Có Biển

Chương 3: Chương 3: Hắn muốn Thiện Kiều là của riêng mình




Lúc ở phòng mười hai bệnh nhân, tắt đèn xong là bắt đầu người ho khù khụ, người trằn trọc trở mình, người đi ra đi vào nhà xí, cho nên Diệp Tiểu Thuyền thường xuyên trắng đêm, sáng ra còn dậy sớm hơn cả ông cụ giường bên.

Nếu nhất định phải so sánh, thì đúng là giường bệnh vẫn hơn sàn xi măng cứng ngắc—mềm hơn, không bị cấn lưng.

Nhưng ở bên Thiện Kiều, Diệp Tiểu Thuyền lại ngủ được rất sâu, nguyên đêm không mộng, trời sáng trưng cũng không bị đánh thức.

Trước khi rời đi, Thiện Kiều có kẹp lại màn che, còn mở toang cửa sổ trên mái ra, nắng sớm tràn vào phòng từ bốn phương tám hướng, rọi lên toàn thân Diệp Tiểu Thuyền.

Diệp Tiểu Thuyền trở mình, co ro rúc mặt về phía giường, khăn tắm bị hắn vo thành một cục ôm vào ngực.

Thân trên của hắn không mặc gì, nguyên tấm lưng bóng loáng tắm trong nắng.

“Anh Thiện, sáng tốt lành nhé!” Tiểu Trư đang quét sân, mặt mũi hớn ha hớn hở. A Quý vẫn nói Tiểu Trư dậy sớm như thế, đáng ra phải tên là Tiểu Kê mới đúng, chỉ có gà mới chưa sáng đã gáy, chứ lợn thì biết có ngủ với ăn ăn xong lại ngủ thôi.

(*kê: gà; trư: lợn)

Rửa mặt ở bồn nước chung xong, Thiện Kiều ngồi xuống chào hỏi dăm câu với mấy người tài xế.

Bọn họ đều là đến đón người, xe đỗ ngoài đầu ngõ, chỉ chờ khách sửa soạn rồi xuất phát.

Bản thân Viễn Thành thì không có gì chơi, nhưng từ Viễn Thành hướng ra Đông Tây Nam Bắc chỗ nào cũng là điểm du lịch thiên nhiên tráng lệ, chạy một vòng một chiều mất ít nhất ba ngày, chính Thiện Kiều đã từng thử, nhưng không nhiều, cũng không đi cái kiểu bán mạng như Diệp Tiểu Thuyền.

Vào mùa du lịch, dịch vụ thuê xe rất đắt hàng, kinh doanh cực ổn, nhưng lái xe cả năm hầu hết cũng chỉ kiếm chác được mấy tháng hè thu này, đi đường vất vả, lại còn nguy hiểm, năm nào mà chẳng xảy ra tai nạn giao thông, thậm chí có người đi vào khu hoang dã rồi cũng không thấy ra nữa luôn.

Diệp Tiểu Thuyền và bọn họ, tiền kiếm được không phải bằng mồ hôi nước mắt, mà là tiền bán mạng mới đúng.

Sáng ra Thiện Kiều không nấu cơm, xỏ dép lê ra đầu hẻm mua một bọc lớn bánh bột chiên với sữa đậu nành về, để lên bàn gỗ cho các tài xế chia nhau ăn.

Tiểu Trư chạy đến, hướng mắt lên tầng thượng, “Anh Thiện, Tiểu Thuyền vẫn chưa dậy à? Cậu ấy có sao không, tối qua em thấy hình như cậu ấy bị thương hả. Có chở khách được không?”

“Không việc gì.” Thiện Kiều cũng không trả lời việc Tiểu Thuyền có chở được khách hay không, tay phải bọc nilon lấy ba chiếc bánh chiên để riêng ra đĩa.

Mấy người lái xe chia nhau phần còn lại trong bọc.

Trong sân liên tục có khách kéo hành lí ra, hào hứng đi theo tài xế của mình. A Quý mở tủ lạnh, lớn tiếng cảm thán: “Tiểu Trư, cậu làm cà chua ướp đường đấy à? Tôi ăn nha.”

“Ăn cái đầu cậu!” Tiểu Trư cấp tốc chạy tới, “Của Tiểu Thuyền làm cho anh Thiện đấy!”

A Quý cũng rất thích cà chua giống Tiểu Thuyền, nghe vậy liền ủ rũ: “Ờm, vậy thôi...”

“Anh không ăn đâu, thích thì cứ ăn đi.” Thiện Kiều nói.

“Nó không ăn đâu.” Tiểu Trư vừa nói vừa đá A Quý một cước, A Quý nhớ lại ánh mắt hung dữ của Diệp Tiểu Thuyền, ngượng nghịu nói: “Ừm, em cũng không thích lắm.”

Thiện Kiều lại bỏ lên gác thượng, Diệp Tiểu Thuyền vẫn y nguyên tư thế ban nãy.

Anh đứng cạnh chiếu, nhìn tầm mười giây rồi mới vươn chân phải đá đá vào thắt lưng Diệp Tiểu Thuyền.

Diệp Tiểu Thuyền hồi nhỏ bị đánh quá nhiều, hiện tại không chịu nhịn bất kì công kích nào, dù là đùa cũng không. Trước đây có một người khách tính giỡn, bất ngờ chồm lên vai hắn, rốt cục bị quăng cho một đường mém gãy xương.

Chuyện này sau đó đã trở thành sự cố lan truyền khắp cộng đồng lái xe thuê ở Viễn Thành. Diệp Tiểu Thuyền xin lỗi cũng đã nói, tiền thuốc men cũng đã trả—mất nguyên một tháng công toi mà đối phương vẫn không chịu xuống nước, cuối cùng phải nhờ Thiện Kiều ra mặt giải quyết mới xong.

Bị mặt trời nướng lưng cũng không tỉnh, thế mà một cước này đã thành công dựng Diệp Tiểu Thuyền dậy gần như tắp lự, đến khi nhìn rõ đôi chân trước mặt là của ai, ánh mắt sắc lạnh mới dần mềm đi.

“Anh, sáng tốt lành!” Vừa tỉnh dậy đột ngột, giọng nói vẫn mang chút khàn khàn.

“Dậy đi.” Thiện Kiều nói, “Đến giờ đi viện rồi.”

Diệp Tiểu Thuyền ngủ xong một giấc mà cả mình ê ẩm, nằm còn đỡ, đến lúc đứng dậy mới phát giác xương cốt toàn thân cứ gọi là rụng rời.

Nhưng hắn không thể hiện ra trước mặt Thiện Kiều.

Hơn nữa khả năng cao là Thiện Kiều cũng không để ý đến hắn, gọi hắn xong liền đi thẳng ra cửa.

Bánh chiên đã bị nhóm tài xế chén sạch, chỉ chừa lại đúng ba cái hồi nãy Thiện Kiều để ra đĩa.

Tiểu Trư nói: “Tiểu Thuyền, anh Thiện để dành cho cậu đấy.”

Diệp Tiểu Thuyền không thích Tiểu Trư, nhưng không phải vì Tiểu Trư làm sao.

Ngoại trừ Thiện Kiều, Diệp Tiểu Thuyền nhìn ai cũng không vừa mắt, người nào càng thân với Thiện Kiều, hắn càng không thích.

Hắn muốn Thiện Kiều là của riêng mình, chỉ có hai bọn họ nương tựa lẫn nhau.

Trong mắt hắn chỉ có Thiện Kiều, nhưng trong mắt Thiện Kiều, hắn chỉ là một hát cát không đáng để tâm.

Hồi Thiện Kiều mới mở nhà nghỉ này, Diệp Tiểu Thuyền vốn còn xung phong đến làm nhân viên tình nguyện, không phải kiểu chỉ tình nguyện mấy tháng, mà là trọn đời, cả năm không nghỉ, 24/7 luôn cũng được.

Thế nhưng Thiện Kiều không đồng ý. Hắn đành đổi cách khác, trở thành lái xe thuê cho khách trọ ở đây.

Bánh chiên đã nguội không được ngon cho lắm, Diệp Tiểu Thuyền vừa ăn vừa ngắm Thiện Kiều.

Thiện Kiều đang tưới cây trong vườn.

Thời tiết ở Viễn Thành thuộc dạng khô, vào hè phải tưới cây đến mấy lần một ngày. Thiện Kiều một tay cầm bình xịt, một tay đút túi quần, sương nước mù mịt cả một khoảng, phủ lên dàn hoa tươi kiều diễm.

Diệp Tiểu Thuyền nhìn đến xuất thần.

Từ góc độ của hắn, Thiện Kiều như thể đang bị vây quanh bởi hoa hồng.

Khung cảnh này mới đẹp làm sao.

Toàn thân Thiện Kiều toát ra một khí chất lạnh lùng cứng cỏi, thường sẽ khiến người ta nghĩ đến hình tượng cát vàng nhuốm máu nơi biên cương, với mùi thuốc súng bao trùm lấy đất trời, cùng những viên đạn xé rách không trung, thế mà đứng giữa vẻ đẹp mềm mại kiều diễm của hoa, cũng chẳng hề lỗ mãng chút nào.

Ánh mắt Diệp Tiểu Thuyền dần dịch xuống cánh tay cứng cáp nổi gân xanh của Thiện Kiều, hắn nghĩ bụng—

Anh mình soái quá đi mất, vì cớ gì xách cái bình xịt thôi cũng phải đẹp trai như vậy.

Tám năm ở trong quân ngũ đã rèn luyện Thiện Kiều trở nên đặc biệt mẫn cảm với ánh nhìn chăm chú từ người khác. Việc Diệp Tiểu Thuyền đang nhìn anh, anh biết tỏng từ đầu, nhưng cũng lười nhìn lại, mãi đến khi xịt xong bình nước, mới giương mắt lên ngay trong thoáng chốc.

Diệp Tiểu Thuyền vội vàng vùi đầu vào ăn bánh.

Thiện Kiều khom người đặt bình xịt xuống, “Có muốn đến bệnh viện nữa không?”

Diệp Tiểu Thuyền đang cắn bánh dở, miệng không nói được, đành gật đầu đáp lại.

“Thế ăn nhanh lên.” Thiện Kiều nói: “Ăn xong thì ra đầu ngõ.”

Cạnh cửa ngõ có một bãi để xe công cộng, cũng là nơi Thiện Kiều đỗ con Prado của mình. Ở Viễn Thành tương đối nhiều Prado, chủ yếu đều là của các tài xế lái xe thuê, một chiếc chở được năm khách, có thể tất cả các tuyến quanh Viễn Thành,

Prado của Thiện Kiều lại không dùng để chạy khách, bình thường cũng hiếm khi dùng đến, cần mua đồ thì dùng xe ba gác, đi làm việc quanh quanh thì đã có motor. Căn bản là Viễn Thành chẳng lớn gì cho cam, chạy xe ba gác cũng thăm quan được hết cả thị trấn.

Diệp Tiểu Thuyền lập tức để ý, “Anh không chạy motor à?”

Thiện Kiều không trả lời, đi thay quần áo rồi đẩy cửa sắt ra trước.

Diệp Tiểu Thuyền vội vàng nhét nốt bánh vào miệng, rửa mặt đánh răng rồi nhanh chóng đuổi theo.

Viễn Thành ở gần biên giới, đôi khi sẽ phát sinh tình huống đột xuất, không an toàn lắm, cho nên hộ nào cũng phải lắp cổng sắt, phần lớn nhà nghỉ còn trang bị cả thiết bị kiểm an. Nhà nghỉ có khoảng sân lớn như Có Biển đều làm cổng sắt to lồng một cửa sắt nhỏ, cổng sắt lớn có gai nhọn chống chèo leo, bên trên còn giăng lướt sắt. Bình thường không cần mở cả cổng sắt lớn, ra vào chỉ dùng đến cửa sắt nhỏ. Cạnh dưới của cửa sắt nhỏ có một cái gờ, Diệp Tiểu Thuyền đuổi theo gấp quá, chân phải vấp phải gờ, tí nữa thì dập mặt.

Đến khi đứng vững lại, hắn đột nhiên rầu rĩ nghĩ, mình mãi mãi vẫn chỉ đang đuổi theo Thiện Kiều, từ khi mới lớn đến nay đã hai mươi hai, từ thị trấn nhỏ dưới đất liền Tây Nam đến thị trấn nhỏ trên biên giới Tây Bắc, trải qua dòng thời gian hỗn độn như nước sông mùa mưa, cũng chưa bao giờ dám dừng lại nửa bước.

Bởi vì Thiện Kiều sẽ không dừng lại chờ hắn, khoảng cách giữa hai người phụ thuộc vào Diệp Tiểu Thuyền chạy nhanh hay chậm.

Nếu nhanh, miễn cưỡng sẽ túm được một góc áo của Thiện Kiều.

Nếu chậm...

Thì ngay cả bóng lưng của Thiện Kiều, hắn cũng sẽ không thấy được.

Nhìn Thiện Kiều mở cửa xe bên tay lái, Diệp Tiểu Thuyền đứng ngoài bên ghế phụ thở hổn hển.

“Sao phải chạy?” Thiện Kiều hơi nhíu mày.

Diệp Tiểu Thuyền không thấy được ánh mắt của Thiện Kiều, vì lúc này anh đã đeo kính râm lên.

Trên kính râm chính là hình ảnh phản chiếu của hắn, mờ mờ, nhưng cũng nhìn ra được bao chật vật.

Lại chả không chật vật? Sáng sớm đã bị dựng dậy, ăn điểm tâm cũng không yên ổn, vừa ra ngoài thì suýt dập mặt, mà vẫn phải ôm bụng chạy ròng rã ra đầu ngõ.

Hắn vẫn đang là thương binh mà.

Diệp Tiểu Thuyền có hơi muốn nôn.

Nhưng lúc này, đừng nói là nôn, ngay cả ợ cũng không hợp hoàn cảnh chút nào.

Hiếm lắm mới có cơ hội lên Prado của anh, hắn không muốn làm cả xe ngập trong mùi bánh chiên.

“Anh.” Diệp Tiểu Thuyền tái mặt quay đầu hô lên.

“Nói đi.” Thiện Kiều vẫn không buồn để ý đến hắn.

“Chờ em tí nhé.” Diệp Tiểu Thuyền chỉ chỉ gốc bạch dương bên lề đường, “Em đi hít thở một lát.”

Thiện Kiều còn chưa nói ừ hay không, Diệp Tiểu Thuyền đã vội vàng chạy đi, quay lưng về phía Prado, vừa xoa xoa bụng vừa hít thở.

Một con chó quẻ màu vàng từ bên kia đường cũng qua đây hít thở dưới gốc bạch dương.

Diệp Tiểu Thuyền trừng mắt nhìn chó quê, chó quê cũng nhướn mi nhìn hắn.

Hung như nhau, đều tỏ ý “nhìn mẹ mày“.

Diệp Tiểu Thuyền bỗng không còn hổn hển.

Hắn nhớ đến một chuyện từ rất lâu về trước, lâu đến nỗi hắn đã sắp quên đến nơi. Nhưng lần nào nhớ đến cũng thấy cạn lời.

Năm đó Diệp Tiểu Thuyền bám theo Thiện Kiều, tôn sùng anh như giời như đất, người ta mắng hắn—Diệp Tiểu Thuyền, mày không thấy mình ti tiện à? Có khác gì một con chó Thiện Kiều nuôi không!”

Hắn ngay lập tức phản bác, còn đánh cho đối phương toét máu mũi.

Vậy mà lời phát ra lại là—”Thiện Kiều còn chưa nuôi tao ngày nào nha mậy!”

Về sau ngẫm lại mới thấu, đáng ra lúc ấy hắn phải nói “Chó mẹ mày! Tiện con mẹ mày!”chứ.

Chó quê nghỉ đủ xong ve vẩy cái đuôi chạy vào ngõ, nhìn tướng là biết chuẩn bị vào nhà trọ đòi ăn chực.

Diệp Tiểu Thuyền bị chuyện cũ quấy cho phát phiền, cũng không thấy dạ dày cuộn trào nữa, trầm mặt về chỗ đậu xe, trước khi lên còn tận lực ngửi ngửi cánh tay mình.

Không mùi mồ hôi, cũng không mùi dầu mỡ.

Chỉ sót một ít hương nhang muỗi trong phòng Thiện Kiều.

Thiện Kiều không vào bệnh viện, chỉ thả Diệp Tiểu Thuyền ở trước cổng.

Diệp Tiểu Thuyền ngập ngừng há miệng.

Có vẻ Thiện Kiều biết hắn định nói gì, bèn lên tiếng: “Truyền dịch xong thì về nghỉ đi.”

Ý là, anh sẽ không đến đón đâu. Diệp Tiểu Thuyền hít nhẹ một hơi, cười nói: “Ừ, vậy thôi, em vào đây.”

Cửa sổ chiếc Prado khép lại, không bao lâu liền biến mất ở khúc cua.

Diệp Tiểu Thuyền đứng ở ven đường nhướn người nhìn theo, đến khi không nghe được tiếng động cơ nữa, mới một mình hướng tới khu nội trú.

Phần lớn bệnh nhân bị thương đều truyền dịch vào buổi sáng, Diệp Tiểu Thuyền được tiêm hết bình này đến bình khác, y tá cũng tranh thủ tiến hành kiểm tra như thông lệ, đến khi được về thì đã quá giờ cơm.

Đang giờ ăn, phòng bệnh náo nhiệt hẳn, các loại mùi đồ ăn trộn lẫn, vừa ngấy vừa gay mũi.

Trước giờ Tiểu Thuyền không ăn trong phòng bệnh, bởi vì cả phòng chỉ có mình hắn không được người nhà đến đưa cơm.

Người khác có canh gà cánh cá canh bồ câu, hắn cùng lắm là có cơm rang mười đồng của Chu Hạo.

Lúc rời khỏi bệnh viện, bụng Diệp Tiểu Thuyền đã réo rồn rột.

Hắn nhịn đói nhảy lên một chiếc xe ba bánh, nói muốn về Có Biển.

Hắn nghĩ, biết đâu Thiện Kiều làm đồ ăn.

Nhưng về đến nhà nghỉ, hắn mới biết Thiện Kiều còn chưa có trở lại.

Cà chua tẩm đường vẫn còn nguyên trong tủ lạnh, Thiện Kiều chưa hề đụng một miếng nào.

Diệp Tiểu Thuyền bĩu môi, bưng bát sứ ngồi dưới giàn nho, từng thìa từng thìa bỏ hết vào miệng mình.

“Tiểu Thuyền, chưa ăn cơm à?” A Quý đi tới, “Tôi nấu cho cậu bát mì nhé?”

“Không cần.” Tiểu Thuyền đứng dậy, ngửa đầu nốc hết chỗ cà chua còn lại, thức quà ngọt lịm trượt xuống thực quản, lạnh phát rùng mình.

Cà chua tẩm đường không thể làm no bụng, nhưng hắn cũng chẳng có khẩu vị, ngực như đang bị thứ gì chẹn ngang, không thoải mái, nhưng ít ra còn hơn khi thấy trống rỗng.

Lên đến tầng thượng, Diệp Tiểu Thuyền bỏ hết quần áo chưa giặt của Thiện Kiều vào chậu, ngồi xổm dưới ánh mặt trời giũ giũ vò vò.

Phòng trọ rách nát mà hắn thuê thì chẳng đâu vào đâu, nhưng cứ nào đến chỗ ở của Thiện Kiều, dù là nhà nghi này hay nơi khác, chỉ cần không có mặt Thiện Kiều, hắn đều đem hết quần áo bẩn đi giặt, bàn tủ cũng lau dọn sạch sẽ.

Những việc hắn có thể giúp Thiện Kiều không nhiều, làm được cái nào là làm tất, không quản Thiện Kiều có vui vẻ hay không, nhưng hắn thì vui, cũng tình nguyện làm như vậy.

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.