Editor: Kiều Tiếu (mình muốn lan tỏa năng lượng không mấy tích cực của deadline Triết học cho các bạn:>)
“Nguyên liệu nấu ăn của mỗi bữa đều được vận chuyển từ tối hôm trước?”
Bạch Vũ ôn hòa gật gật đầu:
“Đúng vậy.”
Nam Tinh chỉ chỉ lọ muối biển.
“Gia vị thì sao?”
“Dưới trướng của tập đoàn tài chính Quyền thị có một công ty chuyên sản xuất gia vị. Trong đó có một bộ phận chuyên môn chế tác cho Quyền thiếu gia. Bởi vì gia vị cơ hồ không thêm vào chất bảo quản nên hạn sử dụng chỉ có 72 tiếng, cứ ba ngày lại có người tới vận chuyển một lần.”
Nam Tinh nghe xong, yên lặng ăn sạch đồ ăn trên đĩa của mình.
Quyền Tự vốn dĩ không muốn ăn, kết quả nhìn thấy Nam Tinh cúi đầu ăn cực kỳ nghiêm túc, tầm mắt sâu thẳm nhìn cô, bàn tay khớp xương rõ ràng lại cầm chiếc muỗng bạc lên, múc một miếng thịt cá.
Ừm, hình như so với vừa rồi thì dễ ăn hơn một chút.
Một bữa cơm ăn xong, Nam Tinh cầm cặp sách đi học.
Chân trước vừa ra khỏi cửa, mí mắt của Quyền Tự đã rũ xuống, lạnh nhạt đạm mạc.
Ý cười trên mặt Bạch Vũ cũng rút đi, lẳng lặng đứng bên cạnh Quyền Tự.
Chờ khi Quyền Tự đứng dậy, hắn chậm rãi hỏi.
“Nghe nói hôm nay đại học Đế Đô có đại hội chào đón tân sinh viên?”
Bạch Vũ lập tức gật đầu.
“Vâng, thiếu gia.”
Quyền Tự cong cong môi,
“Đi xem.”
“Vâng, thiếu gia.”
Đáp lời, Bạch Vũ xoay người đi ra phòng khách.
Đại học Đế Đô, đại hội tân sinh đang trong quá trình triển khai.
Nam Tinh và Ninh Đào một trước một sau, Ninh Đào buộc tóc hai bím, đi sau Nam Tinh, vừa đi vừa rầm rì.
“Nam Tinh, tớ có thể không diễn phim của biên kịch Miêu Vũ được không?”
Nam Tinh nghiêng đầu.
“Phỏng vấn rồi?”
Ninh Đào gật gật đầu,
“Ừm.”
Vừa gật đầu xong, Nam Tinh nhìn chằm chằm đôi mắt sưng húp của Ninh Đào, dù đã hóa trang nhưng vẫn lộ rõ mồn một.
“Mắt của cậu bị sao vậy? Bị ong mật chích?”
Vừa nói dứt câu, như thể nhắc tới chuyện thương tâm của Ninh Đào.
“Ngày hôm qua tớ đi phỏng vấn, Miêu Vũ biên kịch kêu tớ khóc, 40 phút qua đi mà cô ấy cũng không kêu dừng, tớ cũng không dám dừng, vẫn luôn khóc như thế. Sau đó, thành bộ dáng này.”
Bước chân của Nam Tinh dừng lại, duỗi tay chọc chọc đôi mắt của Ninh Đào.
Vừa mới chạm nhẹ vào, người này đã ủy khuất muốn khóc.
Nam Tinh mở miệng.
“Cô ấy nói thế nào?”
“Cô ấy nói tớ thực phù hợp với hình tượng nữ chính, còn nói trong kịch bản có một phân đoạn khóc diễn tê tâm liệt phế, vô cùng thích hợp với tớ.”
Càng nói, Ninh Đào càng héo.
Nam Tinh mở miệng,
“Biểu hiện không tồi, quả nhiên cậu là một thiên tài biểu diễn.”
Nói xong, sờ sờ túi áo, móc ra một cây kẹo que, lột vỏ kẹo xong nhét vào miệng Ninh Đào.
Ninh Đào cắn kẹo que, vừa nghe thấy Nam Tinh khích lệ, cao hứng nhếch môi.
“Thật, thật vậy chăng?”
Lập tức vui rạo rực đến nỗi không biết trời Nam đất Bắc là gì, tất cả là vì được nghe Nam Tinh khen một câu.
Phải biết rằng, Nam Tinh rất ít khi khen ngợi người khác, chắc chắn cô phải hoàn thành thực tốt, cho nên mới nhận được lời khích lệ.
Nam Tinh nhìn cô gật gật đầu,
“Nghe nói Nam Vũ là nam chủ của bộ điện ảnh của Miêu Vũ, cậu muốn diễn không?”
Trong mắt Ninh Đào hiện lên ánh sáng,
“Thật sự?”
Nhịn không được ôm lấy cánh tay của Nam Tinh bắt đầu lắc lư.
Nam Tinh lại hỏi:
“Diễn không?”
Ninh Đào nâng một đôi mắt sưng vù lên, ra sức gật đầu.
Nghe được lời này, Nam Tinh mới rút cánh tay ra.
“Không tồi.”
Vừa nói, vừa vỗ vỗ cổ tay áo của mình.
Hai người đi dọc theo đường đi, tới sân lớn của đại hội tân sinh.
Ngay khi sắp đến nơi, lúc này Ninh Đào mới phản ứng lại, ủa, cô không muốn diễn nhân vật này a, sao không thể hiểu được tự dưng lại nhận lời rồi???
Nhịn không được lẩm bẩm,
“Nam Tinh, tớ không muốn diễn khóc nữa.”
Nam Tinh nghiêng nghiêng đầu.
“Có phải cậu muốn diễn nhân vật đại nữ chủ khí thế oai hùng, uy phong lẫm liệt?”
Ánh mắt Ninh Đào phát sáng, lập tức gật đầu:
“Đúng đúng đúng, có thể chứ?”
“Không thể.”
Ninh Đào túm lấy ống tay áo của Nam Tinh, đi theo sau bám đuôi cô.
“Vì sao?”
“Nhìn qua thì cậu rất giống một thiếu nữ có chỉ số thông minh không cao, cực dễ lừa gạt. Cũng may cậu còn có một kỹ năng là có thể khóc, nếu vứt bỏ kỹ năng này, chẳng phải cậu sẽ trở thành thiếu nữ ngây ngốc có chỉ số thông minh không cao lại không có gì dùng được hay sao? Cậu thích nhân thiết như vậy?”
Ninh Đào cắn kẹo que.
“Không thích.”
“Ừ, thế còn muốn diễn kịch của Miêu Vũ không?”
“······ Diễn.”
Nam Tinh liếc mắt nhìn kẹo que trong tay Ninh Đào một cái.
Xem ra đút kẹo que vẫn dùng được.
Ừm, xem ra về sau nên chuẩn bị nhiều chút, cứ đến lúc gạt người thì nhét kẹo que, để chỉ số thông minh của cô ấy bị hạ thấp.
Nói đến đây, hai người ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống không lâu, đằng sau cô vang lên một tiếng quát lớn.
“Nam Tinh, cô có ý gì?”
Đổng Lãng mặc trang phục của đội bóng rổ, trong tay ôm một trái bóng, nổi giận đùng đùng nhìn Nam Tinh.
Sự tức giận kia, còn hàm chứa một loại coi khinh đối với Nam Tinh.
Nhận lễ vật quý của hắn rồi, còn không muốn yêu đương với hắn?
Đây chẳng phải là loại con gái hám giàu, suốt ngày chỉ nghĩ tiền tiền tiền thôi sao?
Đổng Lãng cười lạnh:
“Tôi thật đúng là muốn cho tất cả mọi người xem được bộ mặt thật của cái người cao cao tại thượng là cô.”
Ninh Đào nhịn không được mở miệng.
“Ây, anh có ý gì a, nói chuyện âm dương quái khí, vừa nhìn đã biết là không phải thứ gì tốt lành rồi.”
Đại hội tân sinh được cử hành trong một lễ đường cực lớn.
Các tân sinh lục tục ngồi xuống, động tĩnh bên phía Nam Tinh khiến cho những người chung quanh chấn động, lập tức vây xem.
Tầm mắt sôi nổi quét về phía bên này.
Đổng Lãng trong cơn giận dữ, vòng đến ngồi ghế chính diện với tầm mắt mọi người, ôm bóng rổ cao giọng nói.
“Tôi âm dương quái khí? Cô hỏi xem Nam Tinh đã làm cái gì, một bên vớt tiền của tôi, không từ chối quà tôi tặng, một bên lại giả bộ cao lãnh, bày ra tư thái cao cao tại thượng xem mình là hơn người. Cái thá gì, thật cho rằng mình là một nhân vật lớn? Ai mà biết trước khi vào đại học, cô đã ở chung với biết bao thằng đàn ông······”
Lời của hắn còn chưa nói xong, Nam Tinh đang ngồi trên ghế bỗng nhấc chân, phanh! Cả người Đổng Lãng lẫn bóng rổ trực tiếp bị đá ngã từ trên ghế xuống.
Ngã quỵ trên mặt đất.
Xung quanh vang lên từng đợt kinh hô.
Ai cũng không nghĩ tới Nam Tinh sẽ trực tiếp nhấc chân đá, càng không nghĩ tới sức lực của Nam Tinh sẽ lớn như vậy, chỉ bằng một chân đã đá bay Đổng Lãng.
Ninh Đào thấy một màn như vậy, cao hứng đứng bật dậy.
“Oa! Nam Tinh, cậu ngầu quá a!”
Không chút nào che giấu sự cười nhạo với Đổng Lãng.
Vừa hô vừa muốn ôm Nam Tinh.
Nhưng lại bị Nam Tinh giơ tay, ấn ngồi xuống ghế.
Trong lúc ồn ào nhốn nháo, người bên Hội Sinh Viên đi tới.
“Sao lại thế này?”
Trịnh Vinh đẩy đẩy mắt kính, đi tới. Vốn dĩ hắn có chút không kiên nhẫn.
Kết quả khi tập trung nhìn kỹ, phát hiện Nam Tinh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia sáng.
Thò lại gần.
“Làm sao vậy, ầm ĩ cái gì?”
Lúc này, Đổng Lãng từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt đỏ lên, trước mặt mọi người ném sạch mặt mũi, nắm chặt nắm tay, xoay người muốn đấm Nam Tinh một cái.
Nhưng lại bị Trịnh Vinh kéo lại.
“Đổng Lãng! Cậu làm gì?! Điên rồi???”
Nam Tinh nghiêng nghiêng đầu, nói với Trịnh Vinh,
“Này, anh ngường một chút.”
Trịnh Vinh cũng không rõ vì sao mình lại phải nghe lời một sinh viên năm nhất, nhưng mà thân thể của hắn đúng là thành thật, cực kỳ phối hợp dịch sang một bên.
Chỉ là vẫn còn nắm chặt cánh tay của Đổng Lãng.
Giây tiếp theo, Nam Tinh lại lần nữa nhấc chân, lại lần nữa đá vào bụng Đổng Lãng.
Phanh!
Lần này Đổng Lãng trực tiếp bị đá ngã lăn quay xuống đấy, mặt đỏ lên, thân thể cuộn tròn, vẻ mặt thống khổ.
Chung quanh lại lần nữa truyền đến tiếng kinh hô.
Chỉ là đan xen với tiếng kinh hô, còn có tiếng cười vang.
Đổng Lãng tên này ngày thường ỷ vào thân phận mình là Hội trưởng Hội thể dục, bắt bạt không ít người, hiện giờ bị đánh, có không ít người xem náo nhiệt trầm trồ khen ngợi Nam Tinh.