Cổ Chân Nhân

Chương 201: Q.1 - Chương 201: Trọng Sinh Lần Thứ Hai




Giờ khắc này, toàn bộ Thanh Mao sơn cũng chỉ còn sót lại ba người này.

Bạch Ngưng Băng đã hóa thành mảnh Băng Sơn này, ý thức cũng đã tiêu tan gần hết. Phương Nguyên giống như côn trùng trong hổ phách, bị vây bên trong băng.

Trái lại hai vị Cổ sư ngũ chuyển, Cổ Nguyệt Nhất Đại nâng cao tư chất, không khiếu tồn trữ chân nguyên ngày càng nhiều. Thiên Hạc Thượng Nhân cũng đã được tĩnh dưỡng, sức chiên đấu cũng khôi phục hơn phân nửa.

Ánh mắt của hai người đều tập trung trên người Phương Nguyên.

Cổ Ngyệt Nhất Đại muốn giết Phương Nguyên lấy máu. Thiên Hạc Thượng Nhân muốn ngăn cản Cổ Nguyệt Nhất Đại nhưng lão sẽ không vì bảo vệ Phương Nguyên mà khiến cho chính mình bị bó tay bó chân, bởi vậy lão chỉ có thể ra tay giết chết Phương Nguyên trước.

Với tâm tính của hai người bọn họ, càng sẽ không khoan dung với một người đứng ở bên ngoài xem. Vạn nhất cả hai đều lưỡng bại câu thương, bị người thứ ba chiếm tiện nghi thì sao đây?

Phương Nguyên thở dài một tiếng, nhìn thấy ánh mắt của hai người thì biết mình chắc chắn sẽ phải chết.

Lúc này hắn đã mất cổ lôi dực, cho dù có Nhện thiên lý địa lang chu cũng chưa chắc có thể thoát khỏi sự truy sát của hai vị cường giả ngũ chuyển.

Hắn chỉ là tam chuyển điên phong, đương nhiên không thể sánh bằng cường giả ngũ chuyển, giống như tình cảnh này, hắn là cá thịt, người chính là tên đồ tể, là lưỡi đao sắc bén vô song.

Chỉ là chiến lại chiến.

Trốn chạy cũng không thoát. Thế nhưng Phương Nguyên còn có một pháp môn.

Chính là – Xuân thu thiền!

Phương Nguyên tập trung tinh thần vào không khiếu, trong màng ánh sáng của không khiếu chỉ thấy có một viên thạch khiếu thô ráp.

Chân nguyên hải có màu bạc như tuyết cũng chỉ còn lại có hơn một nửa. Thạch khiếu đã không còn khả năng khôi phục chân nguyên nữa, nhưng Phương Nguyên có Thiên nguyên bảo liên nên mới có thể có chân nguyên hải như vậy.

Nhưng những cái này đều không quan trọng, Phương Nguyên tập trung sự chú ý vào con cổ trùng trên trung tâm của thạch khiếu.

Đó chính là cổ bản mệnh của hắn, Xuân thu thiền lục chuyển.

Chỉ có dựa vào cổ này, ngược dòng sông thời gian thì mới có thể xảy ra kỳ tích! Dùng phương pháp không thể để thay đổi kết quả vận mệnh!

Nhưng mà…

Phương pháp này cực kỳ hung hiểm.

Đầu tiên, dòng sông thời gian chính là vùng cấm địa, phàm nhân không thể tới đó. Một khi xâm nhập vào đó cũng giống như vi phạm nguyên tắc của trời đất, ắt sẽ gặp phải thảm họa.

Thứ hai là Xuân thu thiền còn chưa được khôi phục hoàn toàn, giốn như một chiếc thuyền bị thủng khi vượt qua dòng sông thời gian nói không chừng mới đi được nửa đường đã bị lật úp, chìm nghỉm.

Cuối cùng, Phương Nguyên chỉ là tam chuyển điên phong, điều động Xuân thut hiền lục chuyển quả thực giống như trẻ con sử dụng đại đao, chỉ một sơ ý là có thể sẽ bị lưỡi đao gây thương tích.

“Một khi ta dùng Xuân thu thiền này chính là tự bạo. Hủy diệt toàn bộ tu vi, da thịt tinh huyết và toàn bổ cổ trùng khác để hóa thành một cỗ động lực, thúc đẩy Xuân thu thiền tiến tới. Nếu so với lần tự bạo của ta ở kiếp trước thì nguồn sức mạnh này cũng quá nhỏ. Ai, khả năng rất lớn là tự giết mình, nhưng lúc này ta cũng đã cùng đường, không thể không sử dụng cổ này.

Phương Nguyên đã không còn cách nào khác.

Lúc trước, hắn tình nguyện sử dụng cổ thạch khiếu cũng không muốn sử dụng Xuân thu thiền cũng là do quá mạo hiểm.

Trong mười phần thì khả năng thành công chưa đến một phần.

Nhiều khi Cổ sư thôi thúc cổ trung cao chuyển đều phải đánh đổi lại. Giống như Cổ Nguyệt Thanh Thư. Hiện tại Phương Nguyên cũng chỉ có thể hi vọng vào “Xuân thu thiền là cổ bản mệnh”.

“Tiểu quỷ đầu, để mệnh lại, cống hiến cho lão tổ tổng một phần huyết lực!”

“Tiểu tử, mệnh người không tốt cũng chỉ có thể trách tổ tông đê tiện của ngươi. Ta đến giải thoát cho ngươi!”

Cổ Nguyệt Nhất Đại, Thiên Hạc Thượng Nhân đồng thời cùng giết tới.

Phương Nguyên bị ép vào biên giới vách núi, hắn chỉ có thể thả người nhảy xuống.

“Xuân thu thiền, tới đi!” Mắt hắn tỏa ra kỳ quang, gọi một tiếng, trên người đột nhiên nổ ra thành hai màu xanh vàng.

“Khí tức gì vậy?!”

“Làm sao có thể? Chính là cổ trùng lục chuyển!”

Vào lúc này hai vị Cổ sư ngũ chuyển cực kỳ ngạc nhiên nhưng sau đó thần sắc tham lam lại hiện lên trên mặt của bọn họ.

“Giết hắn, đạt được Cổ lục chuyển!”

“Đây chính là cơ hội trời cho, ngoan ngoãn dâng lên ta tha cho ngươi một mạng!”

Tốc độ của họ tăng gấp ba lần.

Thế nhưng đúng vào lúc này, ầm một tiếng vang lên.

Phương Nguyên tự bạo!

“Cái gì?” Trước khi chét, hắn thoáng nghe được tiếng kinh hô của hai vị Cổ sư ngũ chuyển.

Có tin đồn rằng trong thế giới này có một dòng sông dài, tên là thời gian! Nếu như cá ở giữa sông, dòng sông chảy xiết thì hầu như toàn bộ cá chỉ có thể thuận thế xuôi dòng. Tình cờ lại có một hai con cá nhảy lên mặt sông, nhìn thấy tình cảnh hạ du, chính là tương lai báo trước.

Nếu như không có dòng sông thời gian này thì thế giới sẽ hoàn toàn bất động, trở thành hình ảnh. Có dòng sông này, tất cả mới có thể biến hóa. Thế giới mới sinh động, hoặc là suy giảm hoặc là phồn hoa

Dòng sông thời gian, nước sông cuồn cuộn. Mỗi một giọt bọt nước đều là một câu chuyện, một phát sinh hình ảnh.

Trong nước sông chảy xiết, một con cổ trùng đang đi ngược dòng nước.

Nó cổ vũ đôi cánh và đang vật lộn trong khó khăn. Làn sóng dâng trào mãnh liệt, mỗi một lần đánh vào lại làm cho nó suýt nữa lật úp.

Nó mang theo ý thức ký ức của Phương Nguyên, trên người tỏa ra một vòng ánh sáng nhỏ bé xanh vàng, ánh sáng dao động trong sóng thủy triều, giống như nến tàn trong gió.

Cuối cùng, nó chỉ ngược dòng một đoạn thì ánh sáng xanh vàng nhỏ bế đã tiêu tan hầu như không còn. Xuân thu thiền đã đạt đến cực hạn, vẻo một cái hóa thành một vệt sáng chui vào bên trong bọt nước.

Cả người Phương Nguyên run lên, sâu xa trong hai tròng mắt dần hiện ra một vệt vàng xanh.

Tia sáng này xẹt qua Phương Nguyên rùng mình một cái.

Ý thức và ký ức xung kích lên đầu của hắn, trong nháy mắt giao hòa vào nhau.

Thành công!

Trong lòng hắn vui mừng như điên, bản thân hắn lại trọng sinh!

Sau khí ý thực được điểm này, hắn lập tức nhìn bốn phía xung quanh, quan sát tình cảnh của bản thân.

Hắn phát hiện chân nguyên của bản thân hắn tiêu hao liên tục, cổ tay và thân thể đều bị bạch mi cuốn lấy.

Lại nhìn lại, a!

Hóa ra là vào lúc này.

Hậu chiêu được bố trí sẵn Thiết huyết lãnh đã phát động. toàn thân Cổ Nguyệt Nhất Đại đều bị xích sắt quấn quanh, không thể động đậy. Cái trán cũng được dán vào đó một tấm bùa vàng, thực sự là cổ trấn ma thiết tác và cổ phù để trừu tân.

Mà ngày đó Thiên Hạc Thượng Nhân cũng rơi trên mặt đất, trên người phủ một vòng sáng màu trắng, đang dùng toàn lực để thôi thúc cổ dương mi thổ khí, muốn tiêu hao hết toàn bộ không khiếu chân nguyên của Cổ Nguyệt Nhất Đại.

Phương Nguyên nheo hai mắt lại, lúc này hắn bị bạch mi cuốn lấy không thể động đậy, chỉ có thể tiêu hao chân nguyên để chờ đợi cơ hội tốt.

Dưới ảnh hưởng của cổ phù để trừu tân, một đoán ánh sáng màu vàng từ cơ thể của Cổ Nguyệt Nhất Đại bay ra ngoài.

Ánh sáng vàng này to hơn nắm đấm, nhỏ hơn chậu rửa mặt. Nó rơi xuống đất để lộ ra quang cảnh bên trong cổ huyết lô.

“Cổ huyết lô! Qua mấy trăm năm, ta rốt cuộc cũng đã gặp lại ngươi!” Thiên Hạc Thượng Nhân nhìn thấy như vậy mừng tới phát khóc, thân sắc kích động đếnực điểm.

Cổ Nguyệt Nhất Đại gấp đến mức nghiến răng nanh trong miệng kêu thành tiếng răng rắc, thế nhưng đã không còn cách nào khác, lão ta bị trói lại không thể động đậy.

Lại có một đoán ánh sáng vàng từ mặt bay ra, rơi trên mặt đất, hóa thành một viên quang cầu thái cực màu trắng đen.

Bên trong quang cầu này có hai con cổ trùng kỳ lạ xoay quanh nhau, ngươi đuổi ta chyaj, chính là Cổ âm dương chuyển thân.

Theo ký ức của Phương Nguyên, Thiên Hạc Thượng Nhân kêu to: “Cổ âm dương chuyển thân! Sư huynh tốt của ta, thật khó cho ngươi tìm được cổ tốt như vậy. Ha ha ha, ngươi còn muốn chuyển thành người, thực sự là đáng tiếc, bị ta phá hoại!”

Phương Nguyên nhìn Cổ Nguyệt Nhất Đại.

Quả nhiên thấy hắn ngồi dưới đất, gấp đến mức duỗi chân loạn lên, gào thét liên tục, hoàn toàn thất thố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.