Cổ Chân Nhân

Chương 329: Q.1 - Chương 329: Hùng lực hư ảnh (1)




achngocsach.com

***

“Ta nhổ vào, Cửa hàng lớn bắt nạt khách, mắt chó coi thường người khác. Một ngày nào đó Lý Nhiên này sẽ là một người nổi bật!” Cổ sư trung niên lẩm bẩm trong miệng, giọng điệu rất tức giận nhưng cuối cùng vẫn không cãi cọ ồn ào.

“Lý Nhiên...” Cái tên này đã gợi ra cho Phương Nguyên nhớ ra gì đó.

Trong mắt của hắn, lộ ra một vẻ quái lạ.

Có vẻ như cái tên Lý Nhiên này chính là người cược được Cổ Truyền Kỳ kia. Đương nhiên, cũng là thể là trùng tên trùng họ... Nhưng bất kể thế nào, cơ hội trở nên nổi bật của Lý Nhiên đã bị Phương Nguyên cướp đi.

Năm vị Lão sư phó liên tục lên sàn đểu bắt đầu giải đá.

Các Tiểu sư phó trẻ tuổi im lặng nhìn những thế hệ đi trước này bắt đầu khoe khoang. Rõ ràng rất nhiều đá có thể sử dụng rất đơn giản, cách giải đá cũng tốn rất ít chân nguyên, nhưng hết lần này tới lần khác nhóm Lão sư phó này thế nào cũng phải dùng toàn lực, làm cho tốn nhiều chân nguyên, trình tự phức tạp, nhưng lại chỉ nâng cao tỷ lệ thành công lên một chút.

Mười mấy khối đá, bao gồm các loại phức tạp, hạng thấp, hàng vừa đều được nhóm Lão sư phó mau chóng mở ra.

“Ra Cổ là Cổ Bóng Kiếm.”

“Cổ Bóng Kiếm Tam chuyển, hiếm có...”

“Cổ sống, chắc chắn là Cổ sống. Chúc mừng quý khách.”

Nhóm Lão sư phó liên tục chắp tay với Phương Nguyên, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày gần đây Phương Nguyên liên tục giải đá nhưng cũng không có thu hoạch gì. Điều này làm cho trong lòng những lão sư này cũng lo sợ bất an.

Chủ quán vội vàng chạy tới, vẻ mặt vui mừng nói: “Quý khách ngài kiếm lời lớn rồi! Cổ Bóng Kiếm có thể bán được ba hai ngàn khối nguyên thạch, viên đá này quý khách ngài chỉ mua với giá tám ngàn khối nguyên thạch.”

Người xung quanh đều hâm mộ nhìn về phía Phương Nguyên, tên Lý Nhiên kia lại càng bĩu môi, giọng điệu chua xót lầm bầm: “Hừ. gặp may.”

“Được đó Lão đệ, Cổ Bóng Kiếm này cùng nổi danh với Cổ Ánh Đao của ta. Đề nghị ngươi đừng bán đi, giữ lại mình dùng.” Ngụy Ương cũng chúc mức nói.

“Ha ha ha, Cái này gọi là hết ngày khố sở ắt sẽ tới ngày sung sướng, ta đã nói vận may của ta không kém như vậy.” Phương Nguyên cười nói: “Ngụy đại ca, hôm nay sau khi so tài xong, ta mời ngươi uống rượu, chúng ta đi chúc mừng.”

Ngụy Ương gật đầu, không từ chối. Hắn ta không biết ngoài mặt Phương Nguyên cười nói vui vẻ nhưng thật ra trong lòng lại như trào dâng sóng to gió lớn!

Cổ Bóng Kiếm chỉ là ngoài ý muốn, cũng không phải mục tiêu của hắn.

Viên đá Tinh Thần để kê chân bàn kia sau khi mở ra vốn không hề có Cổ, thực sự là một viên đá bỏ đi!

Tại sao có thể như vậy?

Con Cổ Truyền Kỳ kia đi đâu rồi?

Trong phút chốc, trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ liên miên, cảm xúc bị khuấy động mãnh liệt.

Vô số nghi ngờ dâng đầy lên trong đầu của hắn.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ Cổ Truyền Kỳ không phải được giấu ở trong Đá Tinh Thần sao?

Nếu như không phải bên trong viên đá này thì là ở chỗ nào? Có lẽ, không phải là viên đá kia, hoặc không phải là phường Đánh Cược Đá này?

Chẳng lẽ tin đồn sai? Ta nên đi đâu để tìm con Cổ Truyền Kỳ kia?

Sự tiến triển của tình hình vượt xa ra khỏi dự kiến của Phương Nguyên. Vốn tưởng rằng có được Cổ Truyền Kỳ dễ như trở bàn tay, bây giờ đã không cánh mà bay, mà lại có được Cổ Bóng Kiếm ngoài ý muốn, hoàn toàn không thể bù đắp được số nguyên thạch bỏ ra đầu tư trong những ngày qua của Phương Nguyên.

“Nếu như không có Cổ Truyền Kỳ này, mọi cố gắng của ta đều uổng phí. Thật đáng chết, sao lại như thế? Tin đồn có thể là sai, nhưng được truyền đi rộng rãi như vậy đâu thể nào không có căn cứ.. Nhất là lại đầy đủ chi tiết như vậy. Những tin đồn liên quan khác không hề sai, có độ tin cậy rất lớn. Nhưng hết lần này tới lần khác…”

Phương Nguyên âm thầm nghiến răng.

Không có Cổ Truyền Kỳ này, lực đạo tu hành của hắn giống như lâu đài trên không trung, trăng dưới nước.

“Chẳng lẽ, ta thật sự phải thay đổi hướng tu hành? Nếu là như vậy, tam vương truyền thừa cũng có ảnh hưởng rất lớn!”

Kế quả giải đá, làm rối loạn rất lớn đến kế hoạch lớn của Phương Nguyên. Nhưng hắn lại không biết rốt cuộc vấn đề xuất phát từ chỗ nào.

Những tin đồn đã từng trích dẫn đẻ làm cơ sở, lúc này cũng được che giấu trong một lớp sương mù thần bí dày đặc.

“Thời gian không còn nhiều, chúng ta nên tới khu Đấu Võ.” Lúc này, Ngụy Ương mở miệng nhắc nhở.

Vào lúc còn ở diễn võ trường, Phương Nguyên đã muốn dẹp đi mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Hắn tập trung tĩnh khí, đánh giá đối thủ trước mắt.

Thang Hùng.

Người hắn cao đến tám thước, thân thể cao lớn vạm vỡ, cánh tay thô to, chỉ đi chân trần.

Lông ngực hắn vừa đen vừa rậm rạp, khí thế hung hãn.

“Thằng nhãi ranh, chính ngươi đã giết em trai ta đúng không? Hôm nay ta cho ngươi bồi táng!” Thang Hùng hai mắt trợn ngược, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, trong mắt hắn là lửa hận cháy rực.

Không khí xung quanh nóng lên rõ rệt, y như trời tháng bảy tháng tám.

Mặt đất bỏng rát, đen đỏ đan xen lẫn lộn, đây chính là địa hình dung nham.

Nơi này ở ngay chính giữa diễn võ trường, bên ngoài có hơn mười người. Đa số đều đến xem xem Thang Hùng làm thế nào để báo thù.

Còn về phần Phương Nguyên, tuy rằng cứ thế thắng được hai trận liên tiếp nhưng cuối cùng vẫn là lửa cháy không đến, đánh cũng không đến nơi đến chốn.

“Hai anh em Thang gia sống nương tựa nhau từ nhỏ, nay Thang Thanh đãchết, chỉ còn lại một mình Thang Hùng.”

“Ha ha, xem Thang Hùng giày vò tên kia thế nào nào.”

“À, tên tiểu tử này tên gì nhỉ?”

“Hình như Cổ Nguyệt Phương Chính gì đó, một tên vô danh tiểu tốt thôi chứ gì.”

“Thật không biết quy củ phép tắc gì cả, chưa gì muốn phá luật rồi kìa, mới đánh hai hiệp đã muốn giết luôn hai người.”

“Đây phải chăng là ma đạo cổ sư từ bên ngoài vào...”

“Ôi, lúc tuổi còn trẻ lại không lo tích đức đi, thủ hạ lưu tình một chút thì đâu có ngày hôm nay đâu.”

Người vây quanh cứ thế nghị luận, hình như cũng chẳng ai xem trọng Phương Nguyên mấy.

Sau lớp ngụy trang, Ngụy Ương hướng hai mắt sáng ngời về phía võ trường. Thanh Hùng cuối cùng cũng bộc lộ thực lực, càng đánh càng mạnh. Có lẽ hắn cũng xứng làm đối thủ của Phương Nguyên lắm.

Keng!

Một tiếng chuông vang lên, diễn võ chính thức bắt đầu.

Thang Hùng rống một tiếng, hai chân sẵn sàng, rồi nhào đầu về hướng Phương Nguyên như một con bò tót.

Trên mặt đất ở diễn võ trường này đều là những hòn đá màu đỏ sậm như dung nham. Chân Phương Nguyên dù đang mang giày đi nữa cũng cảm thấy nóng dần lên.

Nhưng Thang Hùng kia hình như không cần để ý chút nào.

Ầm ầm.

Thang Hùng dẫm bàn chân to của mình lên địa hình này đến đâu thì đá dung nham trượt ra lăn lông lốc xung quanh đến đấy, tiếng bước chân trầm đục, dấu chân lại khắc thật sâu.

Hai mắt Phương Nguyên nheo nheo lại, ánh mắt sắc bén như dao găm!

Thang Hùng có hung hăng thế nào cũng không hù dọa hắn được một chút, ngược lại chỉ đổi được một tia cười lạnh, hắn lại ngang nhiên dùng ánh mắt khiêu khích Khang Hùng.

“Hắn điên rồi sao?”

“Thế mà dám đùa với Thang Hùng?”

“Dây dưa càng lâu càng tốt thì may ra còn đường sống chứ như vậy thì khác gì tự tìm đường chết đâu.”

Những người đang đứng ngoài xem náo nhiệt thấy thế cũng lắc đầu.

Phương Nguyên bây giờ vẫn chỉ là một thiếu niên, làm sao to lớn mạnh mẽ bằng nửa Thang Hùng được. Hai người tiến đến cận chiến cứ như một đứa trẻ đang đối đầu với một người trưởng thành vậy.

Bịch!

Hai người hung hăng lao vào nhau, cuối cùng lại văng ngược ra ngoài.

Thang Hùng thụt lùi sáu bước chợt giật mình biến sắc. Tên này sau có thể mạnh như vậy được?

Phương Nguyên lùi lại ba bước, bạch quang hư giáp bao phủ toàn thân chấn động.

Vụ va chạm làm ai ai cũng ngạc nhiên.

Có người khẽ nhếch miệng, có người lại nhìn không chớp mắt, nhưng chẳng ai nghĩ rằng Phương Nguyên tuổi nhỏ như thế mà khí lực lại lớn đến vậy.

“Ta lại không mạnh bằng hắn sao? Khó trách em trai lại mất mạng trong tay hắn.” Ánh mắt Thang Hùng thay đổi, lần đầu tiên hắn bắt đầu nhìn thẳng vào Phương Nguyên.

Cánh tay Phương Nguyên tê dại đến đau đớn nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng như cũ, kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.