Editor: Kiều Tiếu
Xe bảo mẫu khởi động, chậm rãi chạy về sân quay chụp của Tửu Từ.
Tống An An ngồi dưới sàn xe, ôm chặt đùi Nam Tinh.
Không biết vì sao, đứa nhỏ này đặc biệt thích tư thế này, một bàn tay mũm mĩm vòng qua chân Nam Tinh, cái mông béo ú ngồi lên chân cô, một bàn tay khác cầm cây kẹo que, rộp rộp rộp vang lên từng tiếng thanh thúy.
Trong xe bảo mẫu yên tĩnh cực kỳ, một đường an toàn chạy tới sân quay chụp.
Lúc Nam Tinh chuẩn bị xuống xe, cô nhìn Tống An An ở dưới chân, do dự một lúc.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Quyền Tự đang ngồi ở bên cạnh.
“Anh có thể trông cậu nhóc này một lát được không?”
Quyền Tự ngẩng đầu, nhìn Nam Tinh một cái.
“Dọc trên đường đi, lực chú ý của Tiểu Hoa đều tập trung hết lên người tiểu mập mạp này, lúc này mới nhớ tới anh?”
Nam Tinh nghe thấy ngữ điệu kỳ quái của hắn, cô sờ sờ trong túi một lúc, lấy ra một gói kẹo nhét vào tay hắn.
“Để cậu nhóc ở trong xe chờ một lát, được không?”
Quyền Tự rũ mắt, tầm mắt rơi xuống gói kẹo kia, cuối cùng không nói thêm lời nào nữa.
Nam Tinh xuống xe, trước khi rời đi, còn không yên tâm dặn dò Bạch Vũ vài câu.
Đợi đến khi dặn dò xong xuôi, lúc này cô mới xuống xe.
Trịnh Vinh thân là trợ lý, xách một đống túi lớn túi nhỏ đi theo sau Nam Tinh.
Mới vừa đi vào trong sân quay chụp, từ xa đã nghe thấy được giọng của Ninh Đào.
Ninh Đào mặc một chiếc áo thun đen phối với chiếc chân váy màu trắng, cách trang điểm mộc mạc đơn giản, cô ấy chạy chậm tới, khoác lấy cánh tay của Nam Tinh.
“Cuối cùng cậu cũng tới.”
Nam Tinh duỗi tay, ấn lên cái trán của Ninh Đào, đẩy đẩy người ra, thuận tiện rút luôn cánh tay đang bị khoác lấy của mình.
Tửu Từ sớm đã bị nhân viên kêu đi hóa trang.
Nam Tinh nhìn lướt qua toàn trường, có không ít minh tinh đã đến rồi.
Lần này là quay chụp một quảng cáo công ích.
Vì Ninh Đào đảm nhiệm vai nữ chính trong phim mới của Miêu Vũ, cộng thêm nhiệt độ trên mạng của cô ấy rất cao, nên được chọn tới quay chụp.
Xa xa có một tiếng kêu.
“Ha, tôi còn tưởng là ai tới. Hóa ra là người đại diện Nam a.”
Giọng điệu âm dương quái khí vang lên ở một chỗ cách đó không xa.
Cao Nhụy mặc một chiếc váy dài xa hoa, tô môi đỏ chót ngồi trên chiếc ghế gấp, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ thành thục hơn trước một chút.
Sau đó, cô ta nhìn về phía Nam Tinh, cằm giương cao, toát ra vẻ khiêu khích.
Vì lời nói của cô ta, dẫn tới không ít người quay sang nhìn về phía bên này.
Nam Tinh cong cong môi.
“Nhanh như vậy đã bị nhà giam đuổi ra rồi?”
Một câu thôi đã chọc tới chỗ đau của Cao Nhụy, vẻ mặt của cô ta lập tức thay đổi.
“Cô!”
Cao Nhụy đang muốn phát tác, lại bị người đại diện của cô ta khuyên can.
“Quan sát xem đây là chỗ nào, đừng quên đây là địa bàn của đạo diễn Sở Chí.”
Cao Nhụy nhẫn nhịn, dùng sức ném tay của người đại diện đi, nói một câu với Nam Tinh.
“Chúng ta chờ xem.”
Nói xong, cô ta hừ mạnh một tiếng, quay đầu chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Lúc trước cô ta nhờ nhân khí của mình, cố ý thu mua paparazzi, muốn ăn vạ Kim Đế.
Kế hoạch từ đầu tới cuối đều rất hoàn hảo, nào biết, bị Nam Tinh dùng dăm ba câu phản bác sạch sẽ, còn bị cô (NT) đưa vào nhà giam.
Làm cho cô ta suýt chút nữa thì bị công ty tuyết tàng.
Hiện giờ rốt cuộc dốc sức làm lại, tính tẩy trắng sạch sẽ quá khứ của bản thân, không nghĩ tới lại gặp oan gia ngõ hẹp, gặp gỡ Nam Tinh ở hiện trường quay chụp.
Chỉ cần nhớ tới cảnh tưởng cô ta bị đưa vào nhà giam, cô ta liền hận không thể đập chết Nam Tinh.
Ninh Đào nói thầm một câu.
“Sao cô ta còn có thể đi quay chụp được a.”
Vừa dứt lời, Trịnh Vinh đẩy đẩy mắt kính, trên tay cầm ipad, mở miệng.
“Cô ta có một chân với cổ đông lớn nhất của công ty bọn họ.”
Nghe xong, Ninh Đào trừng lớn đôi mắt.
Nam Tinh quay đầu, nhìn về phía Trịnh Vinh.
“Sao cậu biết?”
Trịnh Vinh bị dò hỏi thế này cũng có chút lưỡng lự.
“Tiền bối, em làm trợ lý cho chị, chẳng phải sẽ có trách nhiệm giúp chị hiểu biết hướng đi của giới giải trí hay sao?”
“Vậy nên?”
“Nên em đã thu mua một đám paparazzi, tùy thời cung cấp thông tin lớn nhỏ cho em. Còn có.”
Hắn dừng một chút, lại nói:
“Em không cẩn thận, lỡ hack vào máy tính của một tên paparazzi, vừa vặn trong đó có một thư mục văn kiện, em đã đọc hết.”
Nam Tinh nhìn chằm chằm Trịnh Vinh một lúc lâu.
“Còn tưởng rằng cậu là người chuyên bưng bê đồ vật, không có tác dụng gì. Không nghĩ tới đây mới chính là cách thức đúng đắn để khai thác (bóc lột) cậu.”
Ninh Đào ở một bên tò mò.
“Có phải anh đã biết hết mọi tin đồn bát quái của đại bộ phần người trong đoàn quay chụp này không?”
Trịnh Vinh đẩy đẩy mắt kính
“Không sai biệt lắm.”
Nghe xong, hai mắt của Ninh Đào lập tức phát sáng.
Hóng drama a.
Trịnh Vinh dừng một lúc, như thể nhớ tới chuyện gì, mở miệng.
“Lúc trước Cao Nhụy làm ra một vở diễn lôi chị và Kim Đế vào, hình như không chỉ nhằm vào mỗi Kim Đế, mà còn như cố ý nhằm vào chị.”
Nam Tinh nghi hoặc.
“Lý do là gì?”
“Hình như có liên quan tới con gái của đại cổ đông kia. Nguyên nhân cụ thể là gì còn chưa có điều tra ra, chỉ thấy tên paparazzi đó có lưu lại một vài tấm ảnh chụp màn hình.
Nếu thật sự muốn biết, chắc phải đi hỏi Cao Nhụy.”
Nam Tinh cẩn thận nhớ lại mọi chuyện hôm Cao Nhụy đột ngột xông vào nhà cô.
Ừm, quả thực rất đột nhiên.
Không thể hiểu được lại bị nhằm vào.
Đặc biệt là người như Cao Nhụy, nhân khí tương đối cao, chỉ cần không tìm đường chết, còn có thể lăn lộn trong giới giải trí thật lâu.
Ánh mắt của Nam Tinh nhanh chóng đảo qua Cao Nhụy, không nói nữa.
Lúc này, đạo diễn Sở Chí mặc trang phục đạo diễn, cầm một cái loa lớn lên, bắt đầu hô.
“Ok, các vị đã hóa trang xong chưa? Sang đây tập hợp, chúng ta quay cảnh đầu tiên.”
Lần này có tới mười nam nữ minh tinh được mời đến.
Tổ hợp năm người của Vũ Trụ Thiếu Niên Đoàn đều đến, cộng thêm Cao Nhụy và Ninh Đào.
Hơn phân nửa người ở đây đều là người Nam Tinh có quen.
Cô vừa mới đi đến sân bên của chỗ quay chụp, đạo diễn Sở Chí liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô.
Đạo diễn Sở Chí cười, mở miệng chào hỏi.
“Nam Tinh đúng không?”
Trịnh Vinh bắt đầu lẩm bẩm giải thích bên tai Nam Tinh.
“Sở Chí, đạo diễn thâm niên số 1 nước ta, có không ít minh tinh lâu năm vì muốn chứng minh kỹ thuật diễn của mình, tự hạ giá trị con người, tranh giành cướp đoạt muốn hợp tác với ông ấy. Đoạt giải vô số a.
Lộ tuyến hoàn toàn khác với Miêu Vũ, phim Miêu Vũ quay có nhiệt độ rất cao, còn thứ mà Sở Chí làm ra, đều nhận được sự khen ngợi của các nhân sĩ thâm niên.”
Nam Tinh lẳng lặng nghe.
Sở Chí trông hơi béo, trên mặt có ria mép, lúc cười rộ lên có vẻ rất bình dị gần gũi.
Nam Tinh tiến tới.
“Chào ngài, đạo diễn Sở Chí.”
Ánh mắt của Sở Chí nhìn chằm chằm Nam Tinh, trên dưới đánh giá.
“Ai nha, không tồi, thật không tồi a. Nghe nói cô đang làm người đại diện?”
Nam Tinh gật đầu.
“Đúng vậy.”
Sở Chí bày ra vẻ mặt đáng tiếc.
“Ai nha, mầm non tốt như vậy, không diễn kịch thì thật đáng tiếc.”
Trịnh Vinh yên lặng dời tầm mắt.
Đạo diễn này thật đúng là có thể nói bậy, Nam Tinh tiền bối bình thường rất ít khi có cảm xúc dao động, nhìn kiểu gì cũng không giống hạt giống tốt để diễn kịch.
Nam Tinh cười cười, không nói gì.
Đạo diễn Sở Chí nói xong, rất nhanh đã bị một người đại diện khác mời đi, lại tuôn ra một tràng toàn lời khách sáo.
Tầm hơn mười phút sau, quay chụp bắt đầu.
Mới vừa quay được một lát, Sở Chí ngồi trên ghế đạo diễn quan sát máy theo dõi.
“Cắt.”
Sau đó, ông ấy cầm loa bắt đầu hét.
“Cao Nhụy trang điểm quá dày. Phải nhạt hơn một chút.”
Mười phút sau, đạo diễn lại lần nữa kêu dừng, mở miệng.
“Cao Nhụy, cô đừng nhìn chằm chằm vào màn ảnh. Cô phải hoàn toàn đắm chìm vào biểu diễn vũ đạo.”