Cổ Chân Nhân

Chương 288: Q.1 - Chương 288: Đinh Hạo, ngươi cút ra đây cho ta! (1)




Cổ sư trẻ tuổi bị thanh âm này nhắc nhở, toàn thân giống như bị điện giật mà run lên, quay người chạy ngược về.

“Nhanh, phát tín hiệu. Có cương thi!” Y la to, mặt mũi tràn đầy dáng vẻ kinh sợ.

“Một con cương thi lông trắng thì sợ cái quái gì... Mẹ, mẹ nó!

Bốn vị cổ sư đồng thời kêu to lên.

Ước chừng mấy trăm cương thi lông trắng giật giật đi về hướng doanh địa. Bên trong đám cương thi lông trắng còn trộn lẫn cương thi lông đen khỏe hơn.

Đống lửa đang thiêu đốt, trong bóng tối, thân ảnh trùng điệp, không biết có bao nhiêu cương thi đang tới gần.

Keng keng keng... Trong doanh địa, tiếng chiêng bỗng nhiên vang lên.

“Có một bầy cương thi đang tới gần doanh địa!”

“Bọn chúng bao vậy toàn bộ doanh địa rồi!”

“Nhanh nhanh nhanh, tất cả chuẩn bị phòng ngự...”

Ngoài Giả Long còn có một số phó thủ lĩnh, leo lên bức tường gỗ xây tạm, sắc mặt đều nghiêm túc đến cực điểm.

“Đáng chết, rốt cuộc lần này hành hương đã đắc tội với thần tiên nào, vận khí làm sao mà kém như vậy chứ!”

“Ta đã đi qua núi bia mộ vài chục lần mà chưa bao giờ thấy qua bầy cương thi có quy mô lớn như vậy...”

“Các vị, phàn nàn cũng không có ích gì. Việc đã đến nước này, muốn sống tiếp thì phải liều mạng chiến đấu!”

“Hợp lực lại một chỗ, đánh tan bầy cương thi này!!”

Mọi người trong doanh địa nhao nhao gầm thét, sĩ khí tăng ên. Đại quân cương thi bên ngoài thì trái lại, tĩnh lặng im ắng, chỉ có tiếng bước chân không ngừng nhảy lên rồi rơi xuống đất.

Đội hình hai phe, một vẻ quỷ dị mà chênh lệch rõ ràng.

Cuộc chiến rất nhanh được triển khai.

Nhóm cổ sư dựa vào bức tường gỗ mới đóng, sử dụng các loại đánh xa. Xung quanh doanh địa nổi lên ngũ quang thập sắc, băng trùy, hỏa cầu, dây leo, đá lăn các loại, cho cương thi một cái cảnh tỉnh tiên phong.

Lượng lớn cương thi lông trắng mới ngã xuống đất bị đánh thành mảnh vỡ, đốt thành than cốc, đông thành khối băng, ép thành thịt nát.

“Giết đi, giết đi. Ha ha ha...” Đinh Hạo mai phục ở chỗ sườn núi, cười lạnh.

Gã ta đã không phải là người mời, kinh nghiệm đã được tích lũy trong những năm này, những cương thi lông trắng đều là bia đỡ đạn, mục đích chính là làm tiêu hao chân nguyên của nhóm cổ sư.

Quả nhiên sau một lát, lực đạo công kích của nhóm cổ sư đã yếu kém hơn hẳn: “Không được rồi, chân nguyên còn thừa lại không nhiều.”

“Ta cũng muốn hồi phục chân nguyên!”

“Ai đến thay thế ta một chút. Mẹ nó, tại sao những cương thi lông trắng này lại liên tục không ngừng vậy?”

Số lượng cổ sư trong thương đội quá ít, cương thi lông trắng lại liên tục không ngừng, cuối cùng phá vỡ áp lực, vọt tới bên dưới tường gỗ.

Dưới va chạm của bầy cương thi, những bức tường gỗ dựng tạm đơn sơ này lập tức phát ra thanh âm tràn ngập nguy hiểm.

“Đáng chết, đứng vững, đứng vững cho ta!”

“Gọi đội dự bị đi lên trợ giúp đi.”

Người hai bên bức tường gỗ giằng co nhau. Một bên muốn xung kích đi vào, một bên khác thì phải giữ vừng quan ải này. Một lượng lớn cương thi lông trắng bị hao tổn khiến Đinh Hạo cũng có chút đau lòng.

“Đến lượt các ngươi ra sân rồi, các bảo bối.” Gã ta khẽ niệm, một nhóm cương thi lông đen liền từ phía sau đi lên, gia nhập chiến trường.

Cương thi lông trắng hành động chậm chạp, lại bị thương khi gặp ánh nắng, không thể đứng dưới trời nắng mà chiến đấu.

Nếu như cho ăn huyết dịch tươi mới thì mấy năm sau có thể trưởng thành thành cương thi lông đen. Những cương thi này toàn thân mọc đầy lông đen, khí lực càng lớn, phòng ngự mạnh hơn, tốc độ nhảy vọt nhanh hơn. Mặc dù bị gặp ánh sáng cũng bị thiêu đốt, nhưng đã không còn e sợ giống như cương thi lông trắng.

Chiến lực của cương thi lông đen đã tương đương với bách thú vương!

Đinh Hạo phái nhóm cương thi lông đen này đến, chừng hơn năm mươi con, tập kết cùng một chỗ để công kích. Lại tìm được điểm yếu trong phòng ngự của doanh địa, lập tức đâm đến sụp đổ mảnh tường vây mỏng manh như cành cây khô.

Mặc dù phía doanh địa đã điều động người tiến đến chặn đường, nhưng vẫn có một ít cương thi lông đen có thể xông vào tận sâu bên trong doanh địa.

Một con cương thi lông đen dùng hai tay quét ngang, lập tức quét bay một vị cổ sư Nhất Chuyển.

Cỗ sư ngã trên mặt đất, không đứng dậy được. Cương thi lông đen thả người nhảy một cái, chuẩn bị đánh tới.

“Mạng của ta xong rồi!” Cổ sư tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chợt nghe thấy một tiếng phịch.

Hắn ta mở mắt ra xem xét, một thân ảnh kiên cố cản ở trước mặt hắn ta. Mà con cương thi lông đen kia đã bị bay về phía xa.

“Là đại nhân Hắc Thổ của Trương gia!” Cổ sư chấn động trong lòng.

Gào!

Con cương thi lông đen nhận một quyền của Phương Nguyên, bộ ngực sụp đổ xuống, vẫn chưa chết, mà chỉ lại nhảy lên, đánh về phía Phương Nguyên.

Toàn thân Phương Nguyên được bao bọc bởi một tầng bạch quang, khẽ nhíu mày một cái, đợi nó đến gần, rồi nắm hai cánh tay của nó lên, bỗng nhiên xé ra.

Cương thi lông đen lập tức bị sức lực to lớn của Phương Nguyên xé rách thành hai nửa.

Một chùm máu đen mang theo thi độc vẩy ra đều bị tầng bạch quang kia chống lại.

Phương Nguyên tiện tay đem hai mảnh thi thể ném đi, thương thế như vậy thì xem như cương thi lông xanh cấp vạn thú vương cũng phải diệt vong.

“Tạ đại nhân Hắc Thổ cứu mạng!” Cổ sư được cứu hoàn toàn bị khí thế của Phương Nguyên áp đảo, vui lòng phục tùng lại sùng bái hét lớn.

Phương Nguyên cũng không để ý đến hắn ta, mà là đưa ánh mắt về phía chiến trường hỗn loạn.

Lúc này, phần lớn tường gỗ đã bị sụp, không ngừng có cương thi xông vào doanh địa, quấn lấy đám Cổ sư.

Phương Nguyên nhìn thấy, xác định đại quân cương thi này chắc chắn là do Đinh Hạo đứng đằng sau điều khiển.

Nếu là cương thi bình thường, chúng sẽ tấn công như ong vỡ tổ, hoặc như Bạch Mao cương thi chết, Hắc Mao cương thi lại tiến lên, nào có chuyện chiến thuật phối hợp như thế. Đây rõ ràng là có người đứng đằng sau thao túng.

Mà thao túng đám cương thi này, không thể nghi ngờ chính là Đinh Hạo.

Phương Nguyên nhớ rõ, sau khi Cương vương đời thứ hai tàn sát mộ bia sơn của gia tộc, đã lưu lại một đạo truyền thừa. Người được lợi của đạo truyền thừa này chính là Đinh Hạo. Sau khi trở thành đại đồ đệ của Cương vương đời thứ hai, tuy là nhập Ma đạo nhưng trung thành vô cùng. Về sau xảy ra đại chiến chính ma ở núi Nghĩa Yêu, gã ta đã chủ động thay thế Cương vương đời thứ hai nhận lấy cái chết.

“Vốn ta đang muốn tìm ngươi, nghĩ không ra ngươi lại chủ động đưa tới cửa, ngược lại giúp ta đỡ tốn công phí sức.”

Theo kế hoạch của Phương Nguyên, hắn muốn lợi dụng Đinh Hạo để giết trừ thương đội, giết chết tất cả những người gia nhập khác.

Mặc dù hắn có chút thủ đoạn, có thể hấp dẫn đàn thú đến nhưng lại không thể khống chế quy mô như vậy.

Thực lực thương đội đã bị hao mòn càng lúc càng ít. Nếu dẫn đàn thú số lượng lớn đến, ngược lại sẽ nguy hiểm đến tính mạng, còn phải bảo vệ cho Thương Tâm Từ, lại càng thêm phiền phức.

Trong tình huống này, Đinh Hạo chính là một quân cờ thượng giai.

“Nhưng cái tên Đinh Hạo này đang núp chỗ nào nhỉ? “Ánh lửa chung quanh nổi lên, Phương Nguyên nheo mắt, bắt đầu tìm kiếm.

“Nếu muốn chỉ huy đại quân cương thi, tất phải chọn chỗ cao để có thể quan sát chiến trường. Đương nhiên cũng không loại trừ gã ta còn có Cổ trùng có thể nhìn thấy doanh địa. Nhưng bất kể thế nào, chỗ gã ta ẩn núp nhất định phải thuận tiện cho việc đào thoát...”

Phương Nguyên đã mất đi cỏ Thính Nhục Nhĩ, không còn cách nào để trinh sát, chỉ có thể dựa vào suy đoán.

Chém giết càng thêm thảm trọng. Cương thi ngã xuống mấy trăm con, Cổ sư thương vong cũng thảm không kém. Trước mặt, đại quân cương thi không ngừng lao đến, bọn họ liên tục bại lui, rất nhanh đã đến trung tâm doanh địa.

Ở đây, bởi vì quá gấp rút, mọi người đã dùng hàng hóa để làm thành một vòng công sự. Một số Cổ sư Nhất chuyển dùng rất nhiều phương pháp để gia cố.

“Cương thi nhiều lắm, nơi này sớm muộn gì cũng không thủ được đâu.”

“Chúng ta nhất định phải phá vòng vây.”

“Phá vòng vây? Làm sao mà phá đây? Ít nhất còn mấy chục con Hắc Mao cương thi lận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.