Editor: Kiều Tiếu
Đợi đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của người kia, Bạch Vũ có hơi kinh ngạc.
“Ủa?”
Quyền Tự nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua, con ngươi màu xám nhạt đạm mạc không có chút gợn sóng.
Liễu Huyên Nhu đã thay một bộ quần áo khác, nhưng tóc vẫn còn ướt đẫm, đang cầm một chiếc khăn lông xoa xoa mấy phần tóc ướt ở trước trán.
Một trận gió thổi qua, Liễu Huyên Nhu lạnh tới run người.
Khi cô ta nhìn thấy rõ người trước mặt là ai, bỗng nhiên đôi môi khẽ run rẩy.
“Thiếu, thiếu gia?”
Quyền Tự liếc cô ta một cái.
Trầm mặc.
Đây là ai?
Bên cạnh, Bạch Vũ nhẹ giọng nói.
“Thiếu gia, là Liễu Huyên Nhu. Con gái của người hầu gái kia.”
Ánh mắt của Quyền Tự khẽ động, cuối cùng cũng có chút ấn tượng đối với người này.
Trước kia, thời điểm hắn bị người của tổ chức Ám Gen bắt cóc là khi đang đi trên phố.
Lúc ấy người đi cùng với hắn, là một người hầu gái trong nhà.
Hầu gái bị người của tổ chức Ám Gen đánh cho bất tỉnh, dưới chân bị thương, đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bản thân đang mang thai, suýt chút nữa thì bị sinh non.
Sau đó, đứa nhỏ được sinh ra, lớn lên ở Quyền gia, đứa nhỏ đó chính là Liễu Huyên Nhu.
Tới năm Liễu Huyên Nhu mười sáu tuổi, lên học cao trung, mới theo mẹ dọn khỏi Quyền gia.
Liễu Huyên Nhu chạy chậm tới đây, ánh mắt cô ta hàm chứa sự vui vẻ, dò hỏi.
“Thiếu gia, thân thể của ngài tốt rồi?”
Biểu tình của Quyền Tự đạm mạc, tầm mắt đảo qua.
Không nói chuyện.
Liễu Huyên Nhu rất nhanh ý thức được, bản thân dò hỏi như vậy là quá đường đột.
Cô ta vì xấu hổ nên mặt đỏ cả lên, vội vàng lui về sau hai bước.
“Thiếu gia, ngài không có việc gì thì tốt rồi, em đi trước.”
Nói xong, túm chặt khăn lông rời đi.
Đây chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ, nhưng lại khiến cho đoàn phim ở đằng sau nghị luận sôi nổi.
Không nghĩ tới, Liễu Huyên Nhu - một diễn viên vô danh tiểu tốt lại có quen biết với vị kia của Quyền gia?
Chờ đến khi Quyền Tự rời đi.
Bên người Liễu Huyên Nhu đã xuất hiện không ít người chạm tay là bỏng.
Tầm 40 phút sau.
Nam Tinh chạy về đoàn phim.
Cô tháo chiếc mũ đen trên đầu xuống, bỏ khẩu trang ra.
Từ xa, Miêu Vũ đã thấy được Nam Tinh.
Cô thò lại gần.
“Nam Tinh, sao giờ mới đến?”
“Có chút việc, trì hoãn.”
Miêu Vũ nâng nâng cằm.
“Nha, trong phòng chờ có người tới tìm cô, đi xem đi. Cô mà không tới, đoàn phim của tôi sẽ bị hắn lăn lộn tới mức tan nát luôn.”
Nhắc tới Quyền Tự, trong lòng Miêu Vũ liền bốc lên một đám lửa.
Đây có giống tới đoàn phim tìm người à?
Đây rõ là tới lăn lộn đoàn phim!
Muốn hắn vào phòng chờ một lát, thế mà còn phải tiêu độc, những thứ có thể vứt trong đó đều phải vứt sạch.
Miêu Vũ hít sâu một hơi, đẩy Nam Tinh vào trong phòng.
Vừa đẩy vừa nói.
“Cô tìm hắn làm gì? Không lẽ là muốn ký với hắn làm nghệ sĩ của cô? Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên đánh chủ ý này, tuy rằng lớn lên khá tốt, nhưng không chừng là một cái động hút tiền không đáy thì sao? Tránh hắn còn không được, huống chi là mời hắn tới lăn lộn.”
Nam Tinh dò hỏi.
“Hắn đợi thật lâu?”
Vừa nghĩ, vừa lấy điện thoại ra muốn xem giờ.
Kết quả điện thoại hết pin, tự động tắt nguồn.
Miêu Vũ mở miệng.
“Ở bên trong ngồi đợi một giờ. Bộ dáng kia như thể phải chờ được gặp cô thì mới chịu bỏ qua.”
Nói xong.
Kẽo kẹt, cửa phòng được mở ra.
Bạch Vũ mở cửa, vừa nhìn thấy Nam Tinh, trên mặt liền mang theo nụ cười.
“Nam Tinh tiểu thư, cuối cùng cô cũng trở lại.”
Cửa phòng vừa mở ra, mùi sát trùng nồng đậm ập vào mặt.
Miêu Vũ ngửi mùi này, lui về sau.
Nơi này không còn chuyện của cô, quay đầu rời đi.
Nam Tinh đi vào.
Trong phòng, trên sô pha.
Quyền Tự đang ngồi trên đó, trên tay cầm một quyển sách lật xem.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, hắn ngẩng đầu lên.
Nam Tinh rút hai tờ giấy ra, lau mồ hôi, sau đó đi đến trước mặt Quyền Tự.
Còn chưa kịp nói gì, cổ tay của cô đã bị người nào đó nắm lấy.
Sau đó, bị kéo qua.
Giọng nói nghẹn ngào của người nào đó vang lên.
“Tiểu Hoa còn biết đường về?”
Nam Tinh nép vào trong lòng hắn, thả lỏng.
Cô một đi một về, sắp mệt chết.
“Em,“
Đang định giải thích, Quyền Tự cúi đầu, kề sát lại.
“Bị thương?”
Nam Tinh trầm mặc, sau đó lực chú ý rơi xuống mu bàn tay của mình.
Có một miệng vết thương khá nông, trải dài khắp mu bàn tay.
Không đau lắm, nên cô cũng chẳng chú ý.
Quyền Tự lôi kéo tay cô, động tác rất nhẹ.
Hắn rũ mắt xuống, lông mi đen dài chặn lại cảm xúc trong mắt hắn.
“Bạch Vũ, lấy hòm thuốc tới.”
Bạch Vũ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vàng đi lấy đồ.
Hắn hạ giọng,
“Tiểu Hoa để anh đợi một giờ, là để mang miệng vết thương này tới gặp anh?”
Cách rất xa cũng có thể cảm nhận được lời nói của hắn âm dương quái khí.
Nam Tinh giải thích.
“Không có, chị của em bị người ta trói lại, cần phải đi cứu chị ấy, trong lúc không cẩn thận thì bị quẹt, lúc ấy không chú ý.”
“Bắt cóc chị em?”
“Dạ, hình như là người của tổ chức Ám Gen, em nhìn thấy trên tay của một người trong đó có hình xăm diều hâu.”
Cô vừa nói, vừa hồi ức.
Sau đó, kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Quyền Tự nghe.
Không lâu sau, Bạch Vũ đem đồ tới, đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy thiếu gia nhà mình cả người âm trầm, nhìn qua tâm tình còn không tốt bằng lúc Nam tiểu thư không có ở đây.
Bạch Vũ không nói gì, đặt hòm thuốc lên bàn.
Quyền Tự lấy một cây tăm bông tiêu độc từ trong đó ra, chấm lên miệng vết thương.
Hắn nghẹn ngào hỏi,
“Đau không?”
“Không đau.”
Cô vừa trả lời xong, Quyền Tự ngẩng đầu nhìn cô.
Hắn không thích cô bị thương.
Cố tình, cô luôn thích đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm.
Hắn chậm rãi thổ lộ.
“Trên đường Tiểu Hoa cứu chị gái, có gọi điện cho anh rể em, còn gửi tin tức cho Trịnh Vinh, kêu hắn định vị từ xa hiệp trợ cho em.
Sao lại không rảnh để gọi điện cho anh, để anh tới giúp tôi?”
Nam Tinh bị Quyền Tự nói cho nghẹn lời.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Quyền Tự dùng băng gạc quấn lên miệng vết thương, bỗng kề sát vào, sâu kín nói.
“Lúc Tiểu Hoa xảy ra nguy hiểm, luôn không biết đường nhớ tới anh. Điều này làm anh cảm thấy thực khó chịu.”
Nghe vậy, Nam Tinh cảm thấy vành tai tê rần.
Bị người nào đó đang khó chịu cắn cho.
Thân thể của Nam Tinh bị đè nằm lên sô pha.
Cô vừa mới mở miệng,
“Em không có ······.”
Bên tai vang lên thanh âm.
“Em không quên?”
“Ách, đã quên.”
Cô trả lời khiến cho Quyền Tự càng cắn nặng thêm.
Thật ra thì không đau, nhưng người cô lại tê rần.
Hắn cứ cắn, Nam Tinh cứ thành thành thật thật nằm im đó ngoan ngoãn chịu đựng.
Chắc là vì quá ngoan nên động tác của Quyền Tự dừng lại.
“Tiểu Hoa không có lời nào muốn nói?”
Nam Tinh héo héo.
“Không có.”
Quyền Tự nhìn bộ dạng thuận theo của cô, không nhịn được, cúi đầu xuống hôn một cái.
Bỗng nhiên, hắn đứng lên, bế ngang người cô lên, đi ra ngoài.
Nam Tinh sửng sốt.
“Làm, làm gì?”
“Về nhà.”
Nam Tinh mới đầu còn không hiểu, hắn muốn về nhà làm cái gì.
Chờ tới khi ngồi lên xe, về đến nhà, nằm lên giường, cuối cùng cô cũng hiểu ý tứ của hắn là gì.
Quyền Tự đè lên, cúi đầu cắn một ngụm lên môi cô, giọng nói nghẹn ngào.
“Làm việc mà Tiểu Hoa thích, có lẽ chỉ có thời điểm mấu chốt như thế thì Tiểu Hoa mới nhớ tới anh.”
Hắn vừa nói xong, căn bản không cho Nam Tinh có cơ hội phản kháng.
Duỗi tay, kéo quần áo trên người cô xuống, cúi đầu ngậm lấy môi cô, hoàn toàn lấp kín những lời phản bác mà cô tính nói.