Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh nghe xong lời Nam Tình nói, trầm mặc, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Gọi điện thoại xong, cô lại lần nữa lật xem văn kiện.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phân bộ của tập đoàn Quyền thị ở Tế thành.
Nam Tinh dẫn đầu một tổ người xuất hiện trong hội nghị.
Cô mặc trang phục công sở màu đen, mái tóc hơi xoăn được buộc gọn gàng, một đôi mắt hạnh không gợn sóng đảo quanh bốn phía.
Bộ dáng xinh đẹp khiến cho người chung quanh liên tục ngó nhìn.
Trong tiểu tổ có vài người nhỏ giọng nghị luận.
“Nhìn qua, em gái của tổng giám đốc mà mặc tây trang cũng rất có khí tràng a.”
Có người tán thưởng.
“Quá đẹp, tôi đã xem qua video đàn dương cầm của Nam Tinh rồi, thật muốn để cho mọi người trên mạng cũng được nhìn, tiểu tiên nữ mặc gì cũng đẹp a.”
Phòng hội nghị rất lớn.
Lần sơ thẩm này tổng cộng có 8 công ty tới đấu thầu.
Ngồi với nhau trên một chiếc bàn dài, phân tách thành những khu vực riêng biệt.
Không khí khẩn trương, vừa mới bước vào đã nghe được tiếng gõ máy tính tạch tạch tạch không ngừng.
Có công ty chưa hoàn thành xong phương án cuối cùng nên giờ vẫn còn đang đàm luận.
Lục tục, người vào trong càng ngày càng nhiều.
Mỗi một người tiến vào đều nhịn không được quét về phía Nam Tinh.
“Người phụ trách lần này của tập đoàn Nam thị hình như quá trẻ tuổi.”
“Là người tên Nam Tinh, nghe nói là em gái của Nam Tình, vừa mới thi đại học xong.”
Có người khinh thường.
“Để một con nhóc tới, xem ra tập đoàn Nam thị cũng không nắm chắc phần thắng, muốn tới dạo chơi cho xong việc?”
“Ai biết, chúng ta vẫn nên nói nhỏ chút, làm tốt việc của mình thôi.”
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Lần này, tập đoàn Chu thị phái tới một tên tổng giám đốc mập mạp, đôi mắt nhỏ ti hí lộ ra vẻ khôn ngoan sắc bén.
Luật sư trong tiểu tổ thấy Nam Tinh vẫn luôn không nói chuyện, lên tiếng an ủi.
“Nam Tinh, không cần khẩn trương, lần sơ thẩm này chỉ là sự sàng chọn lúc đầu, nghe nói là giám đốc bộ môn và tổng giám của tập đoàn tài chính Quyền thị tới xét duyệt. Chỉ cần tuân theo đúng trình tự đã sắp xếp từ trước, khả năng thông qua của chúng ta là rất cao.”
Nam Tinh nghiêng đầu nhìn hắn một cái,
“Ừm.”
Đang nói, người của tập đoàn Quyền thị chuẩn bị tiến vào cửa phòng họp.
Mơ hồ nghe được tiếng bước chân hỗn loạn, có vẻ tới không ít người.
Bốn vệ sĩ mặc áo đen đi lên đứng trước cửa phòng họp.
Trận thế này vừa ra, khiến cho tất cả mọi người trong đây nhất trí quay qua nhìn.
Người đến sẽ là ai a?
Trận thế lớn như vậy.
Sau đó, họ nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ tự phụ đi vào.
Áo sam màu đen, bộ dáng xinh đẹp, con ngươi màu xám nhạt chậm rãi đảo qua tất cả mọi người, sau đó ngồi xuống ghế chủ vị.
Nam Tinh nhìn người kia, Quyền Tự?
Buổi sáng hôm nay lúc tách ra, hắn không nói là hắn sẽ tới.
Giám đốc bộ môn và tổng giám của tập đoàn Quyền thị lần lượt ngồi sang hai bên, thành thành thật thật.
Người đột nhiên xuất hiện này, làm cho mọi người đều sửng sốt.
Sao bỗng dưng lại nhiều thêm một người tới?
Nhìn dáng vẻ, lai lịch không nhỏ.
Tiếp đó, nhìn thấy người đàn ông kia rũ mắt, giọng nói khàn khàn.
“Cứ theo như kế hoạch mà làm đi, không cần cố ý đến hỏi ý kiến của tôi.”
Giám đốc bộ môn đứng lên, lên tiếng.
“À à, xin chào.”
Chào xong, giám đốc bộ môn nói tiếp với mọi người.
“Mọi người đã đến đông đủ, vậy bắt đầu thôi.”
Đại bộ phận là người không quen biết, nhưng hiển nhiên sẽ có người gan lớn bắt đầu trước.
Chẳng hạn như vị tổng giám đốc của tập đoàn Chu thị này.
“Chào ngài, Quyền Tự tiên sinh. Tôi là Vương Khang, là tổng giám đốc của tập đoàn Chu thị. Không nghĩ tới hôm nay tôi có thể gặp được ngài ở đây, thật là vinh hạnh.”
Quyền Tự nâng con ngươi lên, liếc ông ta một cái, chậm rãi đáp lại.
“Ừ.”
Sau đó, Vương Khang cười tươi rói lấy bản thiết kế và bảng dự báo phí tổn ra, bắt đầu giảng giải.
“Đây là bản thiết kế làng du lịch mà tập đoàn Chu thị chúng tôi cố ý thiết kế cho quý công ty ······.”
Tám công ty, thời gian cho mỗi công ty trình bày là hai mươi phút.
Từ kế hoạch đến quy hoạch và đến bản thiết kế.
Chờ tập đoàn Chu thị nói xong, các nhân viên trong các công ty khác rõ ràng bắt đầu có chút không tự tin.
Tạch tạch tạch, thanh âm gõ máy tính vang lên cùng với tiếng chụm đầu nhỏ giọng thương lượng với nhau.
Vương luật sư thấy Nam Tinh vẫn luôn trầm mặc, chủ động mở miệng.
“Muốn uống chút nước không?”
Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Vương luật sư cười ôn hòa, đưa nước khoáng tới trước mặt Nam Tinh.
“Uống nước đi, lần sơ thẩm này ít nhất phải qua một buổi sáng thì mới kết thúc.”
Vương luật sư cẩn thận vặn nắp bình ra, đặt lên bàn.
Đằng sau Nam Tinh, có người trong tiểu tổ nhỏ giọng nói.
“Có phải Vương luật sư coi trọng Nam Tinh hay không? Tôi chưa từng thấy Vương luật sư săn sóc như vậy bao giờ.”
“Ai nha, coi trọng cũng rất là bình thường a. Vương luật sư của chúng ta tốt nghiệp ở trường đại học hàng đầu, lớn lên anh tuấn như vậy, lại còn trẻ tuổi, hắn cũng được coi như là nhân tài kiệt xuất. Thanh niên tài tuấn với tiểu công chúa của tập đoàn Nam thị, cũng rất xứng đôi a.”
Người trong tiểu tổ giơ văn kiện lên che mặt, bắt đầu bà tám.
Cũng coi như nhân cơ hội này để thả lỏng vài sợi thần kinh đang căng chặt.
Dù sao tiểu tổ này của bọn họ phải mãi về sau mới cần trình bày.
Quyền Tự nhấc mí mắt lên, nhìn lướt qua chỗ Nam Tinh đang ngồi, ánh mắt sâu thẳm.
Nam Tinh vẫn luôn nhìn phương án, đầu cũng chưa nâng một chút.
Người của tiểu tổ vừa mới bát quái chẳng được vài câu, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh khàn khàn sâu kín cách đó không xa truyền đến.
“Tập đoàn Nam thị lần này phái một người trẻ tuổi tới phụ trách đấu thầu?”
Đột nhiên dò hỏi như vậy, làm cho người trong tiểu tổ đều sửng sốt, sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Tự.
Sau một hồi yên tĩnh, Vương luật sư cười mở miệng.
“Quyền tiên sinh, tổng giám đốc của chúng tôi đi công tác, kêu Nam Tinh tới phụ trách sơ thẩm.”
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự đảo qua người Vương luật sư, chậm rãi hỏi.
“Ồ?”
Giám đốc bộ môn ngồi bên cạnh liếc mắt một cái đã nhìn ra Quyền Tự hình như có hứng thú với tập đoàn Nam thị, nên nhanh nhẹn nói.
“Vậy người phụ trách của tập đoàn Nam thị trình bày thứ hai đi.”
(Kiều Tiếu: Có lẽ tác giả nhầm, cả hai đoạn này đều dùng “tập đoàn Chu thị”, nhưng mình thấy dùng tập đoàn Nam thị sẽ phù hợp hơn nên mình đổi đấy.:> Trước kia tác giả cũng hay nhầm lẫn tên lắm, có dịp thì các bạn check giúp mình nhé, mình sửa luôn:vvv)
Thành viên trong tổ liếc nhìn nhau, cũng may phản ứng nhanh, lập tức có người cầm máy tính đi lên, mở PPT ra.
Vương luật sư đứng lên, bắt đầu trình bày.
Sau hai mươi phút, trình bày xong xuôi, Quyền Tự rũ mắt lật văn kiện trong tay, đột nhiên mở miệng.
“Vương luật sư đúng không? Báo giá phí tổn của mấy người cao như vậy, cảm thấy có chỗ nào đáng giá để chúng tôi lựa chọn?”
Vương luật sư sửng sốt.
Sơ thẩm lần này sẽ không hỏi phân đoạn.
Nhưng còn không đợi Vương luật sư trả lời, Quyền Tự lại hỏi tiếp.
“Bản vẽ thiết kế của quý tập đoàn tôi đã nhìn rồi, ý nghĩa cốt lõi của bản thiết kế này là gì?”
Quyền Tự giương mắt, nhìn bộ dáng xấu hổ đứng im tại chỗ của Vương luật sư, giọng nói của hắn sâu kín.
“Vương luật sư là thanh niên tài tuấn, vấn đề đơn giản như vậy cũng không trả lời được, quý công ty nuôi cậu, dùng để làm gì?”
Quyền Tự càng nói càng quá mức.
Nam Tinh bỗng nhiên mở miệng.
“Quyền tiên sinh, phí tổn cao là bởi vì kiến trúc này đòi hỏi về nguyên vật liệu rất cao, muốn xây dựng một làng du lịch xa hoa, thì cơ sở cơ bản nhất đó là phải tốn nhiều công phu.”
Ánh mắt của Quyền Tự rơi xuống người Nam Tinh, chậm rì rì hỏi.
“Vậy em/cô cảm thấy, biểu hiện lần này của Vương luật sư có đạt tiêu chuẩn không?” (KT:lời này vào tai Nam Tinh là em, nhưng vào tai người khác là cô)
Phảng phất hắn đối với phương án này không có chút hứng thú gì, nhưng thật ra lại rất có hứng thú với Vương luật sư.
Cuộc tranh luận đột nhiên không còn nhằm vào dự án, động tác của mọi người nhất trí nhìn về phía Vương luật sư.
Có người có chút ánh mắt, đã nhận ra Quyền Tự đang nhằm vào tập đoàn Nam thị, lập tức lên tiếng chế nhạo.
“Thân là luật sư, nhưng lại không hiểu chút gì về cuộc đấu thầu, điều này nói lên điều gì? Tập đoàn Nam thị của các người thiếu người đến vậy sao?”