Cửa sổ ghế lái mở một phần ba, nhờ có gió lạnh trên cao nguyên tràn vào xe nên nhịp tim kịch liệt của Diệp Tiểu Thuyền lúc này mới không bị phát hiện.
Hắn cứ nghĩ Thiện Kiều sẽ chỉ đơn giản nói “Tùy.”
Nhưng Thiện Kiều lại hỏi: “Là đi chơi hay đi làm ăn?”
Lồng ngực Diệp Tiểu Thuyền như thít lại đến nhức nhối. Quá rõ ràng, mười giây vừa rồi anh trầm mặc chính là để nghiêm túc nghĩ cho hắn.
Kim Dân Hải cười nói: “Vừa chơi, vừa tìm cơ hội làm ăn. Chắc Tiểu Thuyền chưa đến Nam Thành bao giờ phải không? Nam Thành lớn lắm, cơ hội nhiều vô kể, ở chơi một thời gian mà thấy hợp thì thử ở lại phát triển xem sao. Có tôi ở Nam Thành, sẵn sàng chiếu cố Tiểu Thuyền bất cứ lúc nào mà.”
Thiện Kiều đeo kính râm, không ai thấy được ánh mắt anh lúc này.
Kim Dân Hải giải thích một hồi xong, Thiện Kiều lại im lặng mấy giây rồi mới nói: “Để nói sau đi.”
Diệp Tiểu Thuyền cảm thấy nhức nhối trong lồng ngực dần trở thành tê dại. Hắn cứ thế từ từ nhũn người ra ghế, hai mắt đờ đẫn nhìn thẳng, mặc cho trái tim tiếp tục chìm vào bể tê dại.
Kim Dân Hải vẫn tiếp tục nỗ lực khuấy động bầu không khí, một lát sau còn chọc vào thành ghế Diệp Tiểu Thuyền đùa rằng “Anh cậu là không nỡ xa cậu đấy”, rồi lại tiếp tục huyên thiên về tình hình phát triển ở Nam Thành.
So với Viễn Thành lạc hậu, Nam Thành quả thật là mảnh đất vàng tràn ngập hi vọng, rất thích hợp với người trẻ.
Chạy cả ngày đường, mãi đến tối muộn, ba người mới về tới Có Biến.
Mấy người Vương Cấu về từ hôm qua, đã thỏa hiệp xong về điều kiện bồi thường với bên công ti cho thuê xe. Kim Dân Hải tụ lại với bọn họ, ở khu giường tầng cho nam trên tầng hai.
Chỗ ở của Diệp Tiểu Thuyền cũng trên tầng hai, chính là phòng đơn mà Thiện Kiều dành riêng cho hắn hôm bữa.
Trời lạnh xuống, phòng gác mái cũng không ngủ lại được nữa. Sau khi dọn xong hành lí, Diệp Tiểu Thuyền có lên ngó qua—quả nhiên Thiện Kiều không còn ở đây, hẳn là đã dọn về khu chung cư Bách Diệp.
Lúc quay lại tầng hai, Diệp Tiểu Thuyền đụng mặt Kim Dân Hải. Kim Dân Hải vừa tắm xong, trên đầu vẫn trùm khăn, vẫy tay cười với hắn, “Trễ thế rồi mà vẫn thức, mất ngủ à?”
Hiện tại là hơn hai giờ sáng, ngoại trừ A Quý đang trực, toàn bộ nhà nghỉ đã đi vào giấc ngủ.
Đúng là Diệp Tiểu Thuyền mất ngủ, nhưng hắn cũng chẳng có gì để nói với Kim Dân Hải.
“Tình cờ thế, tôi cũng không ngủ được.” Kim Dân Hải nói: “Tâm sự chút không?”
Diệp Tiểu Thuyền lạnh mặt, “Anh nói cả đường vẫn chưa đủ à?”
“Trên đường có cả anh cậu nên nhiều cái tôi không dám bảo.” Kim Dân Hải chặn lại cửa phòng Diệp Tiểu Thuyền, khẽ nói: “Người trong cuộc thì mê kẻ bàng quan mới tỉnh, nếu muốn thành được với anh cậu, thì thử nghe gợi ý của tôi xem sao.”
Diệp Tiểu Thuyền nhíu mày, do dự mất một lát, “Vào đi.”
Về Viễn Thành thì đã có hệ thống sưởi, trong phòng rất ấm áp, Kim Dân Hải tùy tiện ngồi xuống một cái giường. “Hôm nay chủ yếu là tôi giúp cậu hỏi ý anh cậu thôi. Hiển nhiên là anh cậu thấy cậu có thể đến Nam Thành để phát triển sự nghiệp, nhưng lại lo một mình cậu ở thành phố lớn sẽ có chuyện.”
Diệp Tiểu Thuyền đứng bên cửa sổ.
Thực chất bên ngoài chẳng có gì để nhìn hết—Viễn Thành không có cảnh đêm, chỉ có đường phố tối như mực với vài ngọn đèn le lói lẻ loi.
“Nếu anh cậu dứt khoát đồng ý cho cậu đi thì mới khó.” Kim Dân Hải nói: “Bởi thế chứng tỏ anh cậu chẳng quan tâm gì, cậu có đi xa cỡ nào cũng chẳng đả động nổi ổng.”
Hai bàn tay đút trong túi quần của Diệp Tiểu Thuyền dần siết lại.
“Nhưng mà tình hình khả quan đấy chứ, anh cậu bảo phải cân nhắc thêm về chuyện cậu đi Nam Thành đã rồi mới quyết được mà.” Kim Dân Hải nói với giọng trầm ổn, “Thế cho nên cậu càng phải đi theo tôi.”
Diệp Tiểu Thuyền đột nhiên xoay người lại.
“Vì sao ấy hả?” Kim Dân Hải giơ ra hai ngón tay, “Một, là để cậu thoát khỏi cái cảnh hiện tại đi, hiểu thêm về thế giới rộng lớn này, cậu mới không bị chính mình vây hãm lại như thế nữa; Hai, một khi rời đi, anh cậu sẽ có phần để tâm hơn đến cậu, biết đâu nhờ thế mà sau này hai người sẽ nhìn lại phần tình cảm này ở vị thế cân bằng hơn thì sao.”
“Đương nhiên, đây chỉ là gợi ý của tôi.” Kim Dân Hải cười xòa, “Quyết định là ở cậu. Tôi còn ở lại Viễn Thành mấy ngày nữa, cậu nghĩ kĩ rồi thì tới tìm tôi.”
Trước khi rời đi, gã lại ôn hòa nói: “Tiểu Thuyền, cậu rất đơn thuần, tôi là thật lòng muốn giúp cậu.”
Diệp Tiểu Thuyền đặt lưng xuống giường, gác tay che mắt, mãi đến sáng cũng chưa ngủ.
Sáng ra, Diệp Tiểu Thuyền lái xe đến công ti bàn chuyện bồi thường một mình.
Theo lí mà nói, chuyện này rõ ràng không phải trách nhiệm của lái xe, công ti nên chịu toàn bộ tổn thất, thậm chí còn phải bồi thường cho lái xe mới đúng.
Nhưng ở địa phương càng nhỏ, mấy chuyện bất công lại càng nhiều, mặc kệ đạo lí, ai có máu mặt hơn người đó đúng.
Diệp Tiểu Thuyền cũng không định cãi lí với đám người này, chỉ mong nhanh chóng chấm dứt chuyện này, đừng gây phiền phức gì cho anh hắn là được.
Thái độ tay lái xe đến Khố Tháp hôm trước rất tệ, còn nói cái gì mà “không trốn tránh được đâu”, chẳng khác nào xã hội đen đến gây gổ, thế mà quản lí hôm nay hắn gặp lại vô cùng ôn hòa, còn bảo chuyện này không hẳn là lỗi của Diệp Tiểu Thuyền, cho nên công ti cũng không bắt hắn đứng ra bồi thường cái gì.
Diệp Tiểu Thuyền không khỏi sửng sốt.
Nếu hắn nhớ không lầm, tay quản lí họ Lưu này bình thường vẫn luôn ỷ mình là cánh tay phải của ông chủ, cực kì phách lối, mắng chửi người như cơm bữa, diễu võ dương oai cho bản thân là oách lắm kia mà.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lên được cái chức “quản lí Lưu” ở cái đất Viễn Thành này, thì đúng là không thể coi thường thật.
“Các sếp lớn đã bàn bạc rồi, toàn bộ tổn thất công ti chịu, cậu cũng vẫn có thể tiếp tục thuê xe ở đây, có điều...” Quản lí Lưu xấu tợn, lúc không cười còn đỡ, cười lên thì thật sự là kinh khủng, “Phần trăm của cậu chuyến này sẽ không được quyết toán.”
Vất vả cả một chuyến, thậm chí tí nữa còn mất mạng, thế mà lại chẳng được trả một cắc nào.
Diệp Tiểu Thuyền chỉ thầm cười lạnh.
Nhưng dù sao đây cũng là kết quả tốt nhất rồi.
Trước khi đến, Diệp Tiểu Thuyền còn tưởng công ti sẽ bắt mình đứng ra chịu phần lớn tổn thất, sau này cũng khỏi được thuê xe ở đây nữa.
Căn bản là sự tình như thế đã có tiền lệ rồi—trước đây có một tài xế gặp phải sự cố trên tuyến đường phía Đông, quản lí Lưu cứng rắn bắt người kia bồi thường tổn thất cho công ti, người kia không bồi nổi, kết cục bị đánh cho gãy chân.
“Cậu thấy không vấn đề gì thì việc này coi như kết thúc ở đây.” Quản lí Lưu gượng cười, “Cứ về nghỉ mấy ngày đi, bao giờ muốn thuê xe thì lại đến tìm tôi.”
Diệp Tiểu Thuyền nhanh chóng hiểu ra, chuyện này ổn thỏa được như vậy, cũng là vì ông chủ nể mặt Thiện Kiều.
Hắn là được Thiện Kiều dẫn người đi cứu về, nếu bốn người họ thật sự bỏ mạng trong Lực Tháp Khắc, thì ông chủ có lớn bằng trời cũng không ém đi nổi một chuyện tày đình như thế. Chưa kể, Có Biển còn là nhà nghỉ nổi tiếng nhất Viễn Thành, công ti xe kiếm tiền nhờ khách du lịch, cạch thế nào được Có Biển.
Có thể Thiện Kiều đã đích thân đến gặp ông chủ nói chuyện, có thể là không, nhưng dù sao thì ông chủ cũng không ngu, vụ này không thể không xuống nước.
Diệp Tiểu Thuyền đi loanh quanh một lúc mới nhớ ra sáng nay đi vội, còn chưa kịp ăn điểm tâm.
Đột nhiên hắn rất muốn gặp Thiện Kiều, nhưng gặp rồi nói gì thì hắn cũng không biết.
Chẳng lẽ nói “Anh, cảm ơn anh lại giúp em lần nữa”?
Hay là nói, “Anh, em định đi Nam Thành”?
Thật ra lời nói của Kim Dân Hải tối qua cũng chẳng đả động được hắn, cái gì mà “hiểu thêm về thế giới rộng lớn”, cái gì mà “nhìn lại phần tình cảm này ở vị thế cân bằng hơn” kia chứ.
Hắn không quan tâm thế giới này rộng lớn đến đâu, tầm mắt hắn dù sao cũng chỉ hẹp có vậy.
Thế giới lớn như thế, hẳn là đẹp đẽ lắm, thế nhưng trước giờ cũng chỉ có đúng ba người đối tốt với hắn, mà tính đến hiện tại, người đối tốt với hắn còn lại duy nhất Thiện Kiều.
Ngoài Thiện Kiều, hắn chẳng quan tâm đến bất kì điều gì.
Tạm thời rời đi khiến Thiện Kiều để ý mình? Để vị thế của hai người trong mối quan hệ này trở nên bình đẳng?
Không, hắn cần gì cái bình đẳng ấy, hắn vui vẻ nguyện ý theo đuổi và tôn sùng Thiện Kiều.
Kim Dân Hải không hiểu, không ai hiểu được hết.
Bản chất hắn vốn đã vặn vẹo cố chấp thế rồi, điên hơn một chút thì có sao?
Hắn nghĩ đến việc đi Nam Thành, không phải vì kiến thức dài rộng, cũng chẳng vì phát triển sự nghiệp gì đó, đi là để giải thoát cho Thiện Kiều.
Ven đường truyền đến một giọng nói lớn, Diệp Tiểu Thuyền quay đầu nhìn lại, thì ra là một tiệm sủi cảo mới khai trương.
Quà sáng ở Viễn Thành rất khác ở Tây Nam, chủ yếu là bánh bột, cháo, bánh bao chay, bánh bao nhân, hay là “buffet 10 đồng” mà ở Tây Nam không hề có. Ngược lại thì rất hiếm sủi cảo, Diệp Tiểu Thuyền còn chẳng nhớ mình đã thấy sủi cảo xuất hiện ở Viễn Thành bao giờ chưa.
Hồi nhỏ ở Đại Thạch, đâu đâu cũng bán sủi cảo. Lên đến tiểu học, Cung Thải vẫn không cho hắn tiền ăn sáng, mỗi sáng chỉ đưa hắn một cái bánh bao chay. Biết hắn thèm sủi cảo trước cổng trường, Ngọc Hà bèn giúi cho Thiện Kiều tận mười mấy đồng để dẫn hắn đi ăn.
Mỗi người một bát, thêm tương ớt và hạt tiêu, mùi vị ấy đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in.
Không khí đẫm vị bếp núc tràn vào khoang mũi, Diệp Tiểu Thuyền bèn hướng về phía tiệm sủi cảo.
Hiện vẫn còn sớm, hắn định mua hai phần sủi cảo đến khu chung cư Bách Diệp, rồi cùng ngồi xuống bàn ăn bữa sáng với Thiện Kiều.
Sau đó hắn sẽ đi.
Hắn có chìa khóa nhà Thiện Kiều, là cái anh đánh cho từ bốn năm trước khi hắn còn ở nhờ, sau này cũng không tìm hắn đòi lại.
Hắn đứng trước cổng nhà, do dự không biết nên gọi cửa hay tự mở vào luôn.
Tự mở vào thì bất lịch sự thật, nhưng rất có thể là Thiện Kiều vẫn đang ngủ.
Tay phải hắn cứ thế giơ lên không trung, nhưng không đập vào cửa, rốt cục lại lấy chìa khóa ra, cẩn thận tra vào ổ.
Quả nhiên, Thiện Kiều vẫn chưa dậy.
Diệp Tiểu Thuyền có hơi mừng thầm, lấy nồi ra đổ sủi cảo vào.
Hắn cố gắng cẩn thận hết sức để không phát ra âm thanh.
Thế mà Thiện Kiều vẫn tỉnh.
“Anh, có hàng sủi cảo mới mở trên phố Tây Tuyền, em mua đến cho anh một ít này.” Diệp Tiểu Thuyền rất lo Thiện Kiều sẽ không vui vì mình lại tự tiện đến nhà anh.
Nhưng nét mặt Thiện Kiều chẳng tỏ vẻ gì bất thường, thậm chí còn chẳng bất ngờ khi thấy trong nhà bỗng xuất hiện thêm một người, chỉ “Ừm” một tiếng rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Trong lúc ăn có chút quạnh quẽ, Diệp Tiểu Thuyền đã mấy lần định nhắc đến chuyện đi Nam Thanh, nhưng lần nào lời cũng lên đến miệng rồi lại bị nuốt về.
Có điều chuyện phải nói thì vẫn phải nói, thấy Thiện Kiều đã chuẩn bị ra ngoài, Diệp Tiểu Thuyền bèn lên tiếng: “Anh, mấy ngày nữa, em định thử đến Nam Thành một chuyến xem sao.”
Thiện Kiều nghiêng người nhìn Diệp Tiểu Thuyền mấy giây, “Em hiểu rõ về Kim Dân Hải không?”
Diệp Tiểu Thuyền bất giác nhướn mày, không ngờ Thiện Kiều lại hỏi về vấn đề này.
Hiểu rõ Kim Dân Hải hay không, thì liên quan gì đến việc hắn đi Nam Thành?
Hắn quan tâm đến Kim Dân Hải làm gì.
“Nếu như không biết rõ về anh ta, thì chờ thêm một thời gian đi.” Thiện Kiều cầm áo khoác lên, hỏi: “Em có đi luôn không?”
Diệp Tiểu Thuyền tưởng anh có ý giục mình đi, cũng nhanh chóng đi lấy đồ của mình trên mắc, “Em đi luôn đây.”
Thiện Kiều liếc nhìn đồng hồ, “Sáng nay em bận gì à?”
Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu.
“Vậy thì ở lại một lát đi.” Thiện Kiều nói: “Bình nước nóng bị hỏng, anh có hẹn người đến sửa rồi, nếu em rảnh thì để anh bảo người ta đến buổi sáng luôn.”
“Em rảnh!” Diệp Tiểu Thuyền nói: “Em không đi nữa!”
Thiện Kiều gật đầu, rồi mở cửa rời đi.
Không bao lâu sau thợ đã tới, vừa sửa vừa lầm bầm kể với Diệp Tiểu Thuyền rằng Thiện Kiều có nói cái bình này hỏng bao lâu rồi, mà anh lại bận quá, ban ngày chả rảnh được hôm nào, tối đến thì thợ nghỉ hết rồi, không xếp được lịch nên cứ lần lữa mãi.
“Cậu là em nó hả? Đến đúng lúc lắm. Không có bình nước nóng thì không biết là nó định sống qua mùa đông này thế nào.”
Sau khi thợ sửa rời đi, Diệp Tiểu Thuyền còn tổng vệ sinh qua một lần, đờ người ra mãi hồi lâu rồi mới về Có Biển.
Kim Dân Hải vẫn luôn ở Có Biển, cũng nhắc đến chuyện đi Nam Thành mấy lần. Diệp Tiểu Thuyền không gặp Thiện Kiều đã vài ngày, nhưng vẫn luôn nghĩ về câu “Chờ thêm một thời gian nữa đi” của anh.
Thiện Kiều bảo hắn chờ, hắn nhất định sẽ chờ.
Tối trước hôm Kim Dân Hải về Nam Thành, A Quý lộc cộc gõ cửa phòng gọi Diệp Tiểu Thuyền, “Tiểu Thuyền, anh Thiện tìm cậu.”
Tối ấy bọn họ có kế hoạch làm một bữa dê nướng ngoài sân, Thiện Kiều vẫn đang bận rộn chuẩn bị ở trong bếp.
Diệp Tiểu Thuyền chỉ xỏ dép rồi chạy đi luôn, “Anh tìm em à?”
Thiện Kiều không nhìn hắn mà tiếp tục xử lí thịt dê trong bồn, “Nghĩ kĩ chưa, còn muốn đi Nam Thành không?”
Diệp Tiểu Thuyền hơi giật mình, không ngờ Thiện Kiều lại tìm hắn để hỏi chuyện này.
Thấy hắn không phản ứng gì, Thiện Kiều mới dừng lại động tác trên tay, quay đầu nhìn ra, giọng nói có phần như ra lệnh, “Đừng đi.”
-
vtrans by xiandzg