Dịch giả: lamlamyu17
Gần tới chạng vạng, tà dương cuối trời như máu.
Nắng chiều chiếu vào trong học đường, hơn năm mươi học viên ngồi ngay ngắn.
Trên bục giảng, gia lão đang đọc tên từng người một, phân phát phụ cấp.
Đây là nguyên thạch phụ cấp mà học đường phát ra mỗi bảy ngày, coi như là
giúp đỡ những thiếu niên này. Nói cho cùng, với thực lực của bọn họ, một mình nuôi cổ trùng thì vẫn có áp lực lớn về tiền bạc.
”Cổ Nguyệt Phương Nguyên.” Gia lão đọc tên.
Phương Nguyên đứng dậy từ chỗ ngồi hàng cuối cùng bên cạnh cửa sổ, rồi đi lên bục giảng nhận lấy hai túi tiền.
Một túi là ba khối nguyên thạch do gia tộc phụ cấp. Một túi khác là mười khối nguyên thạch khen thưởng.
”Cố gắng lên.” Gia lão nhìn thật kĩ Phương Nguyên. Hắn đã hai lần liên tiếp giành được hạng nhất, điều này khiến cho gia lão vốn đã thất vọng với
hắn có hơi chú ý.
Phương Nguyên gật đầu, cất túi tiền vào trong ngực, trở lại chỗ ngồi.
”Khốn kiếp, lại bị hắn giành lấy hạng nhất...” Cổ Nguyệt Mạc Trần nhìn chòng chọc Phương Nguyên, trong lòng rất căm tức.
”Hai nguyệt nhận liên tiếp bắn vào trên cổ của hình nộm, rốt cuộc là hắn lại gặp may hay là thực lực chân chính?” Cổ Nguyệt Xích Thành híp mắt, từ
khi khảo hạch kết thúc đến giờ, nghi vấn này vẫn quanh quẩn trong lòng
hắn.
Không chỉ hắn, ánh mắt của rất nhiều học viên đều vô tình hay cố ý liếc về phía Phương Nguyên.
Vấn đề này dày vò bọn họ, dù bọn họ thua nhưng trong thâm tâm rất không cam lòng, rất muốn hỏi đến cùng.
Cuối cùng, lúc sắp kết thúc, học đường gia lão tuyên bố một chuyện: “Các
ngươi ở học đường đã được một thời gian, bây giờ cũng đã sử dụng thành
thạo bản mệnh cổ. Những ngày tiếp theo, ta sẽ dạy các ngươi làm sao ôn
dưỡng không khiếu, nâng cao cảnh giới tu vi cổ sư. Cảnh giới cổ sư càng
cao, chân nguyên càng cô đọng. Cổ sư nhất chuyển có chân nguyên thanh
đồng, cổ sư nhị chuyển có chân nguyên xích thiết, cổ sư tam chuyển là
chân nguyên bạch ngân. Một phần chân nguyên xích thiết có thể sánh bằng
mười phần chân nguyên thanh đồng. Tương tự vậy, một phần chân nguyên
bạch ngân có thể sánh bằng mười phần chân nguyên xích thiết!”
”Các ngươi phải nhớ kỹ, cổ trùng chỉ là công cụ cho chúng ta sử dụng, tu vi
mới là căn bản của cổ sư chúng ta. Tu vi càng cao mới có thể sai khiến
cổ trùng càng mạnh mẽ hơn. Trong vòng ba tháng tiếp theo, ai có thể dẫn
đầu thăng cấp đến nhất chuyển trung giai thì người đó sẽ nhận được ba
mươi khối nguyên thạch khen thưởng. Hơn nữa, người đó còn được quyền ưu
tiên chọn lựa con cổ trùng thứ hai. Sau ba tháng, chúng ta sẽ căn cứ
thành tích để lập ra một lớp trưởng, hai lớp phó. Lớp trưởng sẽ được
nhận phụ cấp mười khối nguyên thạch, nguyên thạch phụ cấp của lớp phó
thì tăng lên đến năm khối! Được rồi, hôm nay đến đây, tất cả mọi người
giải tán.”
Lời của gia lão làm cho học đường ồn ào bàn tán một phen.
”Phải lập ra lớp trưởng và lớp phó rồi!” Có người hưng phấn mà nắm chặt tay.
”Cách mỗi bảy ngày, lớp trưởng có mười khối nguyên thạch, lớp phó cũng có năm khối? Nếu như ta là người thứ nhất thăng cấp đến nhất chuyển trung
giai, ta nhất định có thể trở thành lớp trưởng.” Mắt mọi người tỏa sáng.
”Nguyên thạch không phải là trọng điểm, quan trọng là ở địa vị lớp trưởng lớp
phó. Đây là đại biểu cho vinh quang, thân phận hơn người. Học viên thông thường nhìn thấy lớp trưởng đều phải cúi đầu thăm hỏi.” Đám người Cổ
Nguyệt Mạc Bắc và Xích Thành cũng không thiếu nguyên thạch, nhưng bọn họ lại vô cùng coi trọng niềm vinh quang này.
”Trở thành lớp
trưởng, đúng vậy, người thứ nhất thăng cấp đến nhất chuyển trung giai!
Làm cho sau này ca ca nhìn thấy ta cũng phải cúi người chào, chủ động
thăm hỏi. Khoan đã, ca ca đâu?” Cổ Nguyệt Phương Chính vô thức quay đầu
nhìn, chỗ ngồi của Phương Nguyên đã không còn một bóng người.
Các học viên lần lượt đi ra khỏi học đường.
”Cổ Nguyệt Phương Nguyên đâu?” Cổ Nguyệt Mạc Bắc cũng muốn tìm Phương
Nguyên để hỏi rõ ràng. Thế nhưng, Phương Nguyên đã sớm rời đi trước một
bước.
”Hừ, chạy trốn cũng thật nhanh. Là sợ sao? Xem ra trong
khảo hạch hôm nay, hắn lại gặp vận cứt chó lần nữa.” Cổ Nguyệt Xích
Thành cười mỉa.
”Quên đi, chẳng qua là mười khối nguyên thạch
khen thưởng mà thôi, không cần để ý loại chuyện này, việc cấp bách bây
giờ là thăng cấp trung giai, giành được vị trí lớp trưởng.” Cổ Nguyệt
Mạc Bắc híp mắt, nhìn nhìn Cổ Nguyệt Xích Thành và Cổ Nguyệt Phương
Chính bên cạnh.
Hai người kia mới là đối thủ chân chính của hắn, về phần Phương Nguyên, một kẻ có tư chất loại bính, còn không xứng.
”Hai lần trước ta để cho Phương Nguyên may mắn được đệ nhất. Nhưng mà lần
này khảo hạch tu vi, chỉ chú trọng tư chất tu hành. Tư chất cao nhất sẽ
có ưu thế vô cùng lớn.” Trong lòng Cổ Nguyệt Xích Thành tràn đầy áp lực, tư chất thật sự của hắn chỉ là loại bính, vì gian dối nên mới có biểu
hiện giả là loại ất.
”Chỉ là một vị trí lớp trưởng, hai lớp phó
mà đã khiến cho bọn họ hậm hực nhau. Thật đúng là thiếu niên nóng đầu
ngây thơ.” Phương Nguyên dựa người vào cổng chính học đường, trong lòng
cười khẩy.
Cái gọi là vinh quang, chẳng qua là công cụ của những
kẻ bề trên để động viên tính tích cực của thuộc hạ mà thôi. Ngoài chuyện đó ra, đó hoàn toàn chỉ là vầng hào quang hư ảo, dùng được cái rắm!
Kinh nghiệm năm trăm năm đã sớm làm cho Phương Nguyên hiểu rõ huyền bí trong đó.
”Bất luận là gia tộc, môn phái hay là ma giáo, bất luận là thế giới này, hay là địa cầu, bất kỳ tổ chức nào cũng là như vậy. Thiết lập vị trí cao
thấp, làm rõ phép tắc thăng chức, khiến người trong tổ chức liên tục bò
lên từ vị trí thấp. Mưu lợi là bản tính con người, mà quyền vị thường
khiến người ta nghĩ mình tài trí hơn người, ảo giác mình sống có giá trị hơn người thường.”
”Hai chữ “quyền lợi” giống như là củ cà rốt
treo trước mặt con lừa, dục vọng của mọi người bị nó kích thích, cả đám
người một vì nó mà luồn cúi. Leo lên một tầng lớp rồi lại muốn lên tầng
lớp cao hơn. Bọn họ nào ngờ, trong quá trình luồn cúi, sức lao động của
mình bị vắt sạch, giá trị làm ra bị những kẻ bề trên bóc lột.”
”Tất cả tổ chức, chỉ cần có quan hệ lệ thuộc, đều là vì phục vụ bề trên. Thứ gọi là lớp trưởng, lớp phó chính là củ cà rốt bé nhất, dụ dỗ kẻ khác
rơi vào trong vòng thể chế gia tộc. Mà để phòng ngừa kẻ dưới nhìn thấu
chân tướng này, bậc bề trên thường hay thống nhất giá trị quan, xác định rõ các khái niệm như vinh quang, công huân vân vân. Bọn họ thiết lập
quyền vị cao thấp với những lợi ích bất đồng, hoặc là sử dụng tôn giáo
để khống chế lòng người.”
”Đây chính là chân tướng. Tiếc là phần
lớn mọi người trên thế gian không hiểu được, vẫn ngốc nghếch ra sức bán
mạng vì người khác. Nói cho cùng, tính chất cơ bản nhất của tất cả tổ
chức trên thế giới chỉ có một, đó chính là phân phối của cải, địa vị
càng cao thì càng hưởng thụ nhiều của cải.”
Kiếp trước Phương
Nguyên sáng lập ra Huyết Dực ma giáo ở Trung châu, giáo chúng hơn mấy
vạn người. Hắn thiết lập địa vị ma binh, ma tướng, ma soái, cung cấp lợi ích tương ứng. Điều này khiến cho vô số người đổ xô đến, mặc cho Phương Nguyên sai khiến. Đã trải qua những chuyện như vậy, hắn hoàn toàn hiểu
rõ đạo lý này.
”Cho nên, tổ chức nào cũng chỉ là biểu tượng, gốc
rễ thật sự chỉ có hai chữ, chính là tài nguyên. Không có ăn tài nguyên,
sẽ chết đói. Không có uống tài nguyên, sẽ chết khát. Không có tài nguyên tu hành, sẽ yếu ớt, sớm muộn gì cũng bị người ức hiếp đến chết.”
”Mà nguyên thạch chính là tài nguyên hàng đầu của tu hành cổ sư!” Đôi mắt
Phương Nguyên sâu như đầm nước thẳm. Vừa nghĩ đến đây, khóe miệng hắn
cười lạnh lùng.
Hắn ra khỏi học đường rất sớm, bây giờ thì đang
đứng ở cửa chính học đường, nhìn nhóm học viên đầu tiên đi ra, từ từ đến gần mình.
”Là Phương Nguyên.”
”Hắn đứng chặn ở giữa cổng làm gì vậy?”
”Hừ, mỗi lần nhìn hắn ta đều rất khó chịu.”
”Đừng để ý đến hắn, không chừng là hắn đang đợi ai đó.”
Các thiếu niên không để tâm, chỉ muốn đi qua, nhưng lại bị Phương Nguyên
ngăn bước: “Cướp đây. Mỗi người nộp một khối nguyên thạch mới được đi.”