Tàu đến thành phố Đan Trang, cũng coi như đã tiến vào Tây Bắc.
Từ Đan Trang, chạy tiếp nữa lên Tây Bắc là đến thị trấn nhỏ “xa tít mù tắp” nào đó.
Nhưng nơi ấy không phải điểm đến lần này của Diệp Tiểu Thuyền.
Hắn xuống ở nhà ga Đan Trang, để đón chuyến tàu hoả đến thị trấn Thải Ba ở phía Tây.
Tàu hoả lúc nào cũng đến muộn, không xác định được chính xác thời gian xuất phát, nên Diệp Tiểu Thuyền không dám đi quá xa, đành ngồi ngay gò đất ngoài ga ăn mì úp.
Nhà ga Đan Trang là nhà ga cũ, đèn chữ Đan Trang còn chẳng hiện lên đủ. Ba năm trước, thành phố cho sửa lại nhà ga phía Nam, rộng rãi hoành tráng hẳn, hệ thống an ninh xoát vé cũng được hiện đại hoá, so ra, nhà ga mấy chục năm tuổi này lại càng giống một ông già lụ khụ sắp xuống lỗ.
Nhưng tàu của Diệp Tiểu Thuyền lại chỉ đi qua “ông già” này.
Nước pha mì không phải nước sôi, ngâm đến mười phút cũng chưa mềm ra. Diệp Tiểu Thuyền cũng chẳng quan trọng hoá, giải quyết hết sạch trong vài đũa. Lúc đứng dậy đi vứt rác, hắn bắt gặp vài bóng người lạc lõng đang ngơ ngác ngóng trông trong sảnh.
Diệp Tiểu Thuyền chăm chú nhìn theo, đờ cả người mất mấy giây,
Nhà ga cũ kĩ này là nơi cất chứa biết bao hồi ức của hắn.
Hắn đã từng ở đây đợi Thiện Kiều, trong gió tuyết rét lạnh của mùa đông, níu kéo một niềm hi vọng mong manh, hết năm này qua năm khác.
Năm mười tám tuổi, gặp được Thiện Kiều đã giải ngũ, hắn khăng khăng đòi theo anh đến Viễn Thành, lúc đi qua đây, hắn có nói cho Thiện Kiều rằng—Em giỏi tìm kiếm, cũng rất giỏi chờ đợi.
Thế mà mới chỉ như một thoáng chớp mắt, năm năm đã trôi qua.
Hắn không chỉ còn biết tìm kiếm và chờ đợi, mà đã biết cả rời đi.
Xe tuần tra đi qua, hắt ra ánh sáng loá mắt khiến Diệp Tiểu Thuyền vô thức nhắm mắt lại, thoát khỏi dòng hồi tưởng.
Loa trên boong phát ra thông báo, chuyến tàu mà hắn muốn chuyển lên sẽ vào bến trong nửa tiếng nữa.
Cùng lúc đó, một thông báo khác vang lên: “Chuyến tàu KX20 đi đến Viễn Thành bắt đầu kiểm vé.”
Hầu kết Diệp Tiểu Thuyền cử động rất nhẹ, tay xách hành lí bỗng chốc siết chặt, mu bàn tay và cánh tay nổi lên đầy gân xanh.
Nửa phút sau, hắn cứ thế vào ga, bước chân ngày một gấp gáp, qua cửa kiểm an xong thì hướng thẳng về phía đoàn tàu KX20 đang soát vé.
Mãi đến lúc đưa vé ra, hắn bỗng nhiên giật mình.
Như chợt bừng tỉnh từ trong mộng.
Đằng sau vẫn còn hành khách đang chờ, nhân viên soát vé kì quái nhìn Diệp Tiểu Thuyền, rồi phàn nàn với giọng đặc địa phương: “Nhầm chuyến rồi, tránh ra tránh ra!”
Diệp Tiểu Thuyền cầm lại vé của mình, rời khỏi hàng người xong, mới cảm thấy toàn thân như run lên.
Nhà ga lúc nào cũng ồn ào, nhưng hiện tại hắn chắng còn nghe thấy bất kì âm thanh nào, tay không nhịn được mà run lên, rớt cả vé tàu.
Gần một phút sau, hắn mới kiểm soát lại được thân thể mình, ngồi xổm xuống nhặt vé lên.
Trên vé viết rõ, hắn muốn lên chuyến tàu chậm đến Thải Ba, chứ không phải K20X.
Một lượt hành khách vừa đi, sảnh chờ cũng chẳng còn mấy người, Diệp Tiểu Thuyền tìm một chỗ ngồi xuống, gác tay phải lên trán.
Hắn thực sự không phải người kiên định hay giỏi kiềm chế, cho nên vừa nghe thấy chuyến tàu đến Viễn Thành chuẩn bị xuất phát đã vội vàng lao ra như người mất hồn như thế. Nếu trên tay hắn có tấm vé lên K20X thật, chắc hẳn giờ này hắn đã trên đường đến Viễn Thành rồi.
Hắn siết tay thành nắm đấm, tự gõ lên trán mình mấy cái.
Thời gian trôi qua như vô tận—dù thực chất chỉ hơn 20 phút sau, chuyến tàu chậm đã bắt đầu soát vé.
Đi hết một ngày một đêm, Diệp Tiểu Thuyền cũng đến được Thải Ba.
Một thị trấn nhỏ nằm về phía Tây Nam của Viễn Thành, không dồi dào tài nguyên du lịch như Viễn Thành, nhưng được cái khí hậu ưu ái cho nào là mơ siêu ngọt, quả sung, nho đủ loại, rồi cả táo ta nữa, làm thành đặc sản quả khô của Tây Bắc thì cực đỉnh, có nói đỉnh nhất toàn Tây Bắc thì cũng không ngoa.
Hồi mới tới Viễn Thành được một năm, Thiện Kiều có đưa hắn đến đây một lần, nhờ vậy mà Diệp Tiểu Thuyền mới biết về nơi này.
Viễn Thành với Thải Ba cách nhau cả ngàn cây số, nếu đường xá không bị tuyết phủ sương mù gây cản trở, thì cũng phải mất hơn mười tiếng mới đến nơi. Khi ấy Thiện Kiều đi có việc, hắn bám càng theo, đến trước lúc về lại Viễn Thành, Thiện Kiều có ghé qua đây mua rất nhiều quả khô lẫn quả tươi vừa hái xong. Lần đầu tiên nếm thử sung tươi, vị ngọt khé cổ đã khiến hắn nhắm tịt cả mắt lại.
Có lẽ thấy hắn nhếch nhác quá, nên sau khi nhìn thoáng qua, Thiện Kiều liền ném cho hắn một chiếc khăn để lau đi nước ngọt đã rớt xuống đến cổ.
Hồi ức và trải nghiệm, có lẽ cũng giống như quả khô và quả tươi, sau khi nước bốc hơi hết, nhìn quả tưởng khô cằn, nhưng đã ngọt thì càng ngọt, mà chua thì càng chua, tất cả tinh chất đều được giữ lại một cách hoàn hảo nhất.
Xe lửa cập bến cũng đã là nửa đêm, không khác lúc mới đến Viễn Thành với Thiện Kiều hồi năm năm trước là bao.
Nhà nghỉ mà Diệp Tiểu Thuyền đã đặt trước rõ ràng được quảng cáo trên mạng là gần tiệm buôn hoa quả khô lớn nhất khu vực, thế mà đến nơi lại là một con ngõ heo hút ở đẩu đâu.
An ninh ở Thải Ba không tốt lắm, đêm đến trên đường chẳng có mấy người, vào ngõ thì lại càng không thấy ai.
Diệp Tiểu Thuyền lăn lộn với đời mười năm nay, ngoại trừ bốn năm ở cùng Thiện Kiều, thì sáu năm còn lại đều là lăn lộn trong nguy hiểm, cho nên con ngõ này cũng chẳng có gì đáng sợ đối với hắn.
Từng ánh đèn đường một liên tiếp kéo dài bóng hắn. Đến một ngã rẽ, hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn về bên hẻm vừa nhỏ vừa hẹp hơn.
Đèn không vào đến nơi nên con hẻm tối um, không nhìn rõ được gì, cũng không nghe ra tiếng động nào.
Nhưng Diệp Tiểu Thuyền không hề rời đi, mà cứ đứng im trước con hẻm, ngược sáng với bóng đèn cách đó không xa, nhìn chăm chăm vào bóng tối bên trong.
Rốt cục, một tiếng kêu cứu yếu ớt truyền ra, theo sau đó là cả loạt âm thanh đánh đập xen giãy dụa.
Diệp Tiểu Thuyền đặt túi hành lí xuống đất, bật đèn pin của điện thoại lên, bình tĩnh bước vào con hẻm.
“Cứu tôi với!” Giọng nam sinh kêu lên thảm thiết.
“Ddeos mẹ mày muốn chết à!” Một cái tát vang lên đánh chát.
Diệp Tiểu Thuyền dừng lại, ánh đèn pin xua đi bóng tối, chiếu lên bốn bóng người trong hẻm.
Một nam sinh quần áo xộc xệch không rõ là đã thành niên hay chưa, bị ba tên như hung thần ác sát đè xuống đống rơm, hai trong số đó đã phơi ra bộ phận nhạy cảm đáng ghê tởm của mình.
Nhìn thấy Diệp Tiểu Thuyền cũng như nhìn thấy ánh ánh mặt trời, cậu nhóc bất chấp thút thít giãy giụa hô hoán lên.
“Mày là thằng nào? Đừng có xem vào việc của người khác!”
Tên thanh niên duy nhất chưa cởi thắt lưng đứng dậy, chăm chăm nhìn vào Diệp Tiểu Thuyền.
Diệp Tiểu Thuyền vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, cằm hơi nhướn, mày nhíu lại, kết hợp với hình xăm trên cổ hắn thì lại càng hung hãn.
“Cứu! Cứu tôi với!” Nam sinh tranh thủ đá văng một tên đang đè trên người mình ra, đang định bò về phía Diệp Tiểu Thuyền thì bị một tên khác quẳng xuống đất, “Kêu à! Cho mày kêu này!”
Chỉ đối diện với Diệp Tiểu Thuyền trong giây lát, tên cầm đầu đã nao núng ra mặt.
Người nào biết nhìn thì đều sẽ nhận ra—hắn tuyệt đối không dễ chọc.
Diệp Tiểu Thuyền quét ánh mắt sắc như dao nhìn đầu sỏ, sau đến hai tên còn lại, rồi cuối cùng mới nhìn thẳng vào mắt nam sinh đang cầu cứu.
“Thả cậu ta ra.” Diệp Tiểu Thuyền nói.
Không nặng nề, cũng chẳng hung ác, nhưng lại khiến nam sinh kia bất giác rùng cả mình.
Tên cầm đầu hỏi: “Mày là ai?”
Diệp Tiểu Thuyền nói: “Không phải việc của mày.”
“Anh Chu!” Một gã hô lên.
Người được gọi là “anh Chu”—cũng chính là tên cầm đầu kia—tức giận nhổ nước bọt, bắt đầu chửi bới bằng thứ ngôn ngữ địa phương mà Diệp Tiểu Thuyền có nghe cũng không hiểu, dẫn đầu hướng ra khỏi con hẻm.
Diệp Tiểu Thuyền lạnh lùng nhìn hắn và hai tên đi cùng, đứng yên tại chỗ cho đến khi bọn chúng đã biến hẳn khỏi con ngõ.
“Cảm ơn anh trai! Cảm ơn anh!” Nam sinh mất sức vùng vẫy nãy giờ, hiện tại đã mệt lử, ngồi bệt dưới đất không dậy nổi.
Trông thấy chiếc áo chiếc áo bị ném cạnh đống rơm, Diệp Tiểu Thuyền nhặt lên, ném lại cho nam sinh rồi giúp đối phương đi báo cảnh sát.
Lục đục cả đêm, đến khi Diệp Tiểu Thuyền nằm được xuống giường ở nhà nghỉ thì đã là ba giờ sáng.
Hắn rất muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Màn cứu người vừa rồi thực sự chỉ là xúc động nhất thời.
Lúc đứng trước con hẻm, hắn đã nghĩ, nếu Thiện Kiều ở đây, nhất định anh ấy sẽ ngăn cản tội ác bên trong.
Hắn không lương thiện, cũng không dũng cảm, nhưng ở xa Thiện Kiều, hắn muốn học theo cách sống của anh.
Lúc lấy lời khai ở đồn, anh trai của nam sinh kia có tới, hai anh em họ Dụ, đang kinh doanh đồ khô.
Những cái khác thì Diệp Tiểu Thuyền không rõ, trước khi rời đi cũng không gặp lại đối phương lần nào.
Sau một ngày nghỉ ngơi lại chỗ trọ, Diệp Tiểu Thuyền cũng bắt tay vào việc tìm mối buôn.
Dự định ban đầu của hắn là trực tiếp đi tìm người nông dân để đặt vấn đề, nhưng đến Thải Ba rồi, Diệp Tiểu Thuyền lại thấy mình nên đi khảo sát giá cả của thị trường đồ khô trước đã thì hơn.
Khu chợ đồ khô số một Thải Ba lớn không tưởng, sản phẩm đa dạng đến ngập cả mắt, Diệp Tiểu Thuyền nhìn quanh một vòng, phát hiện ra ở đây người ta không chỉ bán hoa quả khô, mà còn có nấm và dược liệu, trùng hợp là người ở Lâm Thành lại rất thích ăn nấm, thích cả rượu thuốc tự mình ngâm.
Diệp Tiểu Thuyền bắt đầu suy nghĩ rộng ra, đang định mua một ít về thử nghiệm thì nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Anh gì ơi!”
Diệp Tiểu Thuyền quay đầu lại, bắt gặp nam sinh được cứu đêm hôm nọ.
Dụ Tiểu Đào đeo tạp dề, trên tay vẫn cầm một củ nhân sâm, vội vạng chạy tới, “Hôm đấy em còn chưa kịp nói lời cảm ơn mà anh đã đi rồi!”
Lúc được dẫn vào cửa hàng của hai anh em, Diệp Tiểu Thuyền mới biết thương hiệu đồ khô của Dụ Thăng, anh trai Dụ Tiểu Đào, là một trong những thương hiệu đứng đầu Thải Ba.
Từ cách ăn mặc của Diệp Tiểu Thuyền, Dụ Thăng nhận ra đối phương là người từ nơi khác đến tìm mối buôn đồ khô, bèn ngỏ ý hợp tác với giá ưu đãi cho hắn.
Diệp Tiểu Thuyền đã nắm sơ sơ được về trị trường ở Thải Ba, nên khi nghe được cái giá ưu đãi mà Dự Thăng đưa ra, hắn biết đối phương đang gần như cho không mình.
Vạn sự khởi đầu nan, mà kinh doanh cũng vậy. Có quý nhân tương trợ là chuyện tốt, nhưng Diệp Tiểu Thuyền không thể nhận lấy ưu đãi này.
Hắn cứu Dụ Tiểu Đào đơn giản là vì cho rằng Thiện Kiều sẽ hành động như vậy.
Hắn không cần anh em họ phải cảm tạ mình hay gì.
Nhưng Dụ Tiểu Đào vẫn khăng khăng muốn tỏ lòng biết ơn.
Diệp Tiểu Thuyền nghĩ nghĩ, rốt cục đưa ra một yêu cầu hắn quả thực đang cần mà lại không thái quá—nhờ Dụ Thăng giới thiệu cho một vài hộ nông gia đáng tin cậy.
Tháng mười hai, tiệm hạt dẻ buôn bán vô cùng tấp nập, một phần vì mùa đông chính là mùa để ăn dẻ rang, mà phần khác, là vì nhóm đồ khô mà Diệp Tiểu Thuyền gửi về.
Không phải ở Lâm Thành không bán đồ khô, mà vấn đề là chất lượng quá kém, cái nào có tên tuổi thì chí phí đều dồn hết cho bao bì với quảng cáo, cái nào của tư nhân thì giá lại cao chót vót do phải “nuôi” mối trung gian, trong khi hàng thì đều là hàng thấp cấp.
Nhưng những thứ mà tiệm hạt dẻ bày bán hiện nay, đều được Diệp Tiểu Thuyền trực tiếp tuyển chọn từ các hộ nông gia. Khách người ta nhìn qua là biết, hàng của Diệp Tiểu Thuyền chính là hàng chất lượng cao.
Diệp Tiểu Thuyền lấy tên nhãn hiệu là “Biển của Tiểu Thuyền”, sau đó làm logo in lên bao bì.
Trong lúc mặt hàng đồ khô đang “gây sốt” dưới Lâm Thành, Diệp Tiểu Thuyền vẫn bận bịu xem hàng, đặt hàng, kí hợp đồng ở thôn Phong Hạnh tại Thải Ba.
Một đợt hàng nữa lại chuẩn bị được chuyển đến Lâm Thành, Diệp Tiểu Thuyền kiểm kê xong xuôi thì hướng đến một cái hộp có cách đóng gói khác hẳn phần còn lại.
Bên trong này, chính là quả khô và nấm dại có chất lượng tốt nhất, do chính tay Diệp Tiểu Thuyền lựa từng chút một.
Và điểm đến của nó không phải Lâm Thành, mà là Viễn Thành cách nơi đây một ngàn cây số.
-
vtrans by xiandzg