Có Biển

Chương 5: Chương 5: Chờ đó anh đến đón




Thiện Kiều về đến Có Biển cũng đã bốn giờ sáng, sấm sét vẫn đùng đoàng, ngoài đầu ngõ dẫn vào nhà trọ đang ào ào nước cống chảy.

Lúc chưa lên đến tầng thượng, Thiện Kiều còn đang nghĩ không biết tối nay Diệp Tiểu Thuyền ngủ đâu.

Chỉ cần không mưa không gió, căn phòng gác mái ở rất dễ chịu, mùa hè còn không cần dùng đến điều hoà—thực chất bên trong còn chẳng lắp điều hoà, nhưng phải bữa thời tiết khắc nghiệt như hôm nay thì tương đối phiền phức, không phải nóc nhà bị dột, mà vì không có cửa nên mưa lớn chút là hắt hết cả vào phòng.

Những lúc mưa to Thiện Kiều sẽ không ở trong phòng, mà đi lấy hai tấm gỗ đã chuẩn bị sẵn từ khi làm nhà ra chắn trước cửa.

Mưa đã ngớt đi nhiều so với lúc anh mới về đến thị trấn, thậm chí còn gần như tạnh hẳn.

Thiện Kiều nhìn ván gỗ trước cửa, nhíu nhíu mày, sau đó giơ tay tháo nó xuống, mới phát hiện bên trong đã khác hẳn lúc trước khi đi sáng nay.

Quần áo bẩn đã giặt sạch sẽ, gấp gọn thành chồng để cuối giường, đồ đạc linh tinh trên bàn dưới đất đều được thu dọn, góc nào cũng ngăn nắp chỉnh tề.

Nếu không phải vì trận mưa này, thì trong phòng có khi còn sạch hơn thế nữa.

Duy chỉ có một bình thuốc mỡ màu xanh nằm chỏng chơ trên đất.

Thiện Kiều nhặt thuốc mỡ lên, xoay một vòng nhìn.

Đây là thuốc mỡ làm mát loại rẻ nhất, dùng được cả cho vết muỗi đốt và nổi mẩn.

Dạo trước A Quý bị bỏng tay trong lúc nấu ăn, anh mới tiện tay mua cho cậu một lọ thuốc mỡ xanh.

Cho nên đây là đồ của A Quý.

Nhưng A Quý sẽ không tự tiện chạy vào căn phòng này.

Quầy lễ tân dưới lầu vẫn chong đèn, Tiểu Trư đã ngủ, còn mình A Quý đang trực.

Thiện Kiều đặt lọ thuốc lên bàn, “Diệp Tiểu Thuyền hỏi mượn cậu à?”

A Quý đang gật gà gật gù, mất một lúc mới nhận thức được tình hình, “Anh Thiện, anh về rồi đấy à?”

Do từng bị thương, trí nhớ của A Quý có phần kém hơn người bình thường, Thiện Kiều lại chỉ vào bình thuốc mỡ xanh, hỏi một lần nữa: “Diệp Tiểu Thuyền mượn của cậu à?”

“À...” A Quý lúc này mới nhớ lại, “Hồi trưa Tiểu Thuyền phơi thân dưới mặt trời ngồi giặt quần áo, xong toàn thân đỏ rực, có vẻ là bị cháy nắng, nên em lấy cho cậu ấy thuốc mỡ này.”

Thiện Kiều cau mày.

“Tiểu Thuyền rời khỏi đây từ chiều tối, em với Tiểu Trư hỏi đi đâu mà cậu ấy còn chẳng buồn để ý.” A Quý lại cất thuốc mỡ xanh đi, như thể ấy là linh đan diệu dược gì ghê lắm, “Anh Thiện, thấy mưa nên Tiểu Trư lấy ván gỗ chặn lại cửa phòng gác mái đấy, anh thấy được không? Không bị rò nước vào chứ?”

“Không.” Thiện Kiều lấy di động ra, nhưng không lập tức nhấn gọi.

Anh gấp gáp về luôn trong đêm, là vì nghĩ hôm sau Diệp Tiểu Thuyền lại phải vào viện tiếp. Vậy mà giờ Diệp Tiểu Thuyền không ở Có Biển, chắc chắn cũng không đến bệnh viện chờ sẵn, cho nên chỉ còn một khả năng—Diệp Tiểu Thuyền về phòng trọ của mình.

Thiện Kiều không biết chính xác nhà Diệp Tiểu Thuyền ở đâu. Đó giờ anh chưa từng đến phòng trọ của Diệp Tiểu Thuyền, chỉ nghe hắn nhắc qua vài lần, thấy bảo gần xưởng sửa xe, một tháng 200NDT, ở một mình.

200NDT/tháng không phải không thuê được một chỗ tử tế ở Viễn Thành, nhưng quan trọng là phải có người thuê cùng. Chứ một người ở, lại còn gần xưởng xe kia, không thể nào là loại phòng tốt được.

Nói không chừng là mấy tấm tôn gá tạm mà thành cũng nên.

Thiện Kiều lại nhăn mày sâu hơn, sau nửa phút, liền nhấc máy gọi cho Diệp Tiểu Thuyền.

Ở đầu kia, Diệp Tiểu Thuyền nghe được một câu “Đang ở đâu?” mà toàn bộ tai phải nóng rực cả lên. Cái nóng này thậm chí còn làm dịu cả đi cơn đau đang nhức nhối kinh dị ở trong đầu hắn.

“Anh...” Diệp Tiểu Thuyền hoàn toàn không ngờ Thiện Kiều sẽ gọi vào giờ này, vừa rồi không nghĩ gì đã nhấc máy lên, còn chưa kịp điều chỉnh lại âm giọng như hôm gặp tai nạn.

Cho nên đã lỡ để Thiện Kiều nghe được ra sự bối rối và thống khổ, khác hẳn với hắn của ngày thường.

“Gửi địa chỉ cho anh.” Thiện Kiều không nói nhiều, cũng không cho hắn cơ hội phản bác, “Hiện đang ở đâu thì cứ ở nguyên đấy, chờ đó anh đến đón.”

Đến khi dập máy rồi, Diệp Tiểu Thuyền vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, đến tận khi màn hình khoá lại đen ngòm mới bàng hoàng nhận ra, anh hỏi địa chỉ của hắn, anh muốn đến đón hắn!

Phòng lợp tôn đã gần như phế, cả căn phòng hỗn loạn, nóc thủng một lỗ lớn, nước lõm bõm ngập đến tận mắt cá chân.

Hắn thật sự không muốn để Thiện Kiều chứng kiến mình sống thê thảm đến vậy.

Nhưng cứ nghĩ tới việc Thiện Kiều muốn đến, mọi đau đớn đều tan biến hết, lúc gửi tin nhắn tay thì run tim thì đập bình bịch, mãi mới gõ xong cái địa chỉ.

Prado một lần nữa nổ máy, Thiện Kiều không chút do dự hướng thẳng đến hướng xưởng xe.

Viễn Thành rất nhỏ, đường đêm không người, anh lại đi đường tắt, cho nên chẳng bao lâu sau đã đến xưởng.

Lúc này, điện thoại mới rung lên, là tin nhắn của Diệp Tiểu Thuyền.

Thiện Kiều nhìn thoáng qua, đánh xe đến một con ngõ nhỏ không đèn.

Trong ngõ nước ngập kinh khủng, đến chỗ có ánh sáng hắt ra mới thấy—chẳng có hộ nào là đang ngủ, người đang sửa lại nóc nhà với cửa sổ, người dùng xô chậu múc bớt nước từ trong nhà ra ngoài.

Mà Diệp Tiểu Thuyền còn ở tận tít sâu bên trong.

Vọt qua một con đường là đến căn nhà lợp tôn, từ xa Thiện Kiều đã trông thấy một bóng người cao gầy đang đức trên bục đá, cạnh bục đá là chiếc đèn đường siêu siêu vẹo vẹo.

Diệp Tiểu Thuyền nhướn cổ nhìn quanh, rõ ràng là đã rất cao, đứng lên bục đá rồi vẫn còn nhấc gót chân lên.

Từ góc của Thiện Kiều, tư thế của đối phương nhìn rất buồn cười, cả người nghiêng ngả không khác gì cây đèn đường bên cạnh, có lẽ do cử động quá đột ngột nên còn như thể sắp ngã xuống đến nơi.

Bắt gặp bóng dáng Prado quen thuộc, Diệp Tiểu Thuyền lập tức giơ tay, mắt sáng cả lên: “Anh, ở đây! Em ở đây!”

Âm giọng khàn khàn, còn mang chút chật vật, nhưng rất to.

Thiện Kiều dừng xe bên cạnh bục đá, ánh mắt đặt lên khuôn mặt của Diệp Tiểu Thuyền.

Má và trán xước xát, cánh tay cũng đủ loại vết trầy. A Quý nói hắn bị cháy nắng nhẹ, nhìn không rõ, mà nhìn trạng thái của Diệp Tiểu Thuyền lúc này quả thực không tốt chút nào.

“Em ở kia.” Diệp Tiểu Thuyền chỉ vào một chỗ dưới ánh đèn lờ mờ, hơi không biết phải mở miệng thế nào, chưa để Thiện Kiều lên tiếng đã vội giải thích, “Đêm nay mưa lớn quá nên mới bị ngập vào trong, chứ bình thường đâu có sao, bình thường... ở rất tốt.”

Càng về sau, Diệp Tiểu Thuyền càng lí nhí.

Bởi vì đã để Thiện Kiều thấy được thảm trạng phòng trọ lợp tôn tồi tàn của mình, Diệp Tiểu Thuyền hiếm khi nào để lộ ra ngữ bất lực như lúc này.

Thiện Kiều nhìn nóc nhà bị lật tung, nước chảy ồ ồ từ cửa vào, ánh mắt dần biến đen.

Diệp Tiểu Thuyền chật vật cười xoà, “Ngày mai em sẽ bảo chủ nhà tìm người sửa. Loại phòng này sửa dễ lắm, gá lại mấy tấm sắt là xong.”

Thiện Kiều quay người, một lần nữa nhìn hắn.

Hắn không biết mặt mũi mình lúc này đã trắng bệch như tờ giấy.

Vì đau đầu, chỉ là sự xuất hiện của Thiện Kiều đã khiến hắn quên đi cả cơn đau.

Thiện Kiều không vào nhà, chỉ đánh mắt về phía xe, “Lên đi.”

Lúc kéo cửa ghế phụ ra, Diệp Tiểu Thuyền lại do dự, người hắn lúc này bẩn kinh khủng, mùi nhang muỗi trên cánh tay đã tán hết, có khi toàn thân đầy mồ hôi dơ dáy.

Giọng nói của Thiện Kiều không để lộ bất kì tâm tình nào, “Còn đứng đấy làm gì nữa?”

“Anh, chờ em một lát nhé.” Diệp Tiểu Thuyền nói: “Em lên thay đồ cái.”

Nói xong không đợi Thiện Kiều đáp lại đã định chạy thẳng về phòng.

“Đứng lại.” Thiện Kiều nói, “Quay về.”

Diệp Tiểu Thuyền quả nhiên dừng bước, “Em...”

Thiện Kiều ở trong xe nhìn hắn, “Lên xe đi, chuyện khác để sáng rồi nói.”

Prado lái ra khỏi xưởng xe, không về nhà trọ mà đến thẳng bệnh viện.

“Phát sốt rồi.” Kiểm tra cho Diệp Tiểu Thuyền xong, bác sĩ trực khu nội trú kiểm nói, “Sao lại thế này? Muốn về vì điều kiện của phòng mười hai người không tốt thì thôi tôi không nói, nhưng làm gì mà để vừa mắc mưa vừa thương tích vậy hả?”

Lời này là nói với Thiện Kiều.

Diệp Tiểu Thuyền đã mệt lử người, nhưng nghe bác sĩ trách Thiện Kiều, ánh mắt lập tức trở nên hung hãn, “Là tại tôi không nghe lời dặn của bác sĩ!”

Tay phải của Thiện Kiều đặt trên vai Diệp Tiểu Thuyền, dùng sức đủ để nhấn xuống mà người ngoài lại không phát hiện ra.

Nhưng Diệp Tiểu Thuyền cảm nhận được lực đạo và tính áp chế trong đó rõ hơn ai hết.

Hắn lập tức im bặt.

“Hiện tại phải xử lí thế nào?” Thiện Kiều hỏi.

Đại khái ở Thiện Kiều toát ra một vẻ lãnh khốc rất tự nhiên, nếu không nói là khốc đến lạnh cả sống lưng, cho nên sau khi chạm mắt với anh, bác sĩ cũng không phàn nàn gì thêm, chỉ nói: “Truyền dịch, xử lí vết thương, rồi quan sát tiếp, sáng đến kiểm tra một lần nữa.”

Thiện Kiều gật đầu, “Làm phiền bác sĩ.”

Đúng lúc phòng sáu người có một chỗ trống, tình trạng của Diệp Tiểu Thuyền lại không tốt lắm nên được chuyển luôn vào đây. Làm xong hết các thủ tục thì trời đã sắp sáng.

Thiện Kiều không ở lại, Diệp Tiểu Thuyền cũng không biết anh đi đâu.

Trời còn chưa tỏ, quầy bán quà sáng bên ngoài bệnh viện đã mở hàng. Ở trong kia, bác sĩ và bệnh nhân cùng gắng sức níu lấy cuộc sống, thì những sạp hàng này cũng vậy—bọn họ chỉ có thể mở hàng sớm để chiếm chỗ, vì tất cả hàng quán không nằm trong khu vực được cho phép kinh doanh đều sẽ bị đuổi đi, mà không bán được hàng, cũng đồng nghĩ với việc không có tiền để mưu sinh.

Còn quá sớm, quán chẳng có mấy khách, Thiện Kiều ngồi một mình một bàn, vừa ăn cháo vừa ăn bánh bao thịt bò.

Trận mưa to bất chợt đổ xuống đã làm đảo loạn sinh hoạt của rất nhiều người. Anh đã tưởng khi về sẽ bắt gặp Diệp Tiểu Thuyền nằm ngủ trên chiếu, vậy mà thực tế, Diệp Tiểu Thuyền lại rú rú trong căn phòng bằng tôn bị tốc mái.

Nếu tối qua anh ngủ lại chỗ những người dân biên phòng, hoặc không có gọi điện cho Diệp Tiểu Thuyền, phỏng chừng cũng giống như khi gặp phải tai nạn, Diệp Tiểu Thuyền sẽ ngồi chờ một mình đến sáng, rồi một mình đi đến bệnh viện.

Cái nhóc này...

Thiện Kiều buông đũa, thở dài một hơi.

“Cháo nấm thịt bò ăn đây hay mang đi?” Ông chủ mặt đầy vết nhăn lớn giọng hỏi.

“Mang đi.” Thiện Kiều trả tiền rồi theo xách hộp thức ăn đến khu nội trú.

Diệp Tiểu Thuyền không nằm trên giường mà mang theo giá truyền dịch ra ngồi ngoài hành lang, lo lắng nhìn quanh như hồi đêm khi đứng trên bục đá.

“Hết đau đầu chưa?” Thiện Kiều ném bánh bao cho đối phương, cháo thì đặt xuống băng ghế.

Lời này cũng chẳng tình cảm gì, thậm chí Diệp Tiểu Thuyền còn nghe ra vài phần mất kiên nhẫn.

Cũng đúng, tự dưng phải chạy long sòng sọc cả đêm như thế, ai mà chẳng điên tiết.

Diệp Tiểu Thuyền vẫn đang cắm ống truyền, lúi húi mãi không mở được bao nilon.

Thiện Kiều chỉ nhìn, không có ý định giúp đỡ.

Diệp Tiểu Thuyền trộm liếc Thiện Kiều, sau đành cúi đầu dùng miệng và tay phải, một hồi rồi cũng tháo được ra.

Cả chiều qua hắn ở xưởng xe cò kè mặc cả mãi với người ta, về đến phòng trọ tồi tàn lại bận rộn liên tục, cứ thế nhịn đói, chỗ cà chua ngâm đường từ trưa đã tiêu hết từ lâu, dạ dày trống huơ trống hoắc, nhưng lúc này hắn cũng chẳng muốn ăn gì.

“Sao lại về chỗ đó?” Thiện Kiều hỏi.

“Em đi bán xe, mà xưởng ở gần đó nên tiện thể về thay đồ luôn.” Diệp Tiểu Thuyền kể lại chi tiết: “Cái Santana vô phương cứu chữa rồi, em mới bán được 4000, định tích góp thêm một thời gian, bao giờ đủ tiền thì mua một chiếc second-hand khác.”

Thiện Kiều trầm mặc, rồi bỗng dưng lạnh lùng cười lên một tiếng.

Tay cầm bánh bao của Diệp Tiểu Thuyền cũng khựng lại.

Thiện Kiều nói: “Em hoàn toàn có thể không sống như vậy nữa mà.”

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.