Editor: Kiều Tiếu
Nam Tình ngồi trên ghế, trên tay cầm một cốc nước, uống một ngụm,
“Mẹ, chuyện con gái đè lên đầu ba, lúc đầu có thể không quen, nhưng một thời gian dài sau đó chẳng phải đã quen rồi à?”
Hai mắt mẹ Nam đẫm lệ, túm lấy quần áo Nam Tình.
“Tiểu Tình, con thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Nam Tình khựng lại, cô nhìn về phía mẹ Nam, nói từng câu từng chữ rõ ràng:
“Mẹ, mẹ nói con nhẫn tâm, thà nên nói mẹ và ba tâm địa ác độc?”
Nghe vậy, mẹ Nam nghẹn lời, không biết nhớ tới cái gì, hậm hực thu hồi tay.
Chỉ là vẫn không cam lòng.
“Nhưng, nhưng chung quy chúng ta là người một nhà, máu mủ tình thâm, ba con mà không tốt, trong lòng con liệu sẽ dễ chịu sao?”
Những lời này, tựa hồ có hơi thuyết phục Nam Tình, cô gật đầu:
“Nể tình là người một nhà, con sẽ sớm để ba về nhà dưỡng thọ.”
Sắc mặt mẹ Nam trắng xanh, lập tức đứng dậy.
“Con!”
Nam Tình giương mắt, biểu tình đạm mạc, trong mắt nồng đậm vẻ châm chọc.
“Mẹ, mẹ muốn nói cái gì? Con đang nghe đây.”
Bị thái độ này của Nam Tình chọc tức, mẹ Nam từng bước lui về sau, hốc mắt đỏ lên, cuối cùng giật giật miệng, một câu cũng không nói, khóc lóc chạy lên lầu.
Nam Tình châm chọc cười, chỉ là rất nhanh cảm xúc trên mặt đã rút đi.
Cô nâng mắt, nhìn thấy Nam Tinh đang ngồi trong phòng khách chơi di động, mở miệng.
“Sửa soạn một chút, chiều chị dẫn em đi gặp một người.”
Nam Tinh lên tiếng, “Được.”
Nam Tinh sau khi đáp lại, cúi đầu nhìn thoáng qua lý lịch điều tra về Tây Nguyên trên màn hình điện thoại.
Cô cầm điện thoại, hỏi, “Chị, sao chị biết hắn mất trí nhớ?”
Nam Tình ngả lưng vào ghế.
“Hắn không nhớ rõ mình là ai, bác sĩ bảo trong não hắn có một chỗ bị tổn thương nên mới quên mất. Chẳng lẽ như vậy không phải là mất trí nhớ à?”
“Vậy sao lại biết hắn tên là Tây Nguyên?”
“Trong túi hắn có chứng minh thư.”
Nam Tinh nhìn thoáng qua lý lịch của Tây Nguyên, hắn là người của nước Y, không phải người trong nước.
Lấy đâu ra chứng minh thư?
“Chứng minh thư là thật?”
“Tìm người điều tra rồi, đúng là có một người như vậy.”
“Tổn thương trong não hắn do đâu mà có? Đập đầu? Hay u ác tính?”
Nam Tình nhớ tới lần đầu hai người gặp nhau, biểu tình có chút mất tự nhiên:
“Khả năng, ách, đâm vào tường? Lúc chị tỉnh dậy, trên đầu hắn đã chảy đầy máu, dây dính đầy ra giường.”
Nam Tinh trầm mặc, lẳng lặng nhìn chằm chằm Nam Tình.
Nam Tình nhìn thoáng qua cô em gái còn chưa thành niên của mình, ho khan một tiếng, uống một miếng nước.
Nói mấy chuyện này với em gái, thật có hơi xấu hổ.
Nam Tình muốn rời đi đề tài này, Nam Tinh lại cố chấp:
“Em muốn nghe.”
Nam Tình đứng dưới cầu thang, bước chân dừng lại, sự mất tự nhiên trên mặt cô dần dần rút đi.
“Em bao lớn rồi?”
“Còn hai tháng nữa là đủ 18 tuổi.”
Nam Tình quơ quơ cốc trong tay,
“Ách, cũng coi như thành niên.”
Nghe một chút cũng không sao.
Một bàn tay của Nam Tình đút vô túi, dựa vào thang lầu, cả người toát ra vẻ tinh anh.
Cô mở miệng.
“Lúc đó ghé quán bar uống ít rượu, thuận tiện gọi tên trai bao số một của quán bar.”
Nói đến cái này, Nam Tình nhìn thoáng qua Nam Tinh.
Thấy phản ứng của cô bình đạm, cô mới tiếp tục kể,
“Sau đó cứ thế mà quen biết.”
Nam Tinh nghiêng đầu:
“Quen biết trên giường?”
Nam Tình ho khan, dời đi tầm mắt.
Nhưng mà Nam Tinh không chịu buông tha, rất muốn biết chi tiết.
“Vậy vết thương trên đầu hắn là sao?”
Nam Tình thấy có vẻ không lừa gạt được, liền thành thật.
“Lúc đó chị uống say không biết gì, hắn lại gần ôm chị, dọa chị bị sốc, sau đó túm lấy bình rượu đập vào đầu hắn.”
“Sau đó thì?”
Nam Tình liếc Nam Tinh một cái.
“Sau lại? Sau lại cảm thấy không thể cứ để tiền mất trắng như thế, cho nên liền vật tẫn kỳ dùng.”
Nói đến đây, Nam Tình thở dài.
Lúc ấy cô nhớ rõ khi mới đập cũng không nghiêm trọng như vậy, không hề đổ máu, nhưng khi vừa tỉnh thì thấy trên giường khắp nơi đều là máu, dọa cô nhảy dựng.
Cô còn khiến người ta mất trí nhớ, nhắc lại cũng đủ khiến cô áy náy rồi.
“Khi đó chị đang bị bức hôn, không có biện pháp, đành lấy người đó ra chắn sóng gió.”
Kết quá vừa chắn, đã qua hai năm.
Nói xong, Nam Tình liếc mắt nhìn thang lầu, mở miệng.
“Chị đi xem anh rể của em.”
Nói xong, liền chạy lên lầu.
Nam Tình đứng trước cửa phòng mình, thấp giọng mắng.
“Thật là tiêu tiền xong lại phải chịu tội.”
Nam Tinh cúi đầu, lướt xem lý lịch của Tây Nguyên, nhìn kiểu nào cũng không giống một người có thể bị một nữ nhân đang say rượu lấy bình rượu ra đập vào đầu.
Buổi chiều, mặt trời nhanh chóng xuống núi.
Nam Tình còn chưa bước ra khỏi phòng, nhưng thực ra ba Nam đã ra.
Nam Tinh đổi thành một bộ quần áo hưu nhàn, ngồi trên sô pha chơi di động.
Ba Nam mặc tây trang chỉnh tề, từ thư phòng đi xuống.
Bộ dáng của ba Nam nho nhã, từ xa đã nghe thấy tiếng gọi của ông.
“Tiểu Tinh, hôm nay ba dẫn con ra ngoài ăn.”
Trên mặt ba Nam tràn đầy vẻ tươi cười vui vẻ, trong tay cầm một túi công văn.
Giống như đã quên sạch những câu mắng chửi tức giận ngày đó nói với Nam Tinh.
Bà mẹ đứng một bên, cũng cười nói:
“Tiểu Tinh, thất thần làm gì, nhanh đi thôi.”
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó tầm mắt lại quay lại di động, thanh âm nhàn nhạt:
“Chị có nói lát nữa sẽ dẫn con ra ngoài.”
Nói dứt câu, vẻ tươi cười trên mặt ba Nam tức khắc thu hồi, sắc mắt không quá đẹp.
“Chị con ly kinh phản đạo, sao con có thể học theo nó?” (Kiều Tiếu: mình giải thích chút, ly kinh phản đạo là một câu thành ngữ, nó mang nghĩa gần giống với 'đại nghịch bất đạo' nhé.)
Mẹ Nam đi đến trước mặt Nam Tinh, thấp giọng nói.
“Tiểu Tinh, con không nên chọc ba con tức giận, coi như nể mặt ma ma, ra ngoài đi ăn với ba con đi. Ba con chuẩn bị kinh hỉ cho con, chắc chắn con sẽ vui vẻ.”
Nam Tinh thờ ơ.
Kinh hỉ?
Giờ đây cô chỉ muốn đòi tiền.
Một bên, ba Nam cầm túi công văn nhẫn nhịn sự tức giận trong lòng, mở miệng:
“Lát nữa chị con cũng sẽ đến. Dù sao con bé là tổng giám đóc công ty, tiệc chiêu đãi chiều nay đương nhiên sẽ phải tham dự. Giờ đến đó trước với ba, ba dẫn con làm quen hoàn cảnh.”
Nói xong, Nam Tinh gửi một tin nhắn cho Nam Tình.
Đợi tới khi thấy Nam Tình trả lời lại, lúc này cô mới đứng lên.
“Đi thôi.”
Ba Nam không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, trong xe im ắng tĩnh lặng, không có người nào mở miệng nói một lời.
Xe chạy đến một sườn núi.
Mãi tới khi bước vào địa điểm dùng cơm, sắc trời cũng hoàn toàn đen.
Một nhà hàng điển hình, không thấy điểm gì đáng chê, phục vụ ngoài cửa nho nhã lễ độ.
“Chào mừng quý khách.”
Nam Tình cùng Nam Tinh bước vào, dưới sự chỉ dẫn của phục vụ đi tới đại sảnh, ngồi xuống một bàn gần cửa sổ.
Ba Nam lấy ra một phần hợp đồng trong túi công văn, nhìn kĩ một lát, xác nhận mãi mới đóng hợp đồng lại, đặt sang một bên.
Ba Nam nhìn Nam Tinh ở đối diện, dò hỏi:
“Con với Chu Mạc thế nào rồi?”
“Chẳng ra gì.”
Ba Nam nhíu nhíu mày.
“Chẳng phải con thích hắn à? Sao còn chưa thể hiện tâm ý? Bên người hắn có rất nhiều nữ nhân, trước khi kết hôn không thể nói trước được điều gì.”
Nam Tinh trả lời dứt khoát.
“Con không thích hắn.”
Mày ba Nam càng nhíu chặt.
“Không thích? Sao lúc đính hôn cho hai đứa, chẳng phải con rất cao hứng hay sao?”
Nam Tinh sửng sốt.
Cô thật ra đã quên mất chuyện này.
Cô có hôn ước với Chu Mạc.