Gửi hết hàng đi xong, Tạ Tố rốt cục cũng được nghỉ ngơi một thời gian.
Diệp Tiểu Thuyền xếp hành lí vào ba lô, Tạ Tố ở bên nhìn qua, thăm dò hỏi: "Tiểu Thuyền, anh ta về rồi à?"
Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu, "Viễn Thành đang đổ tuyết lớn, tôi về Có Biển xem giúp được gì không."
Tạ Tố đã biết Có Biển là nhà trọ cho giới trẻ, cũng biết nhà trọ này có ý nghĩ thế nào đối với Diệp Tiểu Thuyền.
Đó là nhà của Diệp Tiểu Thuyền.
"Được rồi." Tạ Tố cười: "Nhân lúc đang không có việc, cậu về nhà, tôi cũng muốn quay lại Lâm Thành gặp bọn Trình Hồi với nghỉ ngơi vài ngày."
Diệp Tiểu Thuyền đóng ba lô, nét mặt đã không còn lãnh đạm như trước đây, thậm chí còn tỏ ý trịnh trọng, "Nơi này có sự nghiệp của tôi, tôi sẽ không đến Viễn Thành rồi một đi không trở lại đâu."
Tạ Tố biết hắn để ý lời mình từng nói, bèn đùa: "Đã rõ đã rõ, ông chủ định tạo áp lực cho tôi đấy à? Bắt tôi nghỉ đủ là lập tức phải quay lại làm việc chứ gì?"
Nghe ra Tạ Tố chỉ đang đùa, Diệp Tiểu Thuyền cầm áo khoác lên, "Đi đây."
Tạ Tố tiễn hắn ra xe, phất tay nói, "Đi đường nhớ chú ý an toàn."
Năm nay tuyết đổ ở Viễn Thành đúng lớn. Dọc đường gọi điện cho Tiểu Trư, Diệp Tiểu Thuyền biết được tình hình ở Có Biển vẫn ổn, mọi người đều đã chuẩn bị tốt, chỉ trừ mấy thị trấn nhỏ chung quanh Viễn Thành phải nhờ bộ đội biên phòng tới cứu tế.
Nghe tới "bộ đội biên phòng", Diệp Tiểu Thuyền bất giác nghĩ đến Thiện Kiều.
Vẫn chưa có tin tức gì về anh, cũng không biết có về kịp tết này hay không.
Thất thần trên đường cao tốc chính là tối kị, Diệp Tiểu Thuyền nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục chạy lên phía Bắc.
Bữa nay không gặp phải cấm đường như lần trước, đi cả đoạn phía Nam đều thông thuận, nhưng đến phía Bắc thì xuất vấn đề—một là tuyết rơi ngày càng lớn, hai là sự xuất hiện của xe cứu viện chặn cứng mấy con đường thoát cao tốc, càng tiến lên thì càng không đi nổi.
Đường cao tốc rồng rắn các xe nối đuôi nhau, trời đã tối, Diệp Tiểu Thuyền châm một điếu thuốc, hạ cửa sổ kính.
Thật ra hắn cũng không vội gì, đồ dùng thiết yếu đều mang đủ, quên đúng mỗi đồ ăn.
Từ đầu hắn vốn không định gặm lương khô trên xe, bởi dọc đường từ Thải Ba đến Viễn Thành có mấy trạm nghỉ, ven cao tốc cũng không ít thị trấn, đã không vội thì cứ dừng hắn lại ăn rồi đi tiếp.
Nhưng lúc đi qua trạm nghỉ trước đó, hắn lại chỉ vào đi vệ sinh, rốt cục chạy mấy tiếng đồng hồ nãy giờ, dạ dày đã hoàn toàn trống rỗng.
Đến gần một đường thoát cao tốc, Diệp Tiểu Thuyền đánh mắt nhìn thời gian, nhận thấy cứ đà này thì rạng sáng mai cũng chưa đến được Viễn Thành.
Tiểu Trư lại gọi điện thoại tới, bảo rằng địa phương vừa thông báo tối nay có bạo tuyết, đường cao tốc ra vào thị trấn sẽ tạm thời đóng cửa.
Diệp Tiểu Thuyền quyết định chọn thoát cao tốc, lái đến xã Dương Thụ cách Viễn Thành chừng trăm cây số.
Hắn đã tới xã Dương Thụ không biết bao nhiêu lần. Nơi này là khu vực phải-qua trong tuyến du lịch phía nam Viễn Thành, có đặc sản canh bồ câu đậu gà, ninh bồ câu non kết với đậu đến khi được một bát cốt tinh hoa, chỉ đủ cho một người ăn thì mới tính là xong. Trước làm lái xe thuê, lần nào dẫn khách hắn cũng chở qua đây nếm thử hương vị.
Do ảnh hưởng của bạo tuyết, phần lớn hàng ăn nhà trọ trong xã Dương Thụ đều đóng cửa, Diệp Tiểu Thuyền lòng vòng một hồi, rốt cục mới tìm được một tiệm bồ câu sáng đèn.
Trùng hợp thay, đây cũng chính là cửa hàng mà hắn và Thiện Kiều từng ăn trên đường trở về từ Thải Ba năm đó.
Thật ra món canh bồ câu có cả ở Tây Nam, cha mẹ vẫn thường hay mua bồ câu non về hầm cho con ăn chóng lớn. Ngày trước nhà họ Diệp không bao giờ cho Diệp Tiểu Thuyền thứ đồ ăn quý giá này, hiếm khi được ăn thì đều là do Ngọc Hà làm cho.
Cách nấu ở Tây Nam không giống ở Dương Thụ, canh sẽ không ninh đến chỉ còn một bát ăn như vậy.
Lần đầu tiên trông thấy canh bồ câu ở Tây Bắc, Diệp Tiểu Thuyefn đã lập tức sửng sốt, "Anh, sao ít canh vậy?"
Tiệm ăn nhỏ phục vụ tương đối chậm, phần của Thiện Kiều còn chưa được bưng ra.
"Ngon không?" Thiện Kiều hỏi.
Diệp Tiểu Thuyền uống một ngụm đã hết hơn nửa bát, đứng dậy, "Ngon ghê! Có thể thêm không ạ?"
Tại những nơi hắn từng ở trước đó, thêm cơm thêm canh đều là tự mình cầm bát đi múc.
"Ngồi xuống đi." Thiện Kiều gọi chủ hàng, "Cho thêm một phần canh bồ câu."
Diệp Tiểu Thuyền khi đó không một xu dính túi, sợ nhất là tốn tiền của Thiện Kiều, hắn cứ tưởng là canh miễn phí, không ngờ Thiện Kiều lại phải gọi ông chủ thêm một phần.
"Anh!" Hắn vội nói: "Không cần không cần! Em không ăn được nhiều thế đâu!
Thiện Kiều: "Không sao."
Nhưng ông chủ hàng đã lắc đầu, "Các cậu chậm chân rồi, hai phần cuối cùng đã dành cho khách bàn bên kia."
Bà chủ bưng canh của Thiện Kiều ra, cười nói: "Nhớ kĩ tiệm này nhé, lần sau lại đến, lần sau lại đến!"
Diệp Tiểu Thuyền vẫn nhớ kĩ, nhưng những lúc dẫn theo khách, vô tình hay hữu ý thì hắn cũng luôn tránh cửa tiệm này đi.
Nơi này là độc nhất vô nhị, cất giữ kỉ niệm của hắn và Thiện Kiều.
Thiện Kiều không hề động đũa, đổ toàn bộ bát canh bồ câu vừa lên vào bát Diệp Tiểu Thuyền.
"Ơ?" Diệp Tiểu Thuyền vội la lên: "Anh đổ hết canh cho em thế này, thì anh..."
"Anh ăn nhiều rồi, không quan trọng." Thiện Kiều nói: "Canh bồ câu ở đây đều thế, đậm mà rất ít."
Canh đã vào bát Diệp Tiểu Thuyền, bên trong còn có một nửa phần thịt hắn đang ăn dở, hiển nhiên là không thể đổ lại cho Thiện Kiều. Hắn đành phải nhận bát về, "Cám ơn anh."
"Ừm." Thiện Kiều không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi rót trà.
Đã nhiều năm mới quay lại quán canh bồ câu này, Diệp Tiểu Thuyền đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra bài trí không hề thay đổi gì.
Dường như dòng thời gian chảy qua những thôn xã nhỏ luôn chậm một cách đặc biệt.
Bà chủ bước tới, Diệp Tiểu Thuyền nhận ra ngay, nhưng đối phương đã không còn nhớ hắn là ai, cười hỏi: "Một canh bồ câu hả?"
Diệp Tiểu Thuyền nói: "Hai phần đi ạ."
Bà chủ thoáng nhìn ra ngoài, "Còn bạn chưa tới nữa à?"
Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu, "Chỉ có mình cháu."
"Ồ!" Bà chủ đon đả, "Một phần ăn không đủ hả?"
"Canh ít quá." Diệp Tiểu Thuyền nói: "Thêm một suất mì tương đậu nhà làm nữa à."
Chạy xe cả ngày trời, hắn quả thật quá đói.
Trong tiệm không còn khách hàng nào khác, rất quạnh quẽ.
Diệp Tiểu Thuyền đợi một hồi, canh bồ câu với mì trộn vẫn chưa lên.
Ông chủ đi làm bên ngoài trở về, ngồi xuống tấm ghế cạnh cửa nghỉ ngơi.
Diệp Tiểu Thuyền mới lân la hỏi xem quanh đây có nhà trọ nào còn mở hay không.
Ông chủ chỉ chỉ đang sang bên kia đường, "Thấy "khách sạn Biên Cương" kia không?"
Nơi được gọi là khách sạn, thực chất chính là một quán trọ.
"Của nhà tôi đấy." Ông chủ nói: "Cậu ở thì tính 50 đồng một đêm, đầy đủ nước nóng."
Diệp Tiểu Thuyền bật cười, "Được ạ."
Không lâu sau, đồ ăn rốt cục được mang lên, Diệp Tiểu Thuyền húp một ngụm canh nóng vào bụng, khoang mũi đột nhiên cay cay.
Mấy năm nay dù đi một mình hay đi cùng khách, hắn đã nếm thử không biết bao nhiêu vị canh bồ câu, nhưng chưa ở đâu được bằng tiệm này.
Vị canh bồ câu đậu gà đầu tiên mà hắn nếm thử, có chén canh của anh hắn đổ thêm cho.
Đến lúc ăn hết canh lẫn mì, cửa hàng cũng không có thêm khách nào, Diệp Tiểu Thuyền khoác ba lô lên vai, chuẩn bị sang khách sạn đối diện thì chợt nghe bà chủ nói: "Hết khách rồi, đóng cửa thôi."
Ông chủ lại bảo: "Chờ thêm lát nữa đi, Tiểu Thiện đang trên đường, gọi bảo tôi để phần canh bồ câu cho nó mà."
"Tiểu Thiện sắp qua à?" Bà chủ hồ hởi, "Lần nào đi qua cũng ghé nhà mình ăn canh. Thế thằng bé định ở đâu? Muộn vậy rồi hay ở lại nhà mình một đêm luôn?"
Ông chủ nói: "Bà quan tâm nhiều thế, lát Tiểu Thiện tới rồi hỏi."
Hai tiếng "Tiểu Thiện" rất lạ lẫm đối với Diệp Tiểu Thuyền.
Bởi nhắc đến Thiện Kiều thì người xung quanh đều gọi "anh Thiện", trong ấn tượng của hắn, chẳng có ai lại dùng "Tiểu Thiện".
Hắn hít một hơi lạnh, băng qua đường tiến vào khách sạn Biên Cương.
Ngay sau khi cửa sắt sau hắn đóng lại, một chiếc Jeep nhà binh cũng đỗ lại ngay trước tiệm canh bồ câu, ba người bước xuống, hai mặc quân phục, một mặc áo da.
"Tiểu Thiện tới rồi đấy à!" Bà chủ lập tức nghênh đón, "Đông người thế à? Hầy, vừa rồi có cậu thanh niên đi một mình mà gọi tận hai suất canh bồ câu, để xem xem có còn đủ cho ba cậu ăn không đã nhé!"
Trong tiệm ấm áp, Thiện Kiều cởi áo da khoác lên lưng ghế, "Không sao đâu, có gì ăn nấy, không còn thì bọn cháu ăn mì trộn tương cũng được."
Hai quân nhân còn lại trông trẻ hơn Thiện Kiều, chỉ khoảng hơn hai mươi, Thiện Kiều bảo bọn họ ngồi xuống, rót mỗi người một chén trà.
"Hôm nay không kịp về Viễn Thành đâu, nghỉ lại chỗ này một đêm đi." Thiện Kiều nói: "Chuyến này vất vả mấy cậu tiễn tôi về rồi."
Hai người kia đều lắc đầu, một trong số đó lên tiếng: "Vất vả gì đâu ạ, anh khách sáo quá."
Thiện Kiều cười cười, lại đứng dậy cầm áo da lên, "Mấy đứa cứ ngồi đi, canh bồ câu tiệm này được lắm, có điều làm hơi lâu chút, anh sang đối diện xem còn phòng không."
Nói đoạn, hắn mặc lại áo da, đi ra ngoài.
Khách sạn Biên Cương và tiệm canh bồ câu chung một chủ, còn phòng hay không chỉ cần hỏi ông chủ là ra, không cần thiết phải đích thân sang.
Anh vội ra ngoài, chỉ là vì không muốn nghe đội viên nói những lời không nỡ từ biệt.
Đã xác định giải ngũ, thì không cần phải ngoái lại, trông mãi về quá khứ vinh quang làm gì.
Anh đã từng là bộ đội đặc chủng.
Nhưng hiện tại, anh chỉ là một người bình thường, là ông chủ của Có Biển.
Thiện Kiều đứng trên vệ đường một lát, ổn định lại tâm trạng một chút mới hướng sang khách sạn.
"Ba người? Anh chờ một lát, để em tra lại." Lễ tân là con trai của ông chủ tiệm canh bồ câu, "Vốn dĩ là còn, nhưng vừa rồi có anh khách lấy mất một phòng tiêu chuẩn rồi... Ài, chỉ còn lại đúng một phòng tiêu chuẩn thôi, phòng đơn cũng không nốt."
Một phòng tiêu chuẩn, không thể đủ cho ba người, nhưng cũng không phải hết cách, chỉ cần đủ rộng thì có thể kê thêm một giường.
Thiện Kiều hỏi: "Có thể thêm giường không?"
"Được thì được." Cậu nhóc nói, "Chỉ là hơi bất tiện cho các anh thôi, giường thêm không thể dễ chịu bằng giường chuẩn được."
"Không sao." Thiện Kiều nói, "Cho anh xem qua."
Cả "khách sạn" chỉ có hai tầng, gian trống cuối cùng nằm ở tận góc trên tầng hai.
Hai người cùng khiêng chiếc giường thô sơ, trong khi Thiện Kiều từ tốn điềm tĩnh, thì cậu nhóc kia lại va đập hết chỗ này chỗ kia.
Cửa phòng 206 mở ra, Diệp Tiểu Thuyền bước ra.
Không phải hắn bị ồn ào ngoài hành lang làm phiền, đơn giản là định xuống nhà mua nước khoáng.
Thiện Kiều đứng trước phòng 213, chờ cậu nhóc kia cầm thẻ mở cửa, cũng không nhìn về phía phòng 206.
Diệp Tiểu Thuyền vốn không phải người thích hóng hớt, nhất là khi cầu thang và phòng 213 còn ở hai hướng khác nhau. Nhưng khoảnh khắc ấy, có gì đó như thôi thúc hắn ngoảnh lại, nhìn về phía phòng 213.
"Anh."
Tiếng thứ nhất, nhẹ tênh, chỉ như một chuyển động yếu ớt của yết hầu, mang theo nỗi khó tin và nhịp tim đầy kích động.
"Anh."
Tiếng thứ hai, lớn hơn một chút, cũng run hơn một chút.
"Anh—"
Tiếng thứ ba, rốt cục mới đủ để người khác nghe thấy.
Thiện Kiều quay lại, bắt gặp người vẫn luôn theo đuổi anh, chờ đợi anh, có chạy trốn cũng chưa từng thực sự rời đi, đang đứng đó.
-
vtrans by xiandzg