- Nè , nhỏ ơi , tới chỗ rồi , sao chưa xuống? – Một lần nữa
, người đạp xích lô phải khều vai nhắc , Đinh Đang mới mơ màng vụt khỏi vòng
suy tưởng. Mỉm cười rất duyên , khoe đôi lúm đồng tiền sâu trên má , cô nhã nhặn
:
- Bao nhiêu tiền vậy chú?
Khoảng cách khá xa , con bé dại khờ không hỏi giá trước ,
mình có thể chặt nó mười ngàn. bác xích lô thầm nghĩ. Nhưng -trông nó ăn mặc
lôi thôi quá , lại ôm khư khư cái túi đệm trong lòng , giống hệt mấy đứa dưới
quê lần đầu lên thành phố kiếm việc làm. Tội nghiệp nó, ăn đúng giá vậy .
- Năm ngàn đi nhỏ – Bác tài trả lời một cách vui vẻ.
Rẻ vậy sao? Đinh Đang ngạc nhiên , chớp mắt hỏi lòng. Nghích
lý quá , con đường từ nhà ra chợ Tân Bình gần hơn mà gã lái taxi lấy cô những
năm chục ngàn đồng. lại chẳng tốn mốt chút công sức nào , trong lúc bác xích lô
mệt phờ cả người ra.
- Đúng giá rồi , không mắc đâu – Tương con bé ngẩn ngừoi tiếc
số tiền quá lớn , bác xích lô hạ giọng – Đường xa quá mà .
- Dạ cháu biết , nhưng… cháu chỉ còn ngần này – Bàn tay xoè
rộng , chìa cho bác xích lô nhìn thấy. Rõ ràng , nó chỉ còn có bốn ngàn thôi. Lại
là bốn ngàn đồng nhăn nheo , rách nát .
Toan nổi nóng , nhìn nhìn mặt nó nghệch ra tội quá , bác lại
thôi , không nỡ. Nhún vai , bác thở ra một cái rồi đưa tay lượm ba ngàn. Chừa
cho nó một ngàn còn mới mới , không nói lời nào , bác nhảy lên xe , thủng thẳng
hòa mình vào dòng người đông đúc . Trên chiếc áo kaki màu xám nhạt , một mảng
lưng ướt sũng mồ hôi.
Bóp chặt bàn tay , nắm cứng tờ giấy một ngàn còn lại , Đinh
Đang chợt nghe lòng rưng rưng muốn khóc. Cô thương bác xích lô quá. bác ơi , có
một trăm ngàn , cháu nhét trong túi đựng cơm của bác đó. Lúc nãy , cháu chỉ vờ
đóng kịch để thử bụng bác thôi , không ngờ bác tốt quá .
- Này nhỏ , mới ở quê lên hả? – bà bán bánh canh sát bên vệ
đường tình cờ chứng kiến màn kịch của Đinh Đang , lên tiếng hỏi khi thấy cô cứ
đứng tần ngần bên vệ đường , đôi mắt hoe hoe đỏ .
- Dạ – Đã trót thì phải trét , Đinh Đang từ từ quay đầu lại
, mặt giữ nguyên nét thảm sầu.
Con bé trông kháu khỉnh , đẹp gái quá , nhưng không biết sao
buồn vậy? Một chút cảm tình vừa phát sinh cộng một chút tò mò khiến bà quan tâm
tới cô.
- Ngồi ghế đi cháu. Ăn bánh canh không ?
Diễn đôi mắt giống như sáng giờ mình chưa ăn gì cả , Đinh
Đang vờ chép miệng :
- Nhưng cháu chỉ có một ngàn thôi , dì bán không?
Tờ một ngàn nhàu nát lại được chìa ra. Biết đây là số tiền
duy nhất Đinh Đang còn lại , bà Ba chậc lưỡi :
- Thôi , cho mày một tô , không tính tiền.
Sao ở đây người ta tốt bụng và thật thà quá vậy? Hai tay
bưng tô bánh canh , Đinh Đang ngây ngô tự hỏi lòng. Chả bù cho lúc ở nhà , cứ
nghe ba luôn miệng nhắc :
- Phải coi chừng tay Thành , ngoài mặt coi ngọt ngào vậy chứ…
ghê lắm đó.
- Ăn đi cháu , ăn rồi kể dì nghe. Sao còn nhỏ , không ở nhà
với cha mẹ , lang thang đi đâu một mình cho khổ chứ ?
Giọt nước mắt lăn dài , Đinh Đang vào vai rất khéo. Với cái
giọng đứt quãng , giọng nghèn nghẹn , cô kể dì nghe câu chuyện thương tâm mà cô
vừa sáng tác ra.
Trong câu chuyện , cô là nhân vật chính. Một nhân vật chính
rất đáng thương , mồ côi cả cha lẫn mẹ. Phải sống nhờ lòng hảo tâm của một người
hàng xóm. Mới đây thôi , người ấy đi lấy vợ. Và thật không may cho cô , bà vợ
người ấy tối ngày đặt điều la mắng , hành hung cô.
Không để ân nhân mình phải khổ tâm ,khó xử giữa tình và
nghĩa , cô lén bỏ nhà đi. Dù sao cô cũng lớn rồi , tự lập lấy cuộc sống đi là
phải…
Câu chuyện thương tâm quá , chẳng những dì Ba đưa tay chạm mắt
mà bà Bảy bán thuốc bên cạnh cũng sụt sùi khóc tự bao giờ. Tôi nghiệp con bé
quá . Đẹp người mà hẩm hiu số phận.
- rồi bây giờ mày tính sao? – Hỉ rẹt nước mũi vào kẹt vách ,
dì ba đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô – Ăn đâu? Ở đâu hả?
Không ngờ câu chuyện bịa đặt của mình có tác dụng mạnh như vậy.
Đinh Đang thoáng nao lòng , hối hận nhìn hai người đàn bà khóc sụt sùi. Nhưng…
lỡ leo lên lưng cọp rồi… lẽ nào lại trèo trở xuống? Cô thảm não :
- Dạ cháu cũng chưa biết nữa.
- Hay là vầy đi – Bà Bảy bán thuốc chợt lên tiếng khi thấy
Đinh Đang dợm đứng lên – Tạm thời mày đến ở nhà tao đỡ. Từ từ rồi tao biểu tụi
con Hồng nó kiếm việc dùm cho.
- Ờ phải đó – Dì Ba gật đầu phụ họa – Chị Bảy nói đúng , mày
đến đó ở đỡ đi.
- Dạ nhưng… – Không ngờ câu chuyện đột nhiên chuyển hướng ,
Đinh Đang bỗng thấy lúng túng. Từ chối hay nhận lời đây? Sao mà cô sợ lộ tẩy
ghê.
- Còn nhưng gì nữa , theo tao lẹ ! Hỏng có lấy tiền đâu mà sợ
– Gởi thùng thuốc lá lại , bà te te nắm tay Đinh Đang lôi đi.
Làm sao từ chối tấm lòng nhân rộng mở tình nhân ái? Nhún vai
, Đinh Đang bước theo bà. Đôi mắt mở to , cô không biết cuộc phiêu lưu này sẽ
đưa cô về đâu…
Đặt thúng bánh trên đầu , một tay xách chiếc túi đệm nhỏ ,
Đinh Đang bước nhanh ra cửa trước cặp mắt mở to thán phục của dì Ba và dì Bảy.
Mới lần đầu đi bán mà xem chừng con bé chẳng mắc cở tí nào.
Không mắc cở đâu , đôi mắt sáng long lanh. Đinh Đang thủng
thẳng ra khỏi con hẻm nhỏ. Lúc trước , cô từng bán hàng rong chạy rao khắp nhà
rồi. Chỉ khác một điều lúc đó cô bán bánh giả , còn bây giờ là bánh thiệt. lại
là bánh tiêu đường , thứ bánh cô thích ăn nhất trong đời nữa. Rao đi nhỏ , bán
bánh mà hông rao , ai biết đường đâu mà mua chứ? Một chị bán chè , nãy giờ bước
đi song song khẽ lên tiếng nhắc. Rồi như để gương cho Đinh Đang thấy , chị cất
giọng rao lanh lảnh :
- Ai ăn chè đậu xanh nước dừa không !
Giọng chị thanh, cao nghe vang lanh lảnh thật hay. Thấy Đinh
Đang tròn xoe mắt ngó mình , chị mỉm cười gật đầu khuyến khích rồi gánh chè rẽ
sang hướng khác.
Phải rao ư?Tự nhiên Đinh Đang thấy gượng miệng quá. Biết rao
sao cho đúng bây giờ? Đưa mắt nhìn quanh , chọn một khúc đường vắng nhất , cô
quẹo vào rồi cất giọng khàn khàn rao thử :
- Ai ăn bánh…
Kỳ cục quá ! Đinh Đang đỏ bừng đôi má. Nhưng hổng lẽ bỏ cuộc?
Đã bảo ra đời tự lập cực khổ lắm mà? Mới bấy nhiêu đã không chịu nổi rồi sao?
Như thoáng thấy nụ cười trêu ghẹo của cha , Đinh Đang vụt thẳng người lên , cô
cất giọng rao lanh lảnh :
- Ai ăn bánh tiêu đường không?
Cũng trơn tru lắm , lanh lảnh lắm. Có gì đâu. Cái mặt hất
cao , Đinh Đang nghinh ngang bước ra đường. Không hiểu sao cô lại tin rằng hôm
nay mình bán đắt .
- Chú à , chở dùm cháu lên sân gôn nào gần nhất – Mặc kệ chú
xích lô mở to đôi mắt nhìn mình như nhìn một quái vật , Đinh Đang vẫn tin quyết
định của mình là sáng suốt. Chẳng phải một lần đi chơi gol với ba , cô bỗng thấy
thèm bánh tiêu đường đến quýnh lên sao. Báo hại lần đó ba và chú tài xế phải rối
lên , lục tung cả sân vận động tìm mua cho cô mà có được đâu. Mệt bở hơi tai ,
ông hào hển ước :
- Giá có thể , ba sẽ lập một căn tin bán toàn bánh tiêu đường.
Nên dù chú xích lô có thương tình ăn rẻ tiền công và hứa chở
cô quay trở lại không lấy tiền , cô cũng khăng khăng bước vào trường đua một
cách tự tin. Không lâu đâu , cô sẽ trở ra với mâm bánh rỗng không , với túi tiền
đầy ắp.
Biết viên bảo vệ sẽ chẳng cho một đứa bé bán hàng rong vào
nơi giải trí cao cấp toàn dân ” sịn” , Đinh Đang đi vòng ra bãi cỏ , khu vực
dành cho những chú ngựa nghỉ ngơi sau các cuộc đua. len lén nhét mâm bánh qua
khe hở sâu vào một lùm cây , Đinh Đang đứng dậy , móc túi lấy thẻ hội viên đàng
hoàng đi qua cổng chính.
Ngạc nhiên vì bộ đồ quá tuềnh toàng trên người cô , nhưng gã
bảo vệ không dám khó dễ gì. Bởi thẻ hội viên của Đinh Đang ngoài việc hợp lệ
còn được đóng thêm hai chữ ưu tiên. dù sao , ba cô cũng là một nhà tài trợ tích
cực của các thế vận hội trong và ngoài nước.
Qua được viên bảo vệ , Đinh Đang biết mình vượt qua khỏi cửa
ải gay cấn nhất. Đợi lúc anh ta bận kiểm tra thẻ của một hội viên vừa mới tới ,
cô co chân chạy như bay về phía chuồng ngựa. Đội mâm bánh lên đầu , cập theo bờ
tường , Đinh Đang tiến về phía hội trường xem bóng đá. Khu vực này thường đông
nhất sân vận động .
Nhưng… thật không may cho cô. Hôm nay trên sân bóng chẳng diễn
ra trận đấu nào , chỉ là mấy cầu thủ nghiệp dư chạy tới chạy lui rèn thể lực ,
nên khu hội trường trống rỗng , lưa thưa mấy người ngồi đọc báo và sưởi nắng
ban mai.
Sao mà xui vậy? Mặt Đinh Đang xụ xuống nhanh. Chưa mở hàng
đã vậy rồi. Thiệt là chán quá. Thất thểu ôm mâm bánh , Đinh Đang dẫm chân lên cỏ
, chầm chậm bước .
Chợt… cạch…
Một sâu chìa khóa to từ trên trời bỗng rơi trước mặt , xuýt
làm u đầu cô. Ngẩng nhìn lên , Đinh Đang trông thây một gã thanh niên rất điển
trai , người vạm vỡ , mặc nguyên bộ đồ trắng thể thao , tươi cười đưa tay ngoắc
:
- Nàybé ơi , nhặt dùm anh xâu chìa khóa. Lẹ đi rồi anh mua
bánh dùm cho.
Thường thường , Đinh Đang ghét ai trịnh thượng như anh ta lắm.
Như mọi khi cô trề môi bỏ đi rồi. Nhưng hôm nay… vì mâm bánh chưa được mở hàng
nên cô đành nín nhịn. Thôi thì ra đời.. chịu thiệt một chút đi.
Nghĩ như vậy , Đinh Đang cúi xuóng nhặt xâu chìa khóa. Môi nở
nụ cười , cô bước dần lên bậc tam cấp.
- Đây lì xì cho bé !
Gã thanh niên cũng mỉm cười nhe hàm răng trắng toát. Tay cầm
tờ mười ngàn còn mới , hắn trao cho Đinh Đang sau khi nhận lại xâu chìa khóa.
- Anh mua hết mười ngàn hả? – Tim Đinh Đang như run lên trước
mối sộp bất ngờ. Mở hàng kiểu này chắc cô bán đắt lắm đây.
- Ờ , hết… – Xoay xoay xâu chìa khóa trong tay , gã thanh
niên đưa mắt theo dõi một người bạn đang dẫn banh trên sân cỏ -Hay lăm, hay lắm
đó… Ơ… cái gì đây? – Chợt thấy trước mắt mình chìa ra một bịch bánh to , gã
tròn mắt lạ lùng .
- Bánh của anh đó , đúng hai chục cái – Rất nhã nhặn , lòng
nhẹ vơi ác cảm.
- Nhưng tôi có mua bánh của bé đâu – Gã vẫn ngồi yên không
đưa tay ra nhận bánh.
- Không mua bánh? – Đôi mày nhíu lại. Rồi mắt Đinh Đang chớp
thơ ngây – vậy sao anh lại trả tiền?
- À… – Nhìn tờ mười ngàn trên tay Đinh Đang , gã chợt hiểu ,
phá ra cười lớn – Cái đó tôi cho bé. Cho không… hỏng phải mua bánh đâu.
- Cho không? Sao lại cho , tôi có xin đâu? – Đinh Đang cảm
thấy bị xúc phạm, đôi má nóng bừng lên. Gã thanh niên vẫn không nhận thấy.
- Vì bé đã lượm giùm anh xâu chìa khóa đó. Thôi đi bán đi ,
anh không ăn được thứ bánh rẻ rề ấy đâu.