Sau khi tuyết rơi xong thì tất nhiên là trời quang đãng.
Sáng sớm thì đã tục tục có cổ sư đi vào học đường.
”Khảo hạch cuối năm mỗi năm một lần lại đến rồi. Ha ha ha, nhớ lại
chuyện lúc rời khỏi học đường mấy mấy chục năm trước như còn đang rõ mồn một ngay trước mắt đây.” Một nam cổ sư trung niên tóc dài màu xanh rũ
xuống sau lưng đứng trước cửa học đường, cảm khái một câu.
”Thủ lĩnh, mau vào đi thôi, ngài cứ thích đa sầu đa cảm.” Một nữ cổ
sư trẻ tuổi đứng bên cạnh, đôi môi như máu, hai tay đút vào túi quần,
trong miệng ngậm một cọng cỏ, con mắt khinh khỉnh.
”Ha ha ha, Dược Hồng, đừng có sốt ruột, sớm muộn gì cũng vào, cũng
không cần gấp. Dù sao tộc trưởng cũng đã chiếu cố chúng ta rồi, thành
viên mới của năm nay đã xác định từ lâu.” Nam cổ sư tóc xanh cười nói.
”Chính là tên Phương Chính thiên tài loại giáp đó?” Nữ cổ sư tên là
Cổ Nguyệt Dược Hồng “Má” một tiếng, bất mãn nói, “Ý của tộc trường không phải là bảo tiểu tổ của chính ta làm bảo mẫu sao!”
”Nhưng mà nhiệm vụ bảo mẫu này cũng không dễ hoàn thành đâu.” Nam cổ
sư tóc xanh thở dài một hơi, “Quên đi, đi vào trong rồi hãy nói tiếp.”
Thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều cổ sư đi vào cổng học đường rồi đứng lại ở diễn võ trường.
Những cổ sư này, có nam có nữ, có những gương mặt trẻ tuổi, cũng có
hán tử trung niên, thậm chí cũng không thiếu những người già.
Sau khi cổ sư học hết một năm trong học đường thì sẽ ra ngoài, tạo
thành tiểu tổ, hoàn thành nhiệm vụ mà gia tộc ban bố. Những cổ sư đi đến diễn võ trường này đều là đại diện của tiểu tổ đến đây quan sát biểu
hiện của các học viên, vừa ý thì nhận vào trong tiểu tổ của mình.
Đối với các tiểu tổ mà nói, đây là việc tiếp nhận nguồn máu mới, mở rộng lớn mạnh.
Đối với thành viên mới gia nhập vào tiểu tổ mà nói, dưới sự dẫn dắt
và chỉ đạo của thành viên cũ, bọn họ cũng có thể nhanh chóng thích ứng
hoàn cảnh mới, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ gia tộc tốt hơn, đồng thời
cũng có thể giảm bớt thương vong.
Mặt trời từ từ lên cao, các học viên lần lượt tiến vào sân.
”Hôm nay thật là nhiều người quá.” Các thiếu niên cảm thán.
”Các ngươi nhìn kìa, là Thanh Thư đại nhân, ngài ấy là đệ nhất trong
nhị chuyển ở Cổ Nguyệt sơn trại chúng ta, tính tình nổi danh là ôn hoà.” Có người chỉ vào nam cổ sư tóc xanh mà kêu lên.
”Học trưởng Xích Sơn cũng đến.”
”Bên cạnh là Mạc Nhan tiểu thư của Mạc gia!”
Thanh Thư, Xích Sơn, Mạc Nhan là ngôi sao sáng chói trong đám cổ sư, các học viên đều biết rõ.
”Ôi, tiểu tổ của ba vị học trưởng ta lại không vào được. Ta chỉ có tư chất loại đinh, bản mệnh cổ chỉ là một con Ôn Ti Chu, sau này chỉ có
thể làm hậu cần.” Một thiếu niên than thở, lại hỏi người bạn bên cạnh,“Còn ngươi thì sao?”
”Ta à, ta nhờ quan hệ nên đã liên hệ được rồi, là con nuôi của tỷ tỷ của đường ca của cữu cữu ta.”
...
Các học viên quan sát những cổ sư này thì đám người Thanh Thư, Xích
Sơn, Mạc Nhan cũng đang đồng thời quan sát lại những học viên này.
”Ồ? Lại có đến hai Cổ Nguyệt Phương Chính.” Dược Hồng nhìn thấy
Phương Nguyên và Phương Chính trong đám người thì không khỏi ngạc nhiên
nói.
Nam cổ sư tóc xanh Cổ Nguyệt Thanh Thư bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi
không xem tư liệu ngày hôm qua ta đưa cho ngươi sao? Phương Chính có một ca ca song sinh, tướng mạo bọn họ giống hệt nhau, nhưng mà ca ca của nó chỉ có tư chất loại bính.”
”Không ngờ là như vậy. A, hình như ta có nghe nói qua, chính là
Phương Nguyên làm thơ năm đó sao? Chúng ta phải cho hắn vào sao?” Dược
Hồng bỗng nhiên lấy tay vỗ vỗ trán, nghĩ đến đâu nói đến đó.
Thanh Thư lại hơi lắc lắc đầu: “Tộc trưởng có nhắc riêng, không được
nhận hắn, có vẻ như muốn ngài ấy quan sát cái gì đó. Hơn nữa, quan hệ
của hai huynh đệ này cũng không hoà thuận. Cho dù chúng ta có ý đồ chiêu mộ thì phỏng chừng là Phương Nguyên cũng sẽ không gia nhập.”
Dược Hồng lại không cho là vậy, bĩu môi nói: “Trong tất cả các tiểu
tổ, chúng ta được công nhận là số một, gia nhập chúng ta thì cũng có
nghĩa là tiền đồ sáng ngời. Chỉ cần là học viên thì ắt sẽ động lòng, làm sao hắn lại có thể không bằng lòng?”
Thanh Thư cười khẽ một tiếng: “Đó là ngươi không biết rồi, hay là ngươi xem thử tư liệu ta đưa cho ngươi trước rồi hãy nói.”
Lúc này, đám người tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác, gia lão đương quyền Cổ
Nguyệt Xích Luyện và Cổ Nguyệt Mạc Trần nối đuôi nhau đi vào. Bọn họ đi
đến trong lều, lần lượt ngồi xuống.
”Năm nay không chỉ tộc trưởng đích thân đến mà còn có cả hai vị lão đại nhân Xích Luyện và Mạc Trần.”
Nhìn đến đây, bất kệ là học viên hay là những cổ sư chính thức cũng
đều hơi kích động, trước đây cũng không thấy tình huống này xuất hiện
bao giờ.
”Chuyện này cũng không có gì lạ, cháu trai của Xích Luyện và Mạc Trần đều ở trong khoá này.”
”Phương Chính là người nối nghiệp mà tộc trưởng bồi dưỡng, hạt giống
hi vọng để chống lại Bạch Ngưng Băng trong tương lai, tất nhiên là tộc
trưởng phải quan sát thật kĩ.”
Đám người bàn tán xôn xao.
”Đệ đệ, đệ phải biểu hiện cho tốt.” Mạc Nhan nhìn Mạc Bắc trong đám
người, trong lòng nói thầm. Tiểu tổ của nàng ta có nhân số nhiều nhất,
quy mô lớn nhất, các cổ sư xung quanh lại còn vây quanh thành một vòng,
làm cho khí thế của nàng ta càng thêm lộ rõ.
Mà đối thủ một mất một còn của nàng ta, Cổ Nguyệt Xích Sơn đến từ
Xích gia, thì chỉ đứng một mình. Dáng người gã cao lớn dũng mãnh, cao
hơn hẳn xung quanh một đoạn, tựa như một cái tháp đỏ đang đứng, dáng vẻ
nổi bật giữa đám đông.
Gã chỉ âm thầm quan sát Xích Thành một chút rồi dời ánh mắt.
Sau khi tộc trưởng nói chuyện vắn tắt một hồi, khảo hạch cuối năm liền bắt đầu.
Trên ba lôi đài đồng thời tiến hành chiến đấu.
Ngay lập tức, tiếng reo hò, hô hoán, tiếng nguyệt nhận bay ra, tiếng
quyền cước va vào nhau, tiếng bàn tán của các cổ sư bên dưới lôi đài hoà trộn vào nhau.
”Tiêu chuẩn quyền cước khoá này đều khá cao nhỉ.” Không lâu sau, Dược Hồng đã thấy sự khác biệt.
”Ha ha ha, tất cả đều nhờ vào Phương Nguyên đấy.” Cổ Nguyệt Thanh Thư cười cười.
”Vậy là ý gì?” Dược Hồng rất khó hiểu.
Thanh Thư liền giải thích một lần, Dược Hồng nghe xong không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ: “Tiểu tử Phương Nguyên này thật là to gan, còn hơi có
cái kiểu coi trời bằng vung. Ha ha, ngay cả đệ đệ ruột mà hắn cũng bắt
nạt, thật là thú vị.”
Nàng ta nhìn về phía Phương Nguyên và Phương Chính trong đám người,
trong lòng không khỏi suy nghĩ: hai người này, rốt cuộc ai là ca ca, ai
là đệ đệ.
”Trận tiếp theo, Cổ Nguyệt Kim Châu quyết đấu Cổ Nguyệt Mạc Bắc.” Trên một lôi đài, cổ sư chủ trì hô lớn.
Cổ Nguyệt Mạc Bắc nhảy lên, Cổ Nguyệt Kim Châu thì vẻ mặt nặng nề, đi lên theo bậc thang.
Hai bên thi lễ một cái, cũng không nhiều lời mà trực tiếp giao thủ.
Trong phút chốc, nguyệt nhận màu xanh nhạt đã bay lượn trên không trung.
Song phương không ngừng bắn nguyệt nhận, đồng thời không ngừng di chuyển và né tránh.
Tuy Kim Châu là con gái nhưng kỹ năng cơ bản vẫn khá vững chắc, không ngờ có thể đấu ngang sức với Mạc Bắc trong thời gian ngắn.
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, thể lực của cô nàng dần dần kém
đi, rơi vào thế hạ phong. Cuối cùng, nàng đổ đổ mồ hôi nhễ nhại, không
còn sức nữa, chỉ có thể chịu thua.
Trái lại Mạc Bắc vẫn không đỏ mặt, không thở gấp như trước.
”Cổ trùng tăng cường sức chịu đựng sao, có thể chính là Hoàng Lạc
Thiên Ngưu cổ...” Dưới lôi đài, Phương Nguyên quan sát, lập tức nhận ra
hư thực của Cổ Nguyệt Mạc Bắc.
Phương Nguyên có sáu con cổ trùng trong tay nhưng đó là trường hợp
đặc biệt, trong tay những người cùng lứa, thường thì mỗi người chỉ có
hai con cổ trùng.
Không chỉ vì áp lực kinh tế khi nuôi dưỡng cổ trùng mà còn vì khi sử
dụng cổ trùng cũng cần phải không ngừng luyện tập, tích luỹ kinh nghiệm.
Tham nhiều nuốt không trôi, các học viên chỉ mới bước đầu tiếp xúc
với cổ trùng, vừa bắt đầu tu hành cổ sư, hai con cổ trùng thì đã đủ để
bọn họ luyện tập.
Chỉ có trường hợp đặc biệt như Phương Nguyên, có được kinh nghiệm
kiếp trước phong phú nên dẫn đến hầu như con cổ trùng nào đến tay thì
hắn cũng có thể nhanh chóng nắm giữ, sử dụng đâu ra đấy.
Khảo hạch vẫn đang tiếp tục.
”Khốn kiếp, nhảy nhót như con thỏ!” Trên một lôi đài khác, một thiếu
niên tức giận gào to lên, “Cổ Nguyệt Xích Thành, ngươi có phải đàn ông
hay không, dám đến đây đánh tay không với tiểu gia ta không hả?!”
”Mẹ, đồ ngu mới đến gần chơi đánh tay không với ngươi.” Trên lôi đài, Cổ Nguyệt Xích Thành khinh thường cười. Hắn ỷ vào Xích Hoàn Khúc Khúc
cổ mà nhảy tới nhảy lui, cơ thể vô cùng nhanh nhẹn.
Còn đối thủ của hắn chỉ có một con Hoa Thỉ cổ, tuy rằng có thể tạm
thời tăng vọt lên một trư lực nhưng lại là anh hùng không đất dụng võ,
Xích Thành khôn lanh hoàn toàn không chơi cận chiến với cậu ta.
Cuối cùng, ngực cậu ta trúng một cái nguyệt nhận của Xích Thành, mất máu quá nhiều nên bại trận.
Các cổ sư trị liệu bên dưới lôi đài lập tức vây quanh, trị liệu thương thế.
Theo thời gian trôi qua, rất nhiều học viên bị đào thải, đồng thời, cũng có không ít thiếu niên bắt đầu thể hiện tài năng.
Xích Thành, Phương Chính, Phương Nguyên, Phương Chính...
Đến lúc giữa trưa.
Toàn bộ các học viên có tư chất loại đinh đều đã bị quét xuống dưới.
Tư chất bọn họ có hạn, đều lựa chọn cổ trùng loại hậu cần. Những cổ
trùng này làm vài việc như sản xuất, vận tải vân vân thì còn khá thích
hợp, nhưng dùng để chiến đấu thì thật sự là chúng trợ giúp cổ sư quá ít.
”Tiểu học muội, bản mệnh cổ của muội là một con Sinh Tức Thảo sao, tiểu tổ chúng ta đang cần một cổ sư trị liệu.”
”Vị học trưởng này, đệ muốn tham gia tiểu tổ của các huynh, bản mệnh cổ của đệ là Nguyệt Quang cổ.”
”Thật xin lỗi, tiểu tổ của chúng ta tạm thời còn chưa thiếu cổ sư tấn công.”
...
Mỗi tiểu tổ đã sớm bắt đầu thu nhận người mới, các học viên cũng đã chọn tiểu tổ.
Thực ra chiến đấu trên trên lôi đài cũng không có gì hay ho, đấu qua
vài trận, trận đặc sắc không nhiều còn trận nhạt nhẽo thì cả đống. Vì
quá nhiều người chọn Nguyệt Quang cổ nên nói chung, khi hai bên chiến
đấu với nhau trước hết sẽ bắn nguyệt nhận, rồi thường là chân nguyên của ai tiêu hao hết thì người đó thất bại.
Nếu như chân nguyên hai bên đều không được thì so đấu công phu quyền cước. Tóm lại, luôn sẽ có một người rồi té xuống.
Cho dù là học viên, cổ sư hay là vài gia lão thì đều xem một cách hời hợt, có vài người còn sắp ngủ gật.
Khi hoàng hôn buông xuống, ở lại trong sân chỉ còn vài vị học viên.
”Cuối cùng cũng sắp kết thúc.” Một vài cổ sư thở hắt ra, gắng gượng lên tinh thần.
Đúng lúc này, một cổ sư hô lớn: “Trận kế tiếp, Phương Chính đối chiến Cổ Nguyệt Mạc Trần!”