Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh nhìn dáng vẻ cười nhạo của hắn, cô nhấp môi.
Muốn rút tay mình về, nhưng Quyền Tự lại lôi kéo không bỏ.
Ánh mắt của Quyền Tự rơi xuống phần cổ tay bị hắn nắm chặt tới mức phiếm hồng, dừng một chút, thả lỏng lực đạo.
Nam Tinh dùng sức, lập tức rút tay của mình về.
Cô cúi đầu, sửa sang lại quần áo của mình, thực đoan chính ngồi trên ghế.
Cuối cùng, mở miệng.
“Quyền Tự, tuy rằng em thích anh, nhưng anh cũng không thể bắt nạt em như vậy.”
Cô đè vành mũ xuống, che khuất hơn phân nửa cảm xúc trên mặt.
Đôi mắt của Quyền Tự sâu kín, nhìn cô.
Hắn nghe được cô gọi tên mình một cách đầy đủ.
Biết cô đang tức giận.
Nhưng vì sao lại tức giận?
Quyền Tự quay đầu, nhìn về phía Chu Mạc, hắn chợt cười, nhưng dáng vẻ này nhìn qua có vẻ khủng bố hơn hẳn ban nãy.
“Tôi nói Chu Mạc không tốt, em không thích? Cảm thấy tôi bắt nạt em?”
Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Sao hắn lại lôi Chu Mạc vào đây?
Hắn lại cười thêm một cái, giọng nói thực nhẹ thực nhẹ, nhưng biểu tình lại hờ hững và lạnh nhạt.
“Chữ 'thích' của Tiểu Hoa giống như bố thí vậy, tốt nhất vẫn nên thu hồi đi.”
Nam Tinh nắm chặt vạt áo.
Cô im lặng thật lâu, nhấp chặt cánh môi, vẫn luôn không nói chuyện.
Một hồi lâu sau, cô chợt héo.
Sau đó rầu rĩ lên tiếng.
“Ừm.”
Cô sửa lại mũ của mình, khắc chế cảm giác đau đớn trong lòng ngực.
Dù sao, dù sao hắn cũng chướng mắt cô thích hắn.
Một mình cô giằng co ở đây, chung quy cũng chẳng được gì hết. Ra chương nhanh nhất tại — trumtruyeЛ .v n —
Vậy thì về sau cứ cách hắn xa một chút, không bao giờ gặp lại.
Không gặp mặt, có lẽ ngực sẽ không đau nữa.
Một tiếng đồng ý này của cô, làm cho Quyền Tự thay đổi sắc mặt.
Hắn tới gần Nam Tinh, khom lưng, tầm mắt đối diện với tầm mắt của cô, một bàn tay đặt lên eo cô, ôm chặt, một bàn tay khác thít chặt lấy cổ tay cô.
Lệ khí tối tăm tràn ngập ra xung quanh, phảng phất như mưa gió sắp đến.
Khách khứa có mặt trong buổi tối ngày hôm nay đều ngốc rồi.
Nhị thiếu gia có chuyện gì vậy?
Vừa rồi còn tốt mà, sao đột nhiên lại tức giận?
Quyền Tự sáp lại gần Nam Tinh.
“Chữ ừm này của Tiểu Hoa là có ý gì?”
Nam Tinh mở miệng.
“Về sau em không thích anh nữa.”
Cô còn chưa nói hết câu, ánh mắt của Quyền Tự đã co rụt lại, cúi đầu ngậm lấy môi cô, ngăn lại câu nói kế tiếp của cô.
Đây mà là hôn ư, rõ ràng là hắn đang dùng sức cắn môi cô.
Lệ khí tràn ngập trong mắt của Quyền Tự.
“Điều này không phải do em định đoạt.”
Nam Tinh nghe hắn nói như vậy thì vừa giận vừa tức, cô bực mình.
“Là anh nói không cần em thích anh.”
Lúc này lại tới cắn cô.
Liễu Huyên Nhu nhìn thấy Quyền Tự đột nhiên hôn Nam Tinh, cô ta cắn cắn môi.
Thiếu gia vẫn có chút thích Nam Tinh đúng không?
Bằng không sao lại hôn cô ấy?
Sau đó, Liễu Huyên Nhu nghĩ tới vấn đề sức khỏe của Quyền Tự.
Thân thể của thiếu gia không tốt, cứ tiếp tục tức giận như vậy chỉ sợ sẽ bị chọc cho sinh bệnh.
Cô ta nghĩ ngợi, sau đó tránh thoát khỏi sự lôi kéo của Chu Mạc.
Từng bước một đi về phía hai người.
Cô ta tới gần, nhẹ giọng mở miệng.
“Thiếu gia, đừng tức giận, tức giận sẽ làm hại sức khỏe bản thân.”
Cô ta nói xong, nhìn thấy trong tay Quyền Tự vẫn luôn nắm chặt chiếc cà vạt kia, siết chặt tới mức bàn tay của hắn trở nên trắng bệch.
Đang định lấy chiếc cà vạt kia ra, để cho Quyền Tự dễ chịu hơn một chút.
Kết quả còn chưa kịp đụng vào.
Bốp một phát.
Nam Tinh giơ tay đánh thẳng vào mu bàn tay của Liễu Huyên Nhu.
Nháy mắt, mu bàn tay của Liễu Huyên Nhu đỏ bừng lên.
Cô ta kinh hô,
“A!”
Lùi về sau vài bước, như thể đã bị chịu kinh hách.
Nam Tinh nhìn thấy hành động vô ý thức này của mình, cũng sửng sốt một lát.
Mí mắt của Quyền Tự giật giật, nhìn về phía Nam Tinh, không biết vì sao mà lệ khí tan đi chút ít.
Chu Mạc nhíu chặt mày, Đổng Tuyết Nhi vội vàng chạy qua.
“Huyên Nhu! Cậu không sao chứ?”
Đổng Tuyết Nhi nhìn thấy mu bàn tay của Liễu Huyên Nhu hằn lên vết ngón tay đỏ ửng.
Cô ta nhịn không được gắt lên.
“Nam Tinh, cô làm gì đấy?!”
Nam Tinh liếc cô ta một cái.
“Cô nhìn xong không biết tôi đang làm gì?”
Hai mắt của Liễu Huyên Nhu đỏ bừng.
“Tôi, tôi không có ý khác. Thân thể của thiếu gia không tốt, tôi thấy chiếc cà vạt kia vẫn luôn siết chặt lấy tay của thiếu gia, tôi chỉ muốn lấy chiếc cà vạt lại đây mà thôi.”
Nam Tinh nhịn không được liếc mắt nhìn chiếc cà vạt kia một cái.
Tức giận.
Cô lại nhìn Quyền Tự một cái, càng tức giận.
Đổng Tuyết Nhi bênh vực kẻ yếu thay cho Liễu Huyên Nhu.
“Nam Tinh, tôi thấy cô là đang ghen ghét. Cô ghen ghét Quyền Tự nhận lấy cà vạt của Huyên Nhu, giành trước một bước của cô, làm cho cô không thể đem tặng chiếc cà vạt của mình, đúng hay không?”
Nghe được lời này, Quyền Tự nâng mí mắt nhìn về phía hai người kia.
Ánh mắt sâu kín.
Hắn nhìn thoáng qua chiếc cà vạt mà mình đang nắm trên tay, lại nhìn sang Nam Tinh còn đang nhấp môi giận dữ.
Rốt cuộc cũng ý thức được cái gì.
Hắn nhíu mày, nhìn về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ cũng ngốc luôn.
Không phải là đồ của Nam Tinh tiểu thư sao?
Sao đột nhiên lại biến thành đồ do Liễu Huyên Nhu tặng rồi?
Bạch Vũ quay đầu, bắt đầu tìm kiếm bóng người của Vương lão quản gia.
Kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy người đâu.
Nam Tinh dời tầm mắt, giọng nói nỗ lực tỏ vẻ bình tĩnh.
“Anh ăn sinh nhật, đương nhiên anh có quyền nhận quà của người khác, nhưng anh không thể bắt em đeo lên cho anh.”
Cô còn chưa nói hết câu, Quyền Tự đã đem chiếc cà vạt luôn nắm chặt trong tay quăng xuống đất.
Hắn mở miệng.
“Trước nay anh đều không có thói quen nhận quà. Trừ khi đó là quà em tặng.”
Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Bạch Vũ vội vàng đi lên trước, giải thích.
“Nam Tinh tiểu thư, tôi cho rằng chiếc cà vạt này là do ngài chuẩn bị cho thiếu gia, nên mới đem vào phòng cho ngài ấy. Thực xin lỗi, khiến ngài hiểu lầm.”
Nam Tinh nghe xong, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Hiểu lầm?
Cô mở miệng hỏi.
“Thanh mai trúc mã cùng anh lớn lên từ nhỏ, tặng quà sinh nhật cho anh, anh không cần?”
Quyền Tự liếc mắt nhìn chiếc cà vạt dưới đất, cười khẽ.
“Thanh mai trúc mã? Đó là thứ gì? Anh chưa từng có thứ này.”
Nam Tinh mở miệng hỏi tiếp.
“Không phải anh đã nói là anh thực thích chiếc cà vạt này ư?”
“Vì là đồ em tặng nên mới thích.”
Sắc mặt của Liễu Huyên Nhu đỏ lên, hốc mắt đỏ bừng, cô ta nhìn chiếc cà vạt đã rơi xuống đất, cảm tưởng như bản thân cũng giống như nó, cùng nhau bị nhục nhã.
Nam Tinh lặng im một lúc lâu, thế ban nãy bọn họ cãi nhau vì cái gì?
Cơn tức trong lòng Nam Tinh đột nhiên biến mất.
Nháo nửa ngày, kết quả lại là hiểu lầm.
Quyền Tự nhìn Nam Tinh.
“Nguôi giận?”
Nam Tinh lên tiếng.
“A, hóa ra là hiểu lầm.”
Quyền Tự lặng im một lúc lâu.
Cơn tức của hắn còn chưa tiêu đâu.
Không thể nào lường trước được, cô gái nhỏ này lại dám nói về sau sẽ không thích hắn nữa.
Vừa rồi, cảm giác thống khổ trong nháy mắt kia, suýt chút nữa đã xé rách hắn.
Tựa hồ cô còn chưa hiểu rõ, quyết định của cô có ý nghĩa như thế nào đối với hắn.
Giây tiếp theo, đột nhiên cô bị Quyền Tự ôm lên.
Ánh mắt của Quyền Tự đảo quanh xung quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc hộp đen trong góc.
Bạch Vũ cũng cực kỳ có nhãn lực tìm thấy nó, thấy thiếu gia vẫn luôn chăm chú nhìn, vội vàng cầm chiếc hộp kia qua chỗ hắn.
Quyền Tự nhìn về phía Nam Tinh.
“Em tặng?”
Nam Tinh gật gật đầu, duỗi tay nhận lấy chiếc hộp, sau đó mở hộp quà ra.
Một chiếc cà vạt giống y hệt chiếc mà Liễu Huyên Nhu tặng, đập thẳng vào mi mắt của Quyền Tự.
Nam Tinh chỉ vào chiếc cà vạt này mở miệng.
“Nó rất đắt.”
Quyền Tự nhìn thoáng qua cà vạt, sau đó xoay người, ôm người đi vào trong phòng tiệc.
Chỉ là chưa kịp đi ra xa, bước chân của Quyền Tự dừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm Liễu Huyên Nhu, giọng nói đạm nhiên nghe không ra hỉ nộ.
“Là cô nói với người bên ngoài rằng, tôi với cô là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên?”