Tiếng quát cực lớn của Ngô Hiểu Dao khiến các "trai bao" ở trong hộp đêm đều quay sang nhìn.
Người đàn ông đi trước dàn vệ sĩ đột nhiên bất động, khóe miệng hắn nâng lên , hiện ra tia cười quỷ dị , xoay người , chậm rãi quay đầu nhìn cô .
Ánh sáng mờ ảo đượm mặt hắn, biểu tình hắn lúc này y chang dáng vẻ khi đuổi cô gái trước đó.
Hắn cao hơn một mét tám , vóc người hoàn mỹ , tròng mắt sâu thẳm và chiếc mũi thon , rõ ràng là một kiệt tác thượng đế ưu ái ban tặng . Khí chất kiên định như một vương giả , mang theo cảm giác tà mị , càng không giấu nổi sự siêu phàm.
Đừng nói là người say như Ngô Hiểu Dao , ngay cả tỉnh táo như La Bích Nghi cũng bị con người trước mắt làm cho mù mờ .
Tuy nhiên . . . hai người đàn ông ngồi cạnh Hiểu Dao không khỏi thoáng rùng mình , khẩn trương ra hiệu , vội vàng huơ tay , ý bảo cô nên ngồi xuống
Ngay cả bản thân mình cô còn không biết là ai , huống chi để ý ám hiệu ?!
Hiện tại cô chỉ muốn tìm một người đàn ông phong độ , đẹp trai hơn bạn trai cũ để khỏa lấp nỗi buồn , chủ yếu còn để ra vẻ , người trước mặt này nhất thời thỏa mọi điều kiện mà cô đề ra !
"Cô gái , gọi tôi sao ?!" Hắn mở miệng cười đểu , thanh âm trầm thấp giống như người dưới cõi âm , mang lại cảm giác ghê rợn
"Đúng , đúng vậy !" Cô nhanh chóng gật đầu , bước chân tập tễnh đi tới trước mặt hắn , đưa tay nũng nịu kéo chiếc cà vạt của đối phương . "Tôi muốn anh ngồi cùng tôi !" Dùng ngôn ngữ ra lệnh , trong miệng phảng phất mùi rượu , phả hơi thở nóng vào mặt của hắn
Hai hàng lông mày dày đặc của hắn khẽ nhíu , mấy tên cận vệ đứng phía sau lưng đang định ngăn cản hành động thất lễ kia . . . . . .
"Lùi lại !" Khuôn mặt hắn trầm xuống , uy nghiêm ra lệnh
Ngô Hiểu Dao không thèm để tâm , dùng hết hơi sức kéo chiếc cà vạt , nhanh chóng đè hắn lên ghế sofa
Khi hắn bị cưỡng ép ngồi xuống , hai người "trai bao" hoang mang sợ hãi , bản thân vội vàng đứng dậy , toàn thân run rẩy , đến cả thở mạnh bọn họ cũng không dám .