Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 147: Chương 147




Editor: Kiều Tiếu

Tửu Từ nhìn hợp đồng được đẩy đến trước mặt mình, ngẩn người.

“Không phải nói hiện tại em không thích hợp nhận đại ngôn hay sao?”

Nam Tinh không giải thích nhiều.

“Yên tâm, nếu thật sự phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, công ty sẽ giúp cậu.”

Nói xong, Kim Đế gọi điện thoại tới.

Vừa nghe máy liền nghe được tiếng cười vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

“Nam Tinh, không tồi không tồi, cháu thế mà lại ký được Miêu Vũ vào công ty chúng ta? Một miếng xương cứng khó gặm như vậy mà cũng bắt được tới tay.

Ha ha ha ha, quả nhiên chú không nhìn lầm cháu.”

Nam Tinh nghe xong, nghĩ nghĩ.

“Kim tổng, có tiền thưởng không?”

Một giây trước còn bận khích lệ - Kim Đế, ngay khi nghe thấy hai chữ ‘tiền thưởng’ liền bắt đầu pha trò.

“Nam Tinh, cháu cũng biết tài chính của công ty chúng ta đang khẩn trương nha.”

Vừa dứt lời, lại nói lời bảo đảm

“Nhưng cháu yên tâm! Công lao của cháu chú đều nhớ kỹ. Chờ ngày sau có tiền, nhất định sẽ phát cho cháu một bao lì xì siêu siêu lớn.”

Lời hay nói một tràng, nhưng một xu cũng không chịu ném ra ngoài.

Nói xong, sợ Nam Tinh lại muốn nhắc tới chuyện tiền nong, vội vàng nói.

“Ai nha Nam Tinh, bên chú đang chuẩn bị mở họp, cứ vậy nhé.”

Nói hết câu, điện thoại liền ‘tút tút tút’.

Nam Tinh xoa xoa thái dương.

Ừm.

Vì sao cô phải làm công cho một ông chủ keo kiệt như vậy?

Nam Tinh và Tửu Từ trò chuyện một hồi.

Đến khi bàn xong chuyện thì đã là giữa trưa, đoàn người di chuyển về quán ăn gần đó.

Bởi vì suy xét tới mức độ đặc thù của Tửu Từ nên Trịnh Vinh cố ý tìm một nơi có hoàn cảnh u tĩnh, có phòng riêng che lại kín mít.

Tay trái của trợ lý Trịnh Vinh cầm túi đồ, tay phải lôi kéo Tống An An, dẫn đầu đi vào trong.

Vừa đi vừa nói.

“Tiền bối, chị thấy nơi này thế nào? Hoàn cảnh thanh tĩnh, đã thế còn hẻo lánh.”

Tống An An bước từng bước nhỏ, thất tha thất thểu bám mông Trịnh Vinh.

Đang nói chuyện, đoàn người đi tới hành lang chuẩn bị rẽ phải, thì đụng phải một đám người.

Người đại diện của giải trí Phong Hải là Chương Võ cắt đầu đinh, dưới nách kẹp một bì công văn, đang bận dùng miệng lưỡi của người từng trải nói chuyện với vài người bên cạnh.

“Các cô cậu a, đều là tân nhân, nhưng mỗi người đều rất có tiềm lực. Giống như Huyên Nhu a, vừa vào công ty không lâu, các cô cậu nhìn xem, giờ tên cô ấy đã xuất hiện trên bảng hot search, tuy nói là dẫm lên tên tuổi của Nam Tinh để thượng vị là một chuyện không được tốt cho lắm, nhưng chờ thêm một thời gian ngắn nữa có nhân khí rồi, diễn mấy bộ phim truyền hình, tìm thủy quân để tẩy trắng, chờ đến khi Huyên Nhu lấy được mấy tấm giải thưởng, nhân khí cao hơn Nam Tinh, ai còn nhớ rõ việc này? Có đúng không a?”

Chương Võ rất là đắc ý dạy dỗ.

Người bên cạnh cũng phụ họa.

“Đúng đúng, quả nhiên vẫn là người đại diện Chương mưu tính sâu xa.”

Mấy người kia đều là tuấn nam mỹ nữ, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua có vẻ là nghệ sĩ của công ty hắn.

Bước chân của Trịnh Vinh dừng lại, nhìn về phía đám người đang đi tới từ xa kia.

Hắn mở miệng.

“Tiền bối, hình như bọn họ đang nhắc tới chị.”

Nam Tinh nhìn lướt qua.

Bên trong có người quen, Liễu Huyên Nhu.

Chương Võ còn đang đắm chìm trong tiền đồ cẩm tú mà mình ảo tưởng ra, chậm chạp không nhận ra Nam Tinh.

“Chờ đến khi nhân khí của Huyên Nhu cao hơn cô Nam Tinh kia, hừ, chúng ta nói cái gì, cư dân mạng liền tin cái đó. Cho dù chúng ta có nói Nam Tinh đó không biết xấu hổ, ngày trước vin vào nhiệt độ của chúng ta để bò lên, cũng sẽ được cả đống người ủng hộ, tin hay không?”

Không khí đang ngày càng nóng lên.

Là Liễu Huyên Nhu nhận ra Nam Tinh đầu tiên, cô ta sửng sốt, sau đó có chút hoảng loạn.

“Nam Tinh.”

Liễu Huyên Nhu vừa hô, lực chú ý của Chương Võ cũng dời về phía bên này.

Trên mặt Chương Võ lộ ra ý cười.

“Ha, đây không phải là người đại diện Nam hay sao, thật trùng hợp a, không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đây.”

Sau đó, ánh mắt hắn ta dừng trên người Tửu Từ.

Ý cười của hắn ta càng đậm.

“Quả nhiên là đại minh tinh, ra cửa ăn cơm cũng phải bọc lại kín mít.”

Khi hắn ta nói chuyện, mở mồm ra là toát lên vẻ khinh miệt chọc người khó chịu.

Trịnh Vinh liếc mắt một cái đã nhìn ra đối phương không có ý tốt, hắn đẩy đẩy mắt kính, quét lên người Chương Võ một vòng, bĩu môi.

Thật không biết rốt cuộc hắn ta nghĩ thế nào, một vừa hai phải cứ phải chọc Nam Tinh?

Hắn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tống Cảnh Hiên.

[Nam Tinh thoạt nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt hay sao? Tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã thấy cô gái này không dễ chọc nhỉ??]

Chương Võ không biết nghĩ tới cái gì, lấy túi công văn dưới nách ra, đi về phía Nam Tinh.

Đợi tới khi tới gần, Chương Võ vừa cười vừa vẫy tay với Nam Tinh, sau đó hạ giọng nói.

“Nam Tinh, lúc trước tôi đã khuyên can mãi, muốn mời cô vào công ty chúng tôi. Nhưng cô thì sao? Từ chối một cách dứt khoát.”

Chương Võ nói xong, hắn ta quay đầu lại, túm lấy cánh tay của Liễu Huyên Nhu, kéo người qua, mở miệng nói.

“Không nghĩ tới, ông trời cho tôi cơ hội, đưa cho tôi một nghệ sĩ có linh khí như này.”

Hắn ta nói xong, lại làm ra bộ dáng thực xin lỗi.

“Nam Tinh, những chuyện trên mạng, hy vọng cô đừng để ý.

Cô phải biết rằng, nghệ sĩ có linh khí giống như Huyên Nhu ấy, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hồng tới mức đi nhận thưởng. Chúng tôi cũng không muốn làm cho chuyện trên mạng lên men tới mức độ đó, nhưng tôi không có cách nào, những võng hữu đó cứ liên tục nói các cô lớn lên rất giống nhau.”

Vừa nói Chương Võ vừa nhún vai.

Nam Tinh nhìn Chương Võ, nhàn nhạt nói.

“Chuyện trên mạng, tôi không để ý. Chỉ hy vọng nghệ sĩ dưới tay anh cũng có thể giống như lời miêu tả trong miệng anh, tiền đồ rộng mở.”

Liễu Huyên Nhu siết tay áo, mặt đỏ lên, cứ cảm thấy lời của Nam Tinh như đang ám chỉ cô ta.

Chương Võ cười cười,

“Nghệ sĩ dưới trướng của tôi, khẳng định không thể so sánh với nghệ sĩ dưới tay cô a.”

Ánh mắt hắn ta rơi xuống người Tửu Từ, biểu tình trong mắt có phần vui sướng khi người gặp họa.

“Có vài nghệ sĩ a, cho dù chuyển mình thì sao a? Vết nhơ trên người nhiều như vậy, một khi bị tuôn ra, chỉ sợ không còn cơ hội lật mình nữa.”

Nam Tinh chắn trước mặt Tửu Từ, chặn lại tầm mắt của Chương Võ.

Giọng nói của cô phiếm lạnh.

“Chương tiên sinh tốt nhất nên đặt nhiều tâm tư lên người nghệ sĩ của mình, bàn tay quá dài, sẽ bị vả mặt.”

Chương Võ không tức giận, ngược lại cười to.

“Ha ha ha, Nam Tinh a, chung quy cô vẫn quá non. Chú ý đừng để nghệ sĩ nhà mình hố cho mà cũng không biết.”

Hắn ta chắc chắn những chuyện của Tửu Từ, Nam Tinh khẳng định không biết.

Bằng không Nam Tinh sẽ không bình tĩnh như vậy.

Chương Võ nhìn Nam Tinh, giống như đang nhìn đứa con nít đang chơi đồ hàng, tựa như đang nhìn một trò hề.

Trên dưới đánh giá.

“Ai nha, dù sao cũng là đứa bé đi ra từ hào môn a. Cô cho rằng công việc người đại diện này, tùy tùy tiện tiện cũng có thể làm ư?”

Nam Tinh cũng cười.

Nụ cười nhợt nhạt, làm cho gương mặt kia nháy mắt trở nên sinh động cực kỳ.

Ngay cả những nghệ sĩ đi theo Chương Võ tới đây cũng nhìn chằm chằm Nam Tinh không thèm chớp mắt.

Nam Tinh mở miệng.

“Đến anh cũng có thể làm được, vì sao tôi lại không?”

Bên này hai bên đang đối chọi gay gắt.

Trong nhà họ Quyền.

Tống Cảnh Hiên cầm điện thoại, nghênh ngang đi vào phòng.

“A Tự, chú nhìn đi, ngay cả em họ anh cũng nhìn ra đóa hoa nhà chú không dễ chọc. Vì sao chú lại thấy cô ấy mảnh mai cần che chở nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.