Editor: Kiều Tiếu
Trong tay Nam Tinh cầm chiếc mũ lưỡi trai màu đen, dạo quanh một vòng.
Lúc này, Trịnh Vinh vào nhà.
Trịnh Vinh đẩy đẩy mắt kính, mở miệng.
“Nam Tinh tiền bối, xe đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Trịnh Vinh nhận lấy cặp sách từ tay Nam Tinh.
Nam Tinh lên tiếng,
“Ừm.”
Đáp lời xong, cô đi ra ngoài.
Tống Cảnh Hiên nhìn thấy Trịnh Vinh đi vào, nhịn không được trêu ghẹo.
“Không nghĩ tới a, em có thể làm trợ lý cho cô bạn nhỏ trong thời gian lâu như vậy.”
Hắn đứng lên, đi đến trước mặt Trịnh Vinh, không biết hắn lại não bổ cái gì, đột ngột vẻ mặt của Tống Cảnh Hiên nghiêm túc hẳn lên.
“Cả ngày em vội trước vội sau, cứ bám theo sau Nam Tinh, cũng không cần tiền lương, chẳng lẽ coi trọng cô bạn nhỏ rồi?”
Hắn vừa hỏi xong câu này, ngược lại là Trịnh Vinh bị hỏi tới mức sửng sốt.
Sau đó, biểu tình của Trịnh Vinh trở nên rất kỳ quái.
Tống Cảnh Hiên nghi hoặc.
“Nghĩ cái gì đấy?”
Đôi tay của Trịnh Vinh nắm chặt cặp sách, đáp lời.
“Anh họ, liên lạc được với King chưa?”
Vừa nhắc tới King, Tống Cảnh Hiên liền muốn mắng con mẹ nó.
“Chưa.”
Trịnh Vinh gật gật đầu, điều này ở trong dự kiến.
“Anh có thể nói ra được mấy lời như em thích Nam Tinh tiền bối, thì chuyện không liên lạc được với King cũng là điều đương nhiên.”
Nói xong, Trịnh Vinh xách cặp sách lên, rời đi.
Nam Tinh ngồi lên xe thương vụ, vốn đang định nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên Trịnh Vinh mở miệng.
“Tiền bối, Nam Vũ bị người của giới điện cạnh cô lập, bị mắng lên hot search.”
Nam Tinh mở mắt ra, nhìn về phía ghế điều khiển phụ.
“Bị cô lập?”
Trịnh Vinh vừa lướt weibo vừa gật đầu.
“Dạ, website chính thức của hiệp hội điện cạnh cũng đã đăng thông báo.”
“Lý do là gì?”
“Nói Nam Vũ dùng danh nghĩa đánh điện cảnh để đánh bóng tên tuổi và thêm nguồn tiền.”
Nam Tinh duỗi tay, dùng máy tính của Trịnh Vinh đọc xem tin tức.
Vì lưu lượng của Nam Vũ rất cao, nên chuyện bị các chiến đội trong giới điện cảnh chống đối nhanh chóng bị đẩy lên hot search.
Nam Vũ đã tiến vào giới điện cạnh hơn nửa năm, chuyện này sớm không tới, muộn không tới. cố tình lúc này lại muốn nháo to lên?
Trịnh Vinh mở miệng.
“Hai ngày trước chiến đội Sao Trời của Nam Vũ có thi đấu hữu nghị với chiến đội Đàn Ưng. Thi đấu được tổ chức theo cách thức xa luân chiến, đồng thời có phát sóng trực tiếp ở hiện trường.
Lúc Nam Vũ đối chiến với người thứ hai của bên kia, đối phương thua. Trong lúc tức giận, không nhịn được mắng hai câu thô tục.
Fans của Nam Vũ bảo vệ thần tượng, chửi nhau ngay dưới bình luận của phòng phát sóng trực tiếp, kết quả làm cho phòng phát sóng trực tiếp oanh động tới tê liệt.
Cuối cùng thi đấu cũng chưa thi xong, cũng chả giải quyết được gì.”
Nam Tinh lướt weibo, cũng đọc được tin mà Trịnh Vinh vừa kể.
Giám đốc của chiến đội Đàn Ưng, weibo official của công ty, cùng với các chiến hữu cũng sôi nổi ra mặt, tỏ vẻ oán giận cực kỳ đối với chuyện đồng đội của mình bị võng hữu mắng.
Kết quả vụ này càng nháo càng lớn, bắt đầu có người liệt kê chuyện Nam Vũ vừa đánh điện cạnh vừa tham gia đóng phim điện ảnh, nói hắn không chuyên nghiệp, không thuần túy, không xứng làm một tuyển thủ điện cạnh, về sau cũng có hot search liên quan tới chuyện này bị đưa lên. Ngôn Tình Hay
Ngón tay của Nam Tinh xẹt qua thông báo của hiệp hội điện cạnh.
Trên thông báo không có chỉ tên nói họ, nhưng từng câu từng chữ đều nhằm vào Nam Vũ.
[Điện cạnh là chức nghiệp đáng giá tôn kính nhất, cũng là sơ tâm và tình yêu nóng bỏng của rất nhiều người.
Không phải lưu lượng nào cũng có thể hoành hành ngang ngược, một tay che trời, hy vọng các vị tuyển thủ hãy tôn trọng ngành này, cũng hy vọng mọi người hãy tôn trọng các vị tuyển thủ trong ngành.
Nếu nửa đường mới gia nhập ngành điện cạnh, lý do là muốn tạo thêm tên tuổi cho bản thân, thì hy vọng hãy nhanh chóng rời đi.
Hy vọng tất cả tuyển thủ điện cạnh không phụ lòng yêu thương nhiệt tình, không quên sơ tâm.]
Tranh luận càng lúc càng lớn, các võng hữu dồn về website của hiệp hội điện cạnh.
“Đúng vậy đúng vậy, tui đã muốn nói câu này từ lâu, từ sau khi Nam Vũ gia nhập ngành điện cạnh, mọi người xem xem đã loạn thành cái gì.”
“Tui đến xem trận thi đấu rồi, toàn trường đều là fans của Nam Vũ, thật là phiền.”
“Nhanh rời đi đi, mội nam nghệ sĩ xuất đạo từ nam đoàn, không ca hát không nhảy múa với bảo vệ fans đi, ra nhập giới điện cạnh làm quái gì không biết? Còn nói gì mà trở thành người của giới điện cạnh, cậu ta nên tự biết khó mà lui. Tôi thấy ngoài vẻ đẹp trai ra thì cậu ta chả có cái gì.”
Sau khi Nam Vũ vào giới điện cạnh, cũng hút không ít fans điện cạnh, đương nhiên cũng có fans điện cạnh đi ra giữ gìn.
“Tôi con mẹ nó xin cười ha hả, anh ấy xuất đạo từ nam đoàn thì sao? Anh ấy đánh giỏi hơn hẳn những người khác đấy a. Một thích khách một đao, 1 pk 5, mấy người dám không?”
“Người ta có lưu lượng thì làm sao? Mấy người cũng muốn có, nhưng mấy người không có năng lực đó a.”
“Từ đầu tới cuối Nam Vũ chẳng nói câu nào, fans mắng tuyển thủ kia, đó là lời của fans, dựa vào đâu mà bắt chính chủ phải rời khỏi giới điện cạnh a.
Còn nữa, chẳng phải là do vị tuyển thủ kia mở miệng chửi trước à?”
Trên mạng cãi cọ um tùm.
Số lượng fans của Nam Vũ cực kỳ khổng lồ, đặc biệt là fans dàn trải khắp các ngành sản xuất, mắng cho hiệp hội bẽ mặt, tới mức phải đóng bình luận.
“Ông nội mày, rõ ràng là người kia mắng chửi người trước, ok?”
“Công hội điện cạnh này có thể bất công đến nhường này cơ à? Chuyện này vốn dĩ không phải do Nam Vũ sai mà?”
“A, thật muốn điên luôn. Cái công hội điện cạnh rẻ rách này, chắc là cảm thấy Nam Vũ nửa đường đổi nghề, giết sạch đám già nhọm mấy người, mấy người cảm thấy mất mặt nên mới nhằm vào anh ấy!”
Nam Tinh lướt weibo xong, trả laptop lại cho Trịnh Vinh.
Trịnh Vinh nhìn về phía Nam Tinh.
“Tiền bối, danh sách minh tinh đến tham gia thi đấu điện cạnh hữu nghị ngày hôm nay đã có vài người không định đến, chúng ta có còn sắp xếp Ninh Đào đến tham gia thi đấu nữa không?”
Giọng nói của Nam Tinh nhàn nhạt.
“Vì sao lại không đi?”
Ghế trẻ em bên cạnh Nam Tinh, Tống An An đung đưa kẹo bông gòn trong tay, nãi thanh nãi khí nói.
“Đi, đi, đi!”
Xung quanh miệng của cậu nhóc vẫn còn dính chút kẹo bông gòn, chân ngắn nhỏ đung đa đung đưa.
Tầm nửa giờ sau, Nam Tinh xuất hiện ở hiện trường thi đấu điện cạnh.
Bởi vì hôm nay có minh tinh đến tham gia trận thi đấu 5V5 nên nhiệt độ cuộc thi cực kỳ cao.
Ngoài cửa tụ tập không ít phóng viên.
Nam Tinh mới từ trên xe bước xuống thì đã bị một đám phóng viên vây quanh chặt chẽ.
Tất cả các microphone đồng loạt đưa tới trước mặt Nam Tinh, phóng viên mở miệng.
“Nam Tinh, chuyện em trai cô bị các chiến đội điện cạnh chống lại, cô đã xem tin tức chưa?”
Nam Tinh nâng nâng mũ lưỡi trai, trả lời.
“Đã xem.”
“Vậy đối với chuyện này, cô có ý kiến gì không?”
Nam Tinh gật đầu.
“Có.”
Vừa nói dứt câu, đèn flash lập lòe tách tách tách.
Nam Tinh lẳng lặng mở miệng.
“Hắn đánh điện cạnh có chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, dụng tâm hay không dụng tâm, không phải ai cũng có thể tùy tiện bình phẩm. Muốn đánh giá năng lực của hắn, trước thắng hắn đi rồi hãy nói.”
Nghe vậy, ánh đèn camera ra chớp nhoáng càng nhanh.
Trịnh Vinh ôm lấy Tống An An, che chở cho cậu nhóc, đứng ở phía sau Nam Tinh.
Nhưng mà, Tống An An một chút cũng không sợ hãi, ghé vào đầu vai của Trịnh Vinh, ngó trái ngó phải.
Cuối cùng, ánh mắt dính chặt lên chiếc microphone có đính lông xù xù.
Trước hết Tống An An nhìn lại kẹo bông gòn trong tay mình, sau lại nhìn microphont lông xù xù kia.
Cạch một tiếng, vứt bỏ kẹo bông gòn trong tay, duỗi bàn tay béo mũm mĩm đi bắt lấy micro lông xù xù.
Dùng sức túm lông mao của người ta về phía mình, há miệng, a ô một ngụm cắn xuống.
Xoẹt xoẹt, trực tiếp cắn rơi một tầng lông tơ ở trên microphone.
Tất cả lực chú ý của phóng viên phỏng vấn đều tập trung lên người Nam Tinh, đâu ai chú ý tới cậu nhóc a.