Có Biển

Chương 12: Chương 12: Anh đâu thể mặc kệ em




Mưa to khiến cho tuyến đường phía nam và phía đông thị trấn xuất hiện đất lở, bộ đội đang phải cấp tốc triển khai công tác thông đường. Mấy vị khách có kế hoạch thăm thú phía nam với phía đông coi như chịu chết, người bèn đổi hướng sang đi phía tây và bắc, người thì ở lại Có Biển thêm một ngày, đợi xem tình hình ngày mai thế nào rồi quyết định.

Cho nên xế chiều hôm ấy, trong sân cứ gọi là náo nhiệt hẳn lên.

Thiện Kiều cầm theo hộp dụng cụ, bắc thang lên sửa lại mấy chỗ cửa sổ bị gió phá. Tiểu Trư đứng ở một bên, bỗng dưng dụ được một đám nam sinh đi dọn vườn hoa và vườn rau đổ nát sau cơn bão cùng mình. Bận bịu dọn dẹp một mạch suốt mấy tiếng, không những sạch vườn mà sạch luôn cả con hẻm bên ngoài.

Mấy bạn trẻ lớn lên ở thành phố lớn đều rất hứng thú với mấy công việc nhà nông như vậy, cũng không hề cảm thấy mình đang bị bóc lột sức lao động, thậm chí có người còn muốn lên hỗ trợ Thiện Kiều sửa cửa sổ.

Nhưng Thiện Kiều không đồng ý để ai giúp việc này, tỉ mẩn một hồi cũng xong.

Tính ra Có Biển cũng thuộc vùng có địa thế cao ở Viễn Thành, nước mưa buổi đêm có đọng dày tới đầu thì sáng ra cũng thoát hết. Khu nhà của Diệp Tiểu Thuyền thì lại rất trũng, Thiện Kiều đứng tì vào lan can trên gác mái, nhả ra một đợt khói, định đến căn phòng lợp tôn kia một chút.

Trong đêm mù mờ không ánh sáng, Thiện Kiều chỉ cảm thấy phòng lợp tôn quá đơn sơ, hiện tại ban ngày nhìn lại, từng góc nhà rách nát tồi tàn mới đều phô ra hết.

Không thể tưởng tượng nổi Diệp Tiểu Thuyền ở đây nhiều năm như thế kiểu gì.

Một người đàn ông bụng tròn vo đang chỉ đạo công nhân gỡ mái nhà bị hỏng xuống, nhìn có vẻ giống chủ nhà.

Tính ra cũng là đang “thi công” mà lại không hề có công cụ chuyên nghiệp nào, toàn bộ đều do công nhân làm bằng tay, tiếng búa cứ gọi là vang trời, mùi mồ hôi xen lẫn mùi tanh của gỉ sắt tràn ngập trong không khí.

Thiện Kiều nhìn qua đã hiểu—Diệp Tiểu Thuyền bị người ta gạt rồi.

Chủ nhà căn bản không phải người cho thuê tử tế gì, vốn là chủ cửa hàng ngũ kim trong con hẻm bên cạnh, tùy tiện chiếm được mảnh đất này, ỷ rằng đội trật tự đô thị sẽ không sờ đến khu vực khỉ ho cò gáy này, nên tự ý xây dựng trái phép thành phòng ở cho những vị khách cần tìm nhà rẻ như Diệp Tiểu Thuyền.

Nhưng Diệp Tiểu Thuyền không biết rằng, tự hắn ra đây đắp mấy tấm tôn lên cũng ở lại được, còn tưởng thuê được với giá 200 là hời lắm rồi.

Lão chủ nhìn thấy Thiện Kiều, lớn tiếng hỏi: “Cậu ở khu này? Sao tôi chưa thấy cậu bao giờ nhỉ?”

Thiện Kiều bước đến: “Tiền nhà chỗ này còn mấy tháng nữa?”

Chủ thuê nhà nói: “À, cậu là gì của Tiểu Thuyền?”

Thiện Kiều đáp: “Anh trai.”

“Ồ! Vậy thì tốt quá!” Chủ nhà là người địa phương, lăn lộn ở đây đã quá nửa đời người, bản tính giảo hoạt, giỏi nhất là đi lừa thiên hạ, “Cậu thấy đấy, mái nhà bị hỏng, cửa sổ cũng nát luôn. Tối qua mưa xuống là tôi biết nguy rồi, khẳng định là phòng này không chịu nổi. Nay đến kiểm tra thì quả nhiên! Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ sửa lại cẩn thận. Mà em cậu ở chỗ này của tôi cũng hai năm rồi, lấy cậu giá mềm thôi, đưa tôi 1000 là được.”

Thiện Kiều quắc mắt nhìn chủ nhà, “1000?”

Chủ nhà khoa tay, “Này gần như là xây lại rồi đấy! Phải người khác tôi còn thu 3000 kia kìa. Cậu cứ trả trước đi, tối nay là em cậu có thể về ở được rồi, đảm bảo gió không lùa mưa không lọt, nếu ngại nóng thì tôi có thể mang thêm cái quạt cây đến...”

Thiện Kiều cười lạnh một tiếng.

Chủ nhà cũng im bặt. Hắn chưa bao giờ gặp người ngoại địa nào toát ra cái khí chất như ở Thiện Kiều, bất giác liền trở nên hơi hốt.

“Ông đã xây dựng trái phép, giờ phòng hỏng vì mưa gió còn đòi người thuê bỏ tiền?” Thiện Kiều nói.

Bị vạch trần là xây dựng trái phép, tên chủ nhà cũng không ngọt nhạt nữa, đang định mở mồm chửi tục mà thấy Thiện Kiều quét mắt qua một cái cũng chỉ đành nuốt lại hết tục tĩu cùng nước bọt.

“Diệp Tiểu Thuyền sẽ không ở đây nữa.” Thiện Kiều nhắc lại: “Tiền nhà còn mấy tháng nữa?”

Chủ nhà nghe ra đây là đến đòi lại tiền nhà, bèn hùng hùng hổ hổ, “Lúc kí hợp đồng có nói rồi, tiền cọc với tiền nhà đã nộp sẽ không được trả lại!”

Thiện Kiều nói: “Xây dựng trái phép mà cũng có hợp đồng à?”

Chủ nhà nổi điên: “Mày!”

Phần lớn người sống khu này cũng không có nghề ngỗng gì tử tế. Lừa đảo, bảo kê, buôn gái, bán thuốc cấm, nói chung là vô số kể. Trong lúc Thiện Kiều nói chuyện với chủ nhà, chung quanh đã có không ít người tụ lại hóng chuyện.

Thiện Kiều không muốn động thủ chỉ để đòi lại tiền thuê một căn phòng rách nát, không đáng.

Anh lấy điện thoại ra, “Không muốn trả cũng được, để đội trật tự đô thị đến xem xem cái “phòng” này của ông có đáng phá không.”

Nửa tiếng sau, chủ nhà bất đắc dĩ giao lại cho Thiện Kiều một phong bì, bên trong có 1000NDT—là tiền thuê nhà Diệp Tiểu Thuyền gửi trước cho bốn tháng, cùng với 200 tiền đặt cọc từ ban đầu.

Đồ đạc cá nhân của Diệp Tiểu Thuyền ít đến đáng thương, Thiện Kiều vào nhà sửa sang một hồi, xếp được toàn bộ vào hai cái túi xách mang ra.

Lúc cất đồ lên xe, Thiện Kiều bỗng sững người mất một lúc vì nhộn nhạo trong lòng.

Bốn năm trước, chính anh là người đã bảo Tiểu Thuyền đừng liên luỵ đến nhau nữa.

Cũng bởi vì lời này, không lâu sau đó Diệp Tiểu Thuyền liền chuyển ra ngoài sống.

Và phải đến tận bây giờ, sau một trận mưa dông, anh mới biết Diệp Tiểu Thuyền phải sống ở một nơi thế này.

Không nói tiếng nào với Diệp Tiểu Thuyền, mà lập tức trả nhà luôn tại chỗ. Không nhà để về, đứa nhỏ này xuất viện xong cũng chỉ có thể đi theo mình.

Tự tay đẩy người đi, giờ lại tự tay túm người về.

Thiện Kiều lơ đãng nhìn ánh tà dương dần đỏ lên, không rõ đây là tư vị gì.

Hồi sáng ở bệnh viện, Diệp Tiểu Thuyền hồ hởi liến thoắng nói đại khái tiền bạc không phải vấn đề gì to tát, hắn có tiền nên chỉ cần mua lại cái xe khác là được.

Nhưng Thiện Kiều nghe xong liền nhận ra, hiện tại Diệp Tiểu Thuyền đang vô cùng túng thiếu.

Ở Viễn Thành này, chỉ cần có xe riêng, làm tài xế thật ra kiếm rất được, nhất là hai năm gần đây, du lịch ở phía tây ngày càng hot, lượng khách tăng lên đáng kể, bán mạng làm việc lại còn ở khu nhà rẻ mạt như Diệp Tiểu Thuyền, nhất định đã phải tiết kiệm được một khoản kha khá rồi.

Thiện Kiều ít quan tâm đến Diệp Tiểu Thuyền, nhưng anh hiểu rõ con người Diệp Tiểu Thuyền.

Diệp Tiểu Thuyền tuyệt đối sẽ không tiêu pha kiểu vung tay quá trán.

Nhưng hoàn cảnh túng quẫn mà Diệp Tiểu Thuyền đang ra sức che giấu lại là thật—hắn thật sự thiếu tiền.

Không khó để suy ra chân tướng, lúc sửa cửa sổ Thiện Kiều đã thông suốt—nhất định là Diệp Cao Phi xảy ra chuyện, sau đó Diệp Tiểu Thuyền mới gửi hết số tiền mình dành dụm được bấy lâu nay cho nhà họ Diệp.

Thiện Kiều nhớ lại bộ dạng bị đánh cho gần chết của Diệp Tiểu Thuyền năm mười ba tuổi, khi ấy nhà họ Diệp có cả một đống người tụ tập, nhưng chỉ mình Diệp Cao Phi là khóc trời đập đất quan tâm đến sống chết của Diệp Tiểu Thuyền.

Thiện Kiều thở dài, ném phong bì sang ghế phó lái, vừa khởi động xe vừa gọi cho người quen ở thị trấn Đại Thạch, nhờ đối phương do la tin tức về nhà họ Diệp.

Bên kia rất nhanh đã nghe ngóng được—cách đây không lâu đứa nhỏ ốm yếu nhà họ Diệp đột nhiên phát bệnh, bệnh viện trong thị trấn không chữa được, cả nhà đành kéo nhau lên thành phố, cũng không biết có cứu được không, mà sau đó thì không thấy về nữa.

Thiện Kiều hơi nhíu mày, vừa cúp máy thì đúng lúc tới Bệnh viện Nhân dân.

Diệp Tiểu Thuyền đã bảo không phải đến nữa, nhưng A Quý không nghe, vẫn cứ đúng giờ mang cơm cho hắn.

Hồi nãy cảm xúc của Diệp Tiểu Thuyền có hơi kích động, nghĩ ngợi cả buổi chiều, hiện tại cũng đã bình tĩnh lại.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là nghĩ cách kiếm tiền, mượn xe của Chu Hạo thật ra không khả thi, bởi vì xe đó không chỉ mình Chu Hạo đi, mà thi thoảng bạn gái hắn cũng lấy dùng. Diệp Tiểu Thuyện ghét nhất là làm phiền người khác, nghĩ một hồi xong quyết định sẽ thuê xe chạy như hồi đầu, chờ hết thu hết khách rồi lại đến công trường làm nghề cũ.

Nếu như vậy thì kiếm tiền rất chậm, thuê xe là xác định sẽ bị chủ xe đì, mà đông đến thì công trường lại rất ít khi tuyển người.

Nhưng hắn hết cách rồi, cũng đâu thể vay tiền của Thiện Kiều được.

Thiện Kiều lại không nợ gì hắn.

Hắn cũng không muốn khiến Thiện Kiều xem thường, càng không muốn nghe Thiện Kiều nhắc lại gì mà “Anh là anh, em là em, đừng liên lụy đến nhau” một lần nữa.

Bốn năm qua, lần nào nghĩ đến những lời này, nhớ lại ánh mắt của Thiện Kiều khi nói những lời này, tim hắn cũng như bị giẫm đạp không thương tiếc.

Có vẻ A Quý đã buồn ngủ, ngồi cuối giường mà liên tục gật gà gật gù.

Diệp Tiểu Thuyền ra bồn nước rửa bát, vừa quay người về lại phòng bệnh thì nhìn thấyThiện Kiều.

Diệp Tiểu Thuyền thực sự sửng sốt.

Thiện Kiều luôn là như vậy, biến mất khi hắn mong nhất, nhưng đến lúc hắn đã tự bình tâm được, thì lại bất ngờ xuất hiện.

“Anh.” Diệp Tiểu Thuyền bước tới.

Thiện Kiều chìa phong bì ra.

“Gì vậy?” Diệp Tiểu Thuyền mở ra xem, rồi vội vàng đẩy trả lại cho Thiện Kiều, “Anh cho em tiền làm gì?”

Thiện Kiều không nhận, “Đây vốn là tiền của em.”

Diệp Tiểu Thuyền không tài nào nhớ ra mình đã gửi Thiện Kiều một phong bì tiền từ bao giờ.

“Là tiền thuê và tiền cọc nhà.” Thiện Kiều nói: “Cất cho kĩ.”

Lúc này Diệp Tiểu Thuyền mới ngớ ra, “Anh, anh thay em trả nhà?”

“Ừ.”

“Vậy... vậy sau khi xuất viện em ở đâu?”

“Khu dân cư Bách Diệp, hoặc Có Biển, tùy em chọn.”

Khu dân cư Bách Diệp chính là căn nhà một phòng ngủ một phòng khách kia của Thiện Kiều. Nơi Diệp Tiểu Thuyền đã từng tắm rửa, nấu cơm, nằm sofa, cũng nằm qua cả giường lớn trong buồng ngủ.

Là nơi lưu giữ kí ức về những tháng ngày hắn chung sống với Thiện Kiều.

Chuyện này không giống với cùng ăn cùng ngủ ở Có Biển, Có Biển có người ngoài, mà căn nhà một phòng ngủ một phòng khách ở Bách Diệp, thì chỉ có hắn và anh.

Nhưng rõ ràng hiện tại không phải lúc để hoài niệm, Diệp Tiểu Thuyền còn tưởng mình vừa nghe nhầm.

“Anh cho em ở cùng anh?”

A Quý giật mình tỉnh giấc, ngó đầu ra từ phòng bệnh.

Thiện Kiều nhìn Diệp Tiểu Thuyền trong giây lát, rồi xoay người nói: “Đi theo anh.”

Sân thượng khu nội trú không phải ai cũng được lên, mà bệnh nhân thì phải có người nhà lên cùng mới được.

Viễn Thành không có nhà cao tầng, sân thượng này cũng thuộc vào dạng cao, tầm mắt phóng ra được rất rộng.

Thiện Kiều hỏi: “Tiền tiết kiệm em gửi hết cho nhà họ Diệp rồi?”

Diệp Tiểu Thuyền chưa từng kể việc này với ai, đột nhiên bị hỏi mà kinh ngạc, “Anh, sao anh biết?”

Thiện Kiều không giải thích, “Sáng nay lúc em truyền dịch, bác sĩ có nói với anh vết thương của em không quá nghiêm trọng, nhưng nếu cứ để tình huống như hôm qua xảy ra nữa, thì rất có thể sẽ để lại di chứng cho não.”

Diệp Tiểu Thuyền cúi đầu, vô thức muốn cãi lại, muốn chứng minh rằng mình vẫn rất khỏe mạnh, chẳng có gì đáng lo, nhưng trong lòng bỗng như có gì đó ngăn hắn lại.

Là khao khát được Thiện Kiều quan tâm.

Thiện Kiều từ đầu đến cuối vẫn không nhìn Diệp Tiểu Thuyền, “Sau khi xuất viện, đừng vội đi làm lại, nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Diệp Tiểu Thuyền cặm cụi vặn gấu áo bệnh nhân, thấy mình như đang mơ, “Em có thể nghỉ ngơi bên anh sao?”

Lúc này Thiện Kiều mới quay đầu, ánh mắt càng thêm trầm, cùng những cảm xúc mà Diệp Tiểu Thuyền không thể nào đọc vị.

Hoặc có khi, trong đó vốn dĩ chẳng hề chứa cảm xúc gì.

Giọng nói của Thiện Kiều như phảng phất tiếng thở dài nặng nề: “Em đã theo anh, anh đâu thể mặc kệ em.”

(*theo: từ này còn có một nghĩa là “gả cho”, mặc dù không rõ Thiện ge có ý này hay chưa—có vẻ là chưa, nhưng mình vẫn muốn để cái note này ở đây)

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.