Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 195: Chương 195: Đêm nhịp tim kích tình (1)




Trong nháy mắt, Ngô Hiểu Dao dừng cơn nức nở, cô không biết Dạ Thiên Ưng làm thế nào biết Bắc Thiên Thần vẫn hay khi dễ mình, cũng không biết tại sao Dạ Thiên Ưng lần nào cũng xuất hiện đúng lúc! Nhưng cô không muốn Dạ Thiên Ưng chạy đến đây trách mắng em trai của mình mà thôi.

"Không có, Bắc Thiên Thần không có ức hiếp em đâu." Cô đang giải thích, tự mình giải thích giùm Bắc Thiên Thần. . . . . . 10nlk.

Dạ Thiên Ưng đã biết tất cả, cái gì cũng biết! Bảo cô gái này mềm yếu, những so với ai khác đều kiên cường hơn rất nhiều. Tối thiểu cô sẽ không đi tố cáo việc gì với Dạ Thiên Ưng, hay bảo Dạ Thiên Ưng làm chủ cho cô. Bởi vì cô nói rồi, chỉ hoàn toàn chỉ làm khó Dạ Thiên Ưng anh mà thôi. Cho nên anh rất hiểu chuyện, tình nguyện để mình bị ức hiếp, cũng không muốn để cho mối quan hệ giữa anh em họ có hiềm khích!

Dạ Thiên Ưng buông cơ thể nhỏ nhắn kia ra, đứng trước người cô, dịu dàng cười một tiếng: "Bảo bối, giơ chân em lên cho anh xem đi."

Nghe Dạ Thiên Ưng nói, cô khẽ nâng chân lên, Dạ Thiên Ưng mang giày vào cho cô.

Tôn nghiêm của người đàn ông dừng lại ở đây ư? Đàn ông không quỳ gối, đàn ông không cúi đầu, đàn ông không khóc!

Mà sự tôn nghiêm của người đàn ông này là sao đây? Ha ha, Dạ Thiên Ưng không phải không biết, việc mang giày cho phụ nữ là một chuyện hết sức mất tôn nghiêm, anh là một đấng mày râu, một tên đàn ông vừa có sự cao ngạo vừa có sự tôn nghiêm, nhưng. . . . .

Bây giờ anh đang tỉ mỉ mang giày cho Ngô Hiểu Dao.

Trong khuôn viên yên tĩnh bởi bóng đêm, ánh đèn đường mở ảo rọi xuống cái cảnh ấy, tựa như một anh thanh niên giúp việc đang cẩn thận chăm sóc cho vị công chúa của anh ta vậy .

Đỡ lấy bờ vai anh, trái tim cô nhảy “thịch, thịch”. Hôm nay Dạ Thiên Ưng lại cho cô một niềm vui vô hạn.

Lúc cô bị người ta chế nhạo đến chán nản nhất, chàng hoàng tử cô thích, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt người khác lấy lại danh dự cho cô. Loại cảm giác đó quả thật giống như cô đang làm công chúa vậy.

"Bảo bối, được rồi." Dạ Thiên Ưng mang xong giầy, đứng lên, một phen bế ngang người cô đi về hướng ký túc xá. . . . . .

Cả đoạn đường cô đều chôn chặt đầu vào lồng ngực ấm áp của Dạ Thiên Ưng, cô thấy trái tim của mình đập “thịch, thịch” nhanh vô cùng..

Nhưng. . . . . . Trái tim của Dạ Thiên Ưng lại đập bình tĩnh đến lạ lùng

Là bởi vì Dạ Thiên Ưng là người lớn? Cho nên anh thành thục đến mức tim không đập nhanh hay sao?

Hay là. . . . . . Bởi vì. . . . . .

Ha ha, cô không muốn suy nghĩ nữa, cô không ngừng tự nói với mình, Dạ Thiên Ưng thích mình! Mà không phải vì nguyên nhân khác . . . . .

Đi đến trước cửa ký túc xá nữ, Dạ Thiên Ưng để Ngô Hiểu Dao xuống.

Ký túc xá nữ không có phép người ngoài vào trong, trước kia Dạ Thiên Ưng còn diễn thân phận thầy giáo thì hay lén vào phòng Ngô Hiểu Dao.

Mà bây giờ. . . . . .Cô lưu luyến nhìn Dạ Thiên Ưng không rời mắt, xoay người tiến vào trong túc xá. Cô không biết sau lần chia tay này với Dạ Thiên Ưng thì đến ngày nào tháng nào mới có thể gặp lại anh lần nữa.

Mỗi lần Dạ Thiên Ưng đều là những lúc bất ngờ, mà lúc đi càng thêm vội vàng. Anh là chủ tịch, cho nên bận, . . . . . .

Bật cái đèn nhỏ trong phòng, lần đầu tiên Ngô Hiểu Dao nhận thấy căn phòng nhỏ này là một ngôi đài kẹo, cho đến bây giờ Ngô Hiểu Dao cũng chưa ăn , bởi vì cô không bỏ được.

Nhưng. . . . . . Cửa sổ ?

Cửa sổ căn phòng kẹo sao lại không có, mình chưa từng ăn qua chỗ đó, hơn nữa trong phòng cũng chưa từng có người đến đây, lúc đi ra cũng đã kiểm tra kỹ rồi, mà giờ đây sao lại không có?

" Bé ngốc, em chậm quá rồi đấy."

Cái âm thanh kia phát ra xong, cô nhanh chóng nhìn về phía nệm mình . . . . . phải nói là trong nháy mắt.

Chỉ thấy, Dạ Thiên Ưng lấy cái tay chống đầu nhàn nhã ăn đống kẹo trên cửa sổ của cô.

"Anh! ! !" cô tức giận chạy tới trước mặt Dạ Thiên Ưng, đoạt lấy cái cửa sổ kẹo nhỏ rồi lên giọng chất vấn: " Anh làm gì mà ăn nó hả?"

Nhìn dáng vẻ hẹp hòi của cô, cả ngôi nhà kẹo này không thể ăn sao? Để thời gian lâu sẽ tan ra, mà tan ra rồi sẽ dụ kiến đến đâu. Chủ yếu nhất là , ngôi này này là do anh xây, tại sao anh không được ăn?

Nhưng mà. . . . . .

Sức quan sát của anh mạnh như vậy, tất nhiên biết cô giận cái gì.

Anh tự tay giành lại cái cửa sổ ăn còn một miếng trên tay Ngô Hiểu Dao, lập tức bỏ vào trong miệng: "Bảo bối, ăn sạch, anh sẽ xây cho em căn lớn hơn , nếu như muốn ăn hết, thì anh tự tay bóc kẹo cho em được không?"

"Ghét!" Cô giơ tay đánh lên bản vai Dạ Thiên Ưng, tức giận nói: " Anh không sợ em mập chết à?"

Dạ Thiên Ưng chợt lộ ra nụ cười xấu xa: "Mập không sự, chỉ sợ em đau răng thôi, đến lúc đó anh nhìn bảo bối của mình khóc lóc, thì anh nhất định sẽ đau lòng chết." Nói xong, anh cưng chiều nhéo khuôn mặt cô một cái.

Cô có thể hình dung Dạ Thiên Ưng rất yêu thương mình, ngay cả nỗi đau thay cũng có thể hình dung ra. Nhưng loại yêu thương này, là anh trai dành cho đứa em gái, hay là người cha đối với đứa trẻ con. . . . . .

“Bảo bối, em cởi cái áo khoác trên người mình ra đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.