Lâm Thành đã cấm bắn pháo từ nhiều năm nay, cho nên từ chiều đến đêm giao thừa là khoảng thời gian thành phố vắng vẻ nhất, cửa hàng đóng toàn bộ, chỉ rất ít quán rượu và nhà hàng đang có tiệc tất niên, đường phố gần như không người, bởi vì hầu hết đều đã về nhà đoàn viên.
Diệp Tiểu Thuyền bỏ lì xì vào túi áo khoác—khi không rang hạt dẻ, hắn vẫn sẽ mặc ấm một chút—rồi hướng đến trạm xe bus cách đó không xa.
Lâm Thành lớn hơn Viễn Thành, cho nên tiền thuê nhà cũng đắt hơn nhiều, không có phòng lợp tôn 200 đồng cho Diệp Tiểu Thuyền chọn, hắn lại không chịu ở chung với ai, tính tới tính lui cũng chỉ có thể thuê nổi nhà tập thể gần khu công nghiệp ở ngoại ô.
Tiệm hạt dẻ của ông Trần nằm ngay trung tâm thành phố, rất xa khu ngoại ô, cũng may còn có một tuyến bus nối thẳng, chỉ là không nhiều xe, lỡ một chuyến thì phải đợi cả tiếng mới có chuyến tiếp theo.
Diệp Tiểu Thuyền không ngủ nhiều, lại rất tiết kiệm thời gian, ngày nào cũng chịu rét đứng chờ xe từ sáng sớm, chưa bao giờ để lỡ chuyến.
Nhưng chiều về vào đúng giờ tan tầm thì chưa chắc, bởi tiệm thường xuyên mở quá, Diệp Tiểu Thuyền không tài nào kịp bắt chuyến xe gần nhất.
Hôm nay đường phố chẳng bóng người, sau vài chiếc bus lắc lư vào bến rồi lại lắc lư rời đi, tuyến xe ra ngoại ô rốt cục cũng đến.
Bác tài nhận ra Diệp Tiểu Thuyền, cười nói: “Ăn Tết vui nhé.”
Diệp Tiểu Thuyền không cười, đầu mày hơi nhíu, nhưng không phải bộ dáng tức giận.
“Năm mới an lành.”
Trên xe chỉ có sáu bảy người, ra đến ngoại ô thì còn lại mình Diệp Tiểu Thuyền.
Ngoại ô này nhìn hơi hoang vu vắng vẻ, nhưng bởi vì giá nhà rẻ nên cũng không ít dân cư.
Diệp Tiểu Thuyền ghé vào tiệm tạp hoá duy nhất còn mở mua mấy chai bia, một bao thuốc, rồi lộc cộc xách về phía con hẻm tối đen như mực.
Nhà ở đây tuy cũ, nhưng rất quen thuộc với hắn.
Khu công nghiệp giống ở thị trấn Đại Thạch, nhà cũng giống ở thị trấn Đại Thạch.
Nhà ở Đại Thạch có Ngọc Hà, có Diệp Cao Phi.
Còn có Thiện Kiều.
Trí nhớ con người quả nhiên có chọn lọc. Rõ ràng ở Đại Thạch rách nát năm ấy đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện không vui, thế mà hiện tại hồi tưởng, Diệp Tiểu Thuyền lại chỉ nhớ đến mỗi ba người từng đối tốt với hắn.
Căn nhà cũ kĩ với một phòng ngủ một phòng khách, thuê tháng 600, điện nước lấy theo giá nội bộ nhà máy đều rất rẻ, lương Diệp Tiểu Thuyền hơn 4000, nói chung vẫn đủ nuôi thân ngày hai bữa.
Về đến nhà, Diệp Tiểu Thuyền liền bật hết tất cả các loại đèn lên.
Hôm nay đón năm mới, hắn cũng muốn xung quanh sáng sủa một chút.
Ánh đèn trắng chiếu sáng mọi ngóc ngách, tuy là nhà cũ nhưng góc nào cũng sạch sẽ chỉn chu như vừa tổng vệ sinh.
Diệp Tiểu Thuyền vào bếp, bắt đầu đun nước, rồi thảy cả túi cà chua vào bồn rửa.
Nay giao thừa không mua được đồ ăn, hắn phải ghé siêu thị sau giờ làm từ hôm trước.
Ngoài cà chua còn có khoai tây, ngó sen, trứng cút, thịt muối... tóm lại là đủ cho cả tuần không đói.
Người ta ăn Tết, hắn ở một mình cũng đâu thể thiếu cơm tất niên.
Cà chua rửa sạch cắt miếng, xào qua rồi thêm nước làm thành canh cà chua.
Hồi ở Có Biển, Thiện Kiều đã từng làm nước lẩu cà chua, nhưng nguyên liệu không chỉ có cà chua, mà còn có cả xương hầm.
Diệp Tiểu Thuyền không mua được xương tươi, nên đành phải mua gói gia vị xương hầm trong siêu thị.
Cà chua phải mất một lúc mới nhừ, Diệp Tiểu Thuyền cũng không vội, xắn tay chuyển sang chuẩn bị các món khác.
Nhưng đến khi tất cả đồ ăn đã xong xuôi lên bàn, cà chua vẫn chưa nhừ.
Mới sáu giờ hơn mà trời đã tối.
Nếu là ở Viễn Thành, hơn mười giờ có khi trời vẫn sáng.
Diệp Tiểu Thuyền đóng lại nắp nồi, về phòng ngủ thay quần áo.
Lúc về hắn đã cởi áo khoác ra, hiện tại chỉ cần thay lớp áo trong mỏng nữa là xong.
Áo trong là loại phải chui đầu, lúc giơ cánh tay lên, hắn bất giác rên lên một tiếng vì khó chịu.
Rang hạt dẻ không phải việc dễ làm, yêu cầu đối với cánh tay và phần eo rất cao, hồi mới đầu, cả hai bên tay Diệp Tiểu Thuyền đau kinh khủng, còn thường xuyên mất ngủ vì quá đau.
Hiện tại dù đã quen, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị nhức, nhất là những lúc phải nhấc tay lên như vừa rồi.
Lúc nãy thái cà chua, tay hắn còn phát run, tí nữa thì cắt phải chính mình.
Nhưng đây cũng chẳng phải việc gì không chịu nổi.
Từ nhỏ tới giờ, hắn còn lạ gì chịu khổ chịu khó nữa đâu.
Rang hạt dẻ đổ nhiều mồ hôi, Diệp Tiểu Thuyền vọt vào tắm một lúc, khi ra cà chua cũng đã tạm được, bỏ thêm gia vị xương hầm là xong nồi lẩu cà chua.
Nhà không có bếp từ, không thể bê nồi ra phòng khách, Diệp Tiểu Thuyền đành dùng luôn trong bếp, một người một nồi sáu đĩa đồ ăn, chưa đến nửa tiếng đã no kễnh.
(*bếp từ: ở đây là loại bếp đơn dùng để ăn lẩu)
Năm ngoái ở Có Biển, tiệc tất niên kéo dài từ chạng vạng đến rạng sáng.
Diệp Tiểu Thuyền ngẩn người nhìn đĩa ăn đã hết cùng nồi lẩu cà chua vẫn đang lăn tăn, khẽ thở dài.
Cũng chẳng hiểu hồi đó ăn gì mà lâu đến vậy.
Phần canh cà chua còn thừa vẫn ăn được mấy bữa nữa. Dọn bếp xong, Diệp Tiểu Thuyền bê một chiếc ghế đẩu nhựa ra phòng khách, bắt đầu mở bia uống.
Bên ngoài rất ồn ào, người chơi mạt chược, người thì không biết đang gào thét cái gì mà có vẻ rất vui, ở ngoại ô không nghiêm ngặt, có người còn lén lút đốt cả pháo.
Diệp Tiểu Thuyền uống một hồi, nhìn đến thời gian, lại nghĩ xem khung cảnh ở Có Biển lúc này ra sao, Thiện Kiều hiện đang làm cái gì.
Nửa năm trước, hắn quyết định rời khỏi Thiện Kiều.
Chứ không phải quên đi Thiện Kiều, hay ngừng yêu Thiện Kiều.
Uống đến chai thứ ba, Diệp Tiểu Thuyền đã có chút say, đầu óc dần trở nên nặng nề, hắn không còn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, mà thay vào đó là tiếng la của A Quý.
“Tiểu Thuyền, anh Thiện mới nướng thịt cừu này, mau ra ăn đi!”
“Tiểu Thuyền, sao cậu lại bơm cà chua lên thịt cừu!”
“Tiểu Thuyền, cậu...”
Diệp Tiểu Thuyền dùng một tay mở chai mới, nghiêng nghiêng ngả ngả trên ghế nhựa, khoé miệng hơi nhếch lên, nhưng đáy mắt lại mơ hồ loang loáng nước.
Lại một chai bia nữa, chất cồn khiến cho những mường tượng trở nên càng chân thực, Diệp Tiểu Thuyền như thật sự ngửi thấy mùi cừu nướng thơm lừng, nhìn thấy sốt cà chua đang chảy trên miếng thịt.
Hắn bất giác liếm khoé môi, nhỏ giọng gọi: “Anh.”
Trong mường tượng, Thiện Kiều từ đầu đến cuối vẫn chỉ quay lưng về phía hắn, bận rộn bên giàn nướng, hắn đạp lên tuyết mà chạy mãi, chạy mãi cũng không đến gần được Thiện Kiều.
Cồn vào khiến hắn không còn phân biệt được thực ảo. Lúc ngã khỏi ghế nhựa, hắn chỉ lặng lẽ mở mắt, trở mình nằm ngửa ra sàn, lại cảm thấy ánh đèn trên trần nhà quá chói, đành gác tay phải lên xương mày che đi.
Chưa đến 12 giờ, Diệp Tiểu Thuyền đã say ngủ.
Tết này, gia đình ông Trần có kế hoạch đi du lịch biển phía nam, Diệp Tiểu Thuyền không có hứng thú “ăn Tết”, tính xin làm một chút việc vặt.
Tìm việc trên thành phố lớn không khó như ở Viễn Thành, buổi sáng đầu tiên sau giao thừa, không ít cửa tiệm đã bắt đầu buôn bán trở lại.
Nhưng sau khi tỉnh rượu, Diệp Tiểu Thuyền bỗng rất muốn trở về Viễn Thành nhìn Thiện Kiều.
Trong thư từ biệt đã viết rõ—sẽ không về lại Viễn Thành nữa.
Nhưng nếu là lén về, không để cho Thiện Kiều biết, thì cũng đâu tính là về.
Diệp Tiểu Thuyền vội vàng lên xem vé tàu, nhưng đang mùa cao điểm, vé đã sớm bán hết sạch.
Vé máy bay khứ hồi thì lại quá đắt, hắn kham không nổi.
Ngây người trên đất một lát, Diệp Tiểu Thuyền mới ra sức vò đầu, khẽ nói: “Mày đang nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gì thế?”
Lúc mới tới Lâm Thành, Diệp Tiểu Thuyền đã đề ra mục tiêu sống rất rõ ràng—cứ làm công một thời gian, dành dụm tiền, bao giờ đủ, thì tự mình kinh doanh cái gì đấy.
Vì thế, hắn vẫn luôn rất tiết kiệm, ngoài tiền thuê nhà điện nước, tiền đi lại thiết yếu, tiền ăn sáng, cùng củi gạo dầu muối trong nhà, một tháng hắn để dành được chừng 3000.
Đến khi tỉnh táo lại, thì đã là giữa trưa.
Diệp Tiểu Thuyền không quá hứng thú, nhưng Lâm Thành có tập tục ăn bánh trôi tàu vào mùng một Tết, hắn cũng nấu cho mình năm viên, ăn xong mới ra ngoài.
Kiếm việc ở cửa hàng tiện lợi là dễ nhất, không nhiều nhân viên chịu đi làm trong dịp Tết này, quản lí nào cũng sầu muốn trọc đầu.
Diệp Tiểu Thuyền không muốn đến chỗ lạ, vì vậy vẫn xuống ở bến mọi ngày, vào cửa hàng tiện lợi nhìn thấy đầu tiên liền được nhận.
Quản lí cửa hàng tên Tạ Tố, không lớn hơn hắn là bao, liên miệng cảm tạ trời đất vì cuối cùng cũng thuê được người, thậm chí còn sợ hắn đổi ý, chạy vào buồng nghỉ của nhân viên lấy luôn ra một bộ đồng phục mới tinh, “Thay luôn thay luôn, anh bạn đẹp trai, cậu không được nghĩ lại đâu đấy!”
Diệp Tiểu Thuyền vốn không thích thân mật với người khác, nhíu mày lùi lại, Tạ Tố thấy thế bèn bật cười, “Anh bạn đẹp trai trông thì dữ mà lại ngại ngùng à?”
Trước kia Diệp Tiểu Thuyền đã từng làm việc ở cửa hàng tiện lợi, cơ bản cũng chỉ có dỡ hàng kiểm hàng. Song chỗ này còn bán oden, cho nên thỉnh thoảng phải đi thêm xiên.
(*Oden: món lẩu xiên của Nhật)
Diệp Tiểu Thuyền được cái nhanh nhạy, làm việc gì cũng rất mau quen.
Mấy nhân viên còn lại trong cửa hàng không chịu làm ca tối, hôm nào cũng về tay Diệp Tiểu Thuyền. Tối ngày mùng bảy, Tạ Tố kiểm hàng xong nói muốn ăn oden, còn mua cho cả Diệp Tiểu Thuyền mấy xiên.
Trong hàng không có khách, Diệp Tiểu Thuyền vẫn đứng ở quầy thu ngân, Tạ Tố ngồi cạnh bàn hô lên: “Đến đây ngồi này.”
Diệp Tiểu Thuyền cũng chẳng để ý,
“Ầy, sao chả thấy cậu cười gì thế?” Tạ Tố gọi hai lần, người không qua cũng không gọi nữa, “Cố ý làm bộ cun ngầu hả?”
Diệp Tiểu Thuyền cầm tập hoá đơn lên, bắt đầu ghi chép sổ sách.
“Lại bơ...” Tạ Tố bưng hộp oden nhìn Diệp Tiểu Thuyền, “Mà Tiểu Thuyền này, hôm ấy tôi quên không hỏi, sao mùng một Tết cậu lại đi tìm việc vậy?”
Diệp Tiểu Thuyền không quay đầu lại, “Nhất định phải trả lời à?”
Tạ Tố hớn hở, “Chính xác, tôi là quản lí, dĩ nhiên phải nắm được bối cảnh cơ bản của nhân viên, hôm ấy vội vàng quá, thấy cậu đẹp trai nên mới mờ mắt vì sắc mà nhận luôn. Tiểu Thuyền à, hình thức thì vẫn phải tuân thủ, cậu cứ tuỳ tiện đáp là được.”
Diệp Tiểu Thuyền vẫn nói với giọng lạnh tanh, “Rảnh, thiếu tiền.”
Tạ Tố đã chén hết oden, đi ra vứt hộp, “Theo tôi thấy thì cậu không chỉ rảnh với thiếu tiền đâu, mà còn thiếu một mối quan hệ lãng mạn, thiếu một người bạn trai yêu thương mình nữa đấy.”
Diệp Tiểu Thuyền khựng tay, quay người nhìn Tạ Tố với vẻ mặt không cảm xúc.
Không cảm xúc của người khác chỉ là không cảm xúc, không cảm xúc của hắn thì vừa lạnh vừa hung, cộng thêm quả đầu đinh trông lại càng dọa người.
Tạ Tố cười cười, “Nhìn biểu hiện dữ như thế, chắc bị tôi nói trúng rồi hả.”
Có khách vào mua đồ uống, Diệp Tiểu Thuyền bèn quay lại làm việc, thuần thục tính tiền.
Đợi khách rời đi, Tạ Tố cũng chạy đến quầy thu ngân, ngồi lên ghế chân cao, tay chống giữa hai chân, nghểnh mặt nhìn Diệp Tiểu Thuyền, “Hay để tôi làm bạn trai cậu, được không?”
Diệp Tiểu Thuyền bình tĩnh đối mặt với Tạ Tố, ánh mắt không mảy may xao động.
Giờ khắc này, hắn chợt nhớ tới Thiện Kiều.
Thiện Kiều vẫn luôn nhìn hắn với ánh mắt này.
Bất kể hắn nói gì hay làm gì, đáy mắt Thiện Kiều cũng tuyệt đối không nổi lên bất cứ xao động nào vì hắn.
Giây lát sau, Diệp Tiểu Thuyền khẽ thở dài, xoay người nói: “Tôi có người để yêu rồi.”
-
vtrans by xiandzg