Editor: Kiều Tiếu (chương này có một đoạn lặp với cuối chương trước, mình tự động cut đi ròi, nên nó sẽ ngắn hơn so với các chương bình thường nhé.)
Ánh mắt của Quyền Tự tạm dừng trên người Tây Nguyên một lát, cuối cùng rơi xuống người Nam Tinh.
Tống Cảnh Hiên ở phía sau nhô đầu ra, cười tủm tỉm.
“Nam Tình tiểu thư cũng ở đây a, thật trùng hợp.
Không biết lần yến hội này do ai chủ trì? Vừa vặn đụng phải, có thể cho hai chúng ta cọ cơm một lát được không?”
Nam Tình cười nói.
“Đương nhiên có thể, mời vào.”
Tống Cảnh Hiên nghênh ngang đi vào, kéo ghế ra ngồi xuống, tư thế kia, đâu giống tới cọ cơm, ngược lại y như chủ nhân của bữa cơm này.
Quyền Tự ngồi xuống vị trí bên cạnh Nam Tinh.
Sau khi Nam Tinh kinh ngạc xong, thì chính là nghi hoặc.
Sao anh ấy lại chạy tới đây?
Tới ăn cơm? Nhưng chẳng phải anh ấy vẫn luôn ghét bỏ đồ ăn của người bình thường hay sao?
Tống Cảnh Hiên khen ngợi.
“So với lần gặp mặt trước, Nam Tình tiểu thư hôm nay càng thêm xinh đẹp.”
Ý cười trên mặt Nam Tình gia tăng.
Được nghe người khác khen là xinh đẹp, tâm tình đương nhiên sẽ thực tốt.
Nhưng vẫn nói.
“Tống tiên sinh khách khí.”
Tống Cảnh Hiên cười tủm tỉm.
“Ăn ngay nói thật, đúng thật là Nam Tình tiểu thư so với những minh tinh giới giải trí mà tôi đã gặp thì xinh đẹp hơn nhiều.”
Hắn mở miệng ngậm miệng đều là lời khích lệ.
Ý cười trên mặt Nam Tình càng lúc càng lớn.
Thế là, Tống Cảnh Hiên nhận được một tầm mắt lạnh băng đâm xiên qua người hắn.
Lời nói tới bên miệng chợt dừng lại.
Trong lúc trầm mặc, Nam Tinh thấp giọng hỏi Quyền Tự.
“Sao anh lại đến đây?”
Cô vừa mới gọi điện cho hắn, hắn căn bản không nói là hắn sẽ đến đây a.
Quyền Tự rũ mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Đến nhìn em.”
Tay phải của hắn gác lên mặt bàn.
Cổ tay sưng đỏ, dưới sự phụ trợ của da thịt tái nhợt, khiến cho chỗ sưng đỏ cực kỳ chói mắt.
Tầm mắt của Nam Tinh rất nhanh dừng trên đó, cô nhịn không được nhìn hắn một cái.
“Sao chưa băng bó đã ra ngoài rồi?”
Lông mi đen dài của Quyền Tự run run, bộ dáng tuấn mỹ yếu ớt, chậm rãi nói.
“Có chút đau.”
Hắn vừa nói ra câu này, không biết vì sao, khiến cho người nghe đau lòng cực kỳ.
Nam Tinh theo bản năng duỗi tay, chờ tới khi cô phản ứng lại, tay của Quyền Tự đã bị cô nắm lấy.
Cô từng chút từng chút xoa nhẹ cổ tay cho hắn.
Căn cứ theo lời bác sĩ nói, cách thời gian rút máu đã qua 24 giờ, cơ năng thân thể của hắn đã bắt đầu khôi phục.
Có thể mát xa nhẹ nhàng lên chỗ sưng đỏ, làm máu tuần hoàn nhanh hơn, còn có thể giảm bớt đau đớn.
Nam Tinh nhấp nhấp môi, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Anh về sau, không cần như vậy.”
Lúc cô đi, trên cổ tay của hắn vẫn còn quấn băng gạc, chưa tới một giờ, băng gạc đã không thấy tăm hơi.
Chỉ có thể là do hắn tự mình kéo xuống, không có khả năng là người khác động vào.
Quyền Tự không nói chuyện.
Nam Tinh liếc hắn một cái,
“Thân thể của anh, chính anh phải yêu quý một chút.”
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự nhìn cô, sâu kín mà chuyên chú.
“Thân thể của anh là của Tiểu Hoa, Tiểu Hoa phải để ý nhiều hơn một chút.”
Nam Tinh muốn nói cái gì, ý đồ phản bác.
Nhưng vừa nhấc đầu nhìn bộ dáng ốm yếu của hắn.
Cô rầu rĩ nói một câu.
“Đã biết, em sẽ chú ý nhiều hơn.”
Nghe vậy, Quyền Tự tựa hồ thực vừa lòng, cánh môi đỏ thắm nhẹ nhàng ngoéo một cái.
Bộ dáng ái muội của hai người, cộng thêm cuộc đối thoại không thể tưởng được, làm cho Nam Tình ngơ ngác nhìn hai người ở phía đối diện.
“Em, hai người các em?”
Sau đó, sắc mặt của Nam Tình có chút khó coi.
Nhìn qua thì Quyền Tự này rõ ràng là rất thích Nam Tinh nhà cô a.
Chỉ sợ hắn không biết Nam Tinh ở ngoài còn đang bao dưỡng một tên tiểu bạch kiểm vô danh.
Vì nếu như biết rồi thì không thể nào còn có chuyện đối xử với Nam Tinh như vậy.
Chậc, sinh hoạt cá nhân của em gái cô hình như có phần hỗn loạn a.
Trộm nuôi một tên, còn ái muội với vị Quyền gia này.
Đi lên dây thép đùa giỡn với lửa, con bé này không sợ chơi quá trớn à???
Lượng tin tức nhận được nhất thời quá lớn, làm cho đầu óc của Nam Tình có chút đau.
Quyền Tự ngẩng đầu, con ngươi màu xám nhạt sâu kín nhìn Tây Nguyên ở phía đối diện.
Không khí không rõ vì sao, có chút lạnh xuống.
Tống Cảnh Hiên khụ một tiếng, mở miệng dò hỏi Nam Tình.
“Vị bên cạnh này là?”
Nam Tình mở miệng.
“Chồng tôi, Tây Nguyên.”
Nghe vậy, Tống Cảnh Hiên kinh ngạc sửng sốt, lập tức không kịp phản ứng lại.
“Ch - chồng?”
Tống Cảnh Hiên nửa tin nửa ngờ, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía Nam Tinh, như đang dò hỏi lời xác nhận.
Nam Tinh gật gật đầu.
“Tây Nguyên, anh rể tôi.”
Tống Cảnh Hiên suýt chút nữa thì bị sặc nước miếng.
Trách không được tên đầu lĩnh súng ống đạn dược này chậm chạp không đi, hoá ra là đã kết hôn với người ta.
Chuyện lần này, có vẻ phức tạp.
Nam Tinh nói xong, lực chú ý lại tập trung lên cổ tay của Quyền Tự.
Từng chút từng chút xoa cho hắn.
Ánh mắt của Nam Tình phức tạp nhìn Quyền Tự, tự dưng có hơi đồng tình.
Mà tầm mắt thâm thúy mà lạnh băng của Tây Nguyên theo ánh mắt của Nam Tình rơi xuống người Quyền Tự.
Nhìn thấy Quyền Tự, nhưng thực ra làm cho Tây Nguyên nhớ tới một chuyện.
Trước đây, hắn và Nam Tình gặp gỡ, chỉ là ngẫu nhiên.
Nam Tình vẫn luôn coi hắn thành trai bao của hộp đêm.
Hắn cũng chưa từng nhiều lời giải thích.
Dù sao, chính bản thân hắn cũng đã quên trong quá khứ mình là người thế nào.
Hắn mơ hồ nhớ rõ, hắn bị thương, rồi bị hạ dược, hấp tấp chui vào trong một căn phòng.
Trên giường trong phòng khách sạn có một tên đàn ông, mặc áo ngủ nằm trên giường.
Hắn trực tiếp đánh cho người ta hôn mê, tùy tay ném vào trong ngăn tủ.
Một lúc sau, Nam Tình đi vào, trong phòng tối om, phần đầu của hắn đổ máu quá nhiều, cộng thêm bị hạ dược, có chút say tới mơ hồ, sau đó thì bị Nam Tình dùng một chai rượu vang đỏ đập cho hôn mê.
Bởi vì trong cơ thể còn có thuốc chưa giải, hôn mê không lâu thì tỉnh.
Cô gái Nam Tình này vẫn luôn nói mấy lời không thể hiểu được cho hắn nghe, lúc sau, thuốc trong cơ thể của hắn phát tác, hai người lăn giường.
Từ đó về sau, Nam Tình liền nhận định hắn là trai bao tiểu bạch kiểm mà cô định bao dưỡng.
Cẩn thận ngẫm lại, tiểu bạch kiểm hồi trước cô gọi, cũng giống tên Quyền Tự này, ốm ốm yếu yếu.
Tây Nguyên như suy tư gì, ánh mắt lại lần nữa quay lên người Nam Tình.