Editor: Kiều Tiếu (♥️♥️♥️ Chúc mừng truyện được hơn 103k lượt xem trên Wattpad, iu mọi ngườiii)
Tên cấp dưới đồng ý, rất nhanh rời khỏi tòa nhà.
Cửa đoàn phim.
Tây Nguyên ngồi trên ghế lái phụ, biểu tình lạnh băng.
Lộ Dịch An và Peter đứng ngoài cửa xe, cung kính mở miệng.
“BOSS, trở về với bọn em đi.”
Tây Nguyên liếc hai người này một cái, sau đó tầm mắt rơi xuống quyển tạp chí trên tay, giọng nói lạnh như băng.
“Các cậu nhận sai người.”
Tây Nguyên trả lời chém đinh chặt sắt, khiến cho người luôn khéo ăn nói - lắm mồm nhiều chữ như Lộ Dịch An cũng bị mắc kẹt.
Sau khi tìm được BOSS, bọn họ có điều tra về sinh hoạt của BOSS trong mấy năm nay.
Nhưng mà không thể nào nghĩ tới, BOSS thế mà lại chọn đi lên con đường ăn cơm mềm, còn kết hôn với một cô gái.
Nên nói thế nào nhỉ?
Làm cách nào mới có thể khiến cho BOSS - đang - bị - mất - trí - nhớ nhớ ra mình không phải là ăn cơm mềm, mà chức nghiệp của bản thân hắn là thương nhân buôn bán súng ống đạn dược nhỉ???
Người con lai Peter bởi vì sốt ruột, gương mặt càng có vẻ cau có khó gần.
Trong lúc trầm mặc, Peter đột nhiên ra tay với Tây Nguyên, tốc độ cực nhanh.
Bang! Tây Nguyên không biết đã nâng tay từ bao giờ, chặn lại.
Peter nhìn thấy phản ứng bản năng của BOSS, sắc mặt mới hơi hơi chuyển biến tốt đẹp.
Sau đó lập tức nói.
“BOSS, nếu như ngài thật sự là trai bao, sao có thể có thân thủ tốt như vậy?”
Tầm mắt lạnh băng của Tây Nguyên nhìn về phía Peter, liếc hắn một cái.
Tựa hồ cảm thấy hắn ta nói chuyện cũng có phần đạo lý.
Peter thấy thế, lập tức thuyết phục Tây Nguyên, hắn phải rèn sắt khi còn nóng.
“Trên người ngài có một phần tư huyết thống hoàng tộc của nước Y, thân phận của ngài tôn quý, sao có thể hạ mình để một người phụ nữ nuôi sống cơ chứ?”
Vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng cười lạnh của Tây Nguyên.
“Cậu quản rộng thật đấy.”
Peter không biết mình đã nói sai câu nào, chỉ đành phải câm miệng.
Lộ Dịch An nhìn phản ứng của BOSS, thoạt nhìn thì ông chủ nhà hắn có vẻ thực thích và thực quen với bộ dáng ăn cơm mềm.:)
Lộ Dịch An cẩn thận châm chước dùng từ.
“BOSS, Peter cảm thấy, Nam Tình nữ sĩ tiêu tiền nuôi ngài, có lẽ trong lòng cô ấy sẽ có chút bất mãn. Peter cũng chỉ sợ BOSS không có thu nhập sẽ ảnh hưởng tới cảm tình của hai người.”
Vừa nói hết câu, Tây Nguyên tựa hồ nghe lọt tai, trầm tư một lát.
Đang nói chuyện, phía sau truyền đến giọng nói của Nam Tình.
“Sao lại là mấy người?”
Nam Tình bày ra vẻ mặt cảnh giác.
Ngay lập tức Lộ Dịch An tươi cười đầy mặt, thiện ý mở miệng.
“Nam Tình nữ sĩ, ngài không cần hiểu lầm, chúng tôi cũng không có ý xấu, chỉ muốn trò chuyện dăm ba câu với Tây Nguyên tiên sinh mà thôi.”
“Sao cậu lại biết tên tôi là Nam Tình?”
Lộ Dịch An sửng sốt.
Bọn họ không chỉ biết cô tên Nam Tình, mà còn điều tra xong hết mười tám đời tổ tông nhà cô.
Tuy nhiên, lời này không thể nói được.
Lộ Dịch An phản ứng nhanh, hắn lập tức nói.
“Ngài là tổng giám đốc của tập đoàn Nam thị, công ty của chúng tôi vừa vặn đang muốn hợp tác với quý công ty, nên có đi tìm hiểu đôi chút.”
Nam Tình trên dưới đánh giá hai người kia, cô bán tín bán nghi.
“Phải không?”
Lộ Dịch An tiến lên, lấy ra một tấm danh thiếp.
“Đây là danh thiếp của tôi. Nếu tổng giám đốc Nam có yêu cầu gì, ngài có thể tùy thời liên hệ với tôi.”
Nam Tình cầm lấy danh thiếp, nhìn tên công ty trên đó, MR.
Tên này, có hơi quen tai, như thể đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Cô cất danh thiếp vào túi, gật đầu.
“Được.”
Nói xong, xoay người đi lên xe, rất nhanh đã lái xe rời đi.
Chờ tới khi đi được quãng đường khá xa, Nam Tình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trông hai người bọn họ thoạt nhìn không giống như thương nhân đứng đắn. MR? Tên này hình như em đã nghe ở đâu đó rồi.”
Tây Nguyên ngồi bên cạnh đạm mạc trả lời.
“Công ty kiến trúc lớn nhất nước Y.”
Nam Tình phục hồi tinh thần lại,
“Ồ, đúng, trách không được em lại có cảm giác quen tai.”
Nam Tình mở miệng dò hỏi.
“Anh cảm thấy cậu ta nói thật hay giả?”
“Không biết.”
Nói xong, Tây Nguyên không mở miệng nói chuyện nữa.
Chạng vạng.
Nam Tinh vẫn ngồi đợi ở đoàn phim cho tới khi trời tối.
Cô nhắn một tin nhắn gửi cho Quyền Tự.
[Hôm nay em không về ăn cơm chiều.]
Mới vừa gửi tin nhắn xong, một cậu bạn nhỏ tầm ba tuổi, trên người mặc tây trang chậm rì rì chạy tới, trên tay còn ôm một đóa cẩm chướng.
Bởi vì lớn lên có hơi mập mạp nên có vẻ vụng về.
Cậu bạn nhỏ duỗi tay, đặt đóa cẩm chướng vào tay Nam Tinh, nãi thanh nãi khí nói. (Kiều Tiếu: từ này chắc mọi người hay gặp rồi, đại loại là tiếng con nít ngây ngô, nói chuyện còn mang theo mùi sữa)
“Tặng chị.”
Lời nói không quá đạt tiêu chuẩn, còn mang theo vẻ non nớt.
Nam Tinh nhìn bông hoa kia, lại nhìn xung quanh, không thấy có phụ huynh đi theo.
Duỗi tay nhận lấy đóa hoa.
“Vì sao lại tặng chị thứ này?”
Trên lỗ tai của cậu bạn nhỏ có đeo một bộ tai nghe.
Đợi một lát sau, cậu bạn nhỏ lắp bắp nói.
“Chị, chị đẹp, cho, cho nên mới tặng chị, còn, còn có, gà gà gà của chị cũng rất tuyệt.”
Nam Tinh cầm đóa cẩm chướng, trầm mặc một lát.
Cậu bạn nhỏ dừng một lát, lại nổ lực nói một lần.
“Gà gà gà.”
Sau đó, lại nói một lần.
“Gà gà gà rất tuyệt.”
Nam Tinh mở miệng,
“Máy tính?”
Tiểu bằng hữu cười toe, lớn lên tròn vo hệt như khối bánh mật, khiến cho người ta chỉ muốn cắn một ngụm, nỗ lực gật gật đầu.
“Đúng! Gà gà gà.”
(Kiều Tiếu: Mình giải thích qua một chút nhá, 'gà' trong tiếng Trung đọc là jì, 'gà gà gà' sẽ là jì jì jì.
Còn từ 'máy tính' có phiên âm là jìsuànjī - âm đầu và cuối đều có cách đọc tương tự như từ 'gà'. Do cậu nhóc này còn nhỏ, không đọc được từ phức tạp như vậy, nên cứ 'gà gà gà' mà phang thui)
Đại khái bởi vì đối phương là một đứa trẻ nên vẻ sơ lãnh trên người Nam Tinh tan đi chút ít, nhẹ nhàng hỏi.
“Sau đó thì sao?”
Liền nhìn thấy hai bàn tay của đứa nhỏ này nắm lấy, vốn dĩ hai tay lớn lên đã giống cục bột làm bánh bao, giờ nắm chặt càng giống y hệt một chiếc bánh bao.
Đứa nhỏ làm động tác bái bái về phía Nam Tinh.
“Hy vọng, ách, chị có thể, sư phụ em.”
Cậu bạn nhỏ nói lắp bắp.
Nói xong, cậu bạn nhỏ lại lặp lại một lần.
“Trở thành sư phụ em.”
Nam Tinh nhìn phản ứng của đứa nhỏ này, mở miệng.
“Trong tai nghe đang có người nói chuyện với em?”
Cô duỗi tay, chỉ chỉ tai nghe của cậu bạn nhỏ.
Hai mắt của cậu nhóc trông mong nhìn Nam Tinh, sau đó gật gật đầu.
“Chú nói một câu, em nói một câu.”
Người bên phía bên kia của tai nghe chắc là biết mọi chuyện đã bại lộ, không biết đã nói cái gì.
Cậu nhóc lập tức đỏ hốc mắt.
“Chú mới ngốc, chú mới ngốc.”
Nói xong duỗi tay lấy tai nghe trên lỗ tai xuống, nước mắt lưng tròng, 'bịch' một tiếng đặt mông ngồi lên chân của Nam Tinh, bàn chân vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ thực tức giận.
Nam Tinh sờ sờ trong túi, lấy ra một chiếc kẹo que đưa qua.
Cậu nhóc rất là tự giác, rõ ràng hốc mắt còn hồng, a ô một ngụm nhét kẹo que vào trong miệng.
Ánh mắt cậu nhóc phát sáng nhìn Nam Tinh, cái ánh nhìn Nam Tinh giờ này không khác gì bộ dáng khi nhìn thấy ông già Noel.
Nam Tinh hỏi.
“Tên gọi là gì?”
“Tống An An.”
Nam Tinh gật đầu.
“À, cậu bạn nhỏ Tống An An, em có thể rời khỏi chân chị được không?”
Tống An An nhìn Nam Tinh, sửng sốt một lát, sau đó lâm vào rối rắm.
“Nhưng, nhưng chú đã nói, không cho em ngồi đất.”
Cho nên viên thịt cầu nhỏ này liền ngồi lên chân cô?
Điều này chứng tỏ không ngốc.
Nam Tinh lại hỏi.
“Chú của em là ai?”
Tống An An cắn kẹo que, nãi thanh nãi khí.
“Vinh Vinh.”
Nam Tinh nghi hoặc hỏi lại.
“Hử?”
Tống An An lại nỗ lực nói một lần.
“Vinh Vinh.”
“Hắn muốn gà gà gà, sư phụ chị.”
Nam Tinh lặng im.
Ừm, nghe không hiểu.
Cậu nhóc này nói chuyện chưa được linh hoạt, nhưng ăn kẹo lại ăn rất nhanh.
Rộp rộp rộp vài tiếng đã ăn sạch cây kẹo que rồi.
Ăn xong, liền dùng đôi mắt phát sáng nhìn Nam Tinh, một bộ dáng rất khát vọng.
Tống An An muốn làm gì, vừa nhìn là hiểu ngay.
Nam Tinh mở miệng,
“Còn muốn ăn?”
Tống An An lập tức gật đầu.
“Dạ dạ dạ.”
Kẹo còn chưa được móc ra đã nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Nam Tinh lấy ra một cây kẹo khác từ trong túi.
“Em liên lạc với chú của em bằng cách nào? Nếu em liên hệ được, kẹo liền cho em.”
Nói xong, Nam Tinh đã lột vỏ kẹo ra, hơn nữa còn đưa tới bên miệng cho cậu bạn nhỏ Tống An An.