.Nó la to lên
Em gái à!Không được chạy ra đường.
Nói rồi nó lao ra chỗ em bé đang đứng ôm cô bé vào lòng mình.Ngay lúc này một chiếc xe ô tô đang lao tới.